Vô Tận Kiếm Vực

chương 79: khốn long trận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Con đường đi này càng lúc càng trở nên quen thuộc khi vừa rồi Vân Phàm vượt qua cánh đồng Bông Lau vào sâu hơn, lúc xưa vì tâm tình kích động mà những tưởng thế giới này đơn giản tựa như một khu rừng nhưng bây giờ tầm mắt đã cao hơn hầu như hành tỉnh đều có một đặc trưng thảm thực vật riêng của mình, khu rừng cổ thụ với từng sợi dây thừng tơ rễ kết nối rậm rập này không đâu khác chính là nơi mình từng rơi xuống lúc lần đâu trên phi thuyền:

[ Chu Cổ đại lâm ].

Hay chính xác hơn nơi này vốn dĩ cực kì nổi tiếng bởi một Thượng cổ di tích đặt tại đây từ rất lâu đời mà không ai có thể tiến vào được.

Theo lời giải thích sơ lượt của Hắc Bối di tích chia làm hay loại:

-Một là Chiến trường di tích do Thiên tạo.

-Hai là Thượng cổ di tích xuất phát từ những mộ địa phũi bụi của các vị đại năng, họ bị tổn hao cực kì trầm trọng trong cả ba lần đại chiến đại lục mà mất đi sự phòng vệ trước bản nguyên ý chí nên dùng khả năng sáng tạo cảnh mở một đầu không gian hoàn toàn khác lẫn trốn dòng trường hà thời gian bào mòn.

Nhưng đây chỉ là một hơi cạn cuối cùng, nằm đó chờ đợi đại tạo hóa đến, nhiều và rất nhiều sẽ tan biến theo thời gian chết đi tạo nên những kho tàng kỳ ngộ cho tiểu bối sau này.

Tuy nhiên quá trình chìm sâu này không ai biết địa điểm cũng như lúc nào nó mở cửa trở lại, thậm chí những nhà cao cấp nhất thám hiểm giả cũng phải phỏng đoán ngàn vạn lần mới may ra tìm được manh mối.

Còn cái mà bọn Vân Phàm đang hướng tới mang tên Chu Cổ di tích, nó đã ngôi đầu dậy từ khi Mạt thế vừa đến nhưng không biết vì nguyên nhân gì hình như vị đại năng phủi bụi bên trong vẫn chưa chết hoặc đang chứa đựng một sinh vật cực kì khủng bố làm giới hạn kết giới vẫn dừng lại ở tối đa Tạo hình cảnh mới được đi vào.

Trước kia khôi lỗi giữ cổng là một con Tử tinh Thiết địa Long canh gác làm nản chí mọi biện pháp lẽn vào nhưng nay bỗng nhiên nó biến mất cả cánh cửa không gian cũng bị che lấp.

Đều này chứng tỏ Thượng cổ di tích đã có kẻ thành công mở ra và dùng Trận pháp cố tình dấu diếm.

Thông tin dần truyền đi và các nhà Cao cấp Thám hiểm sư vào cuộc, lợi dụng đặt tính bố trí họ phân tích các bước vượt ải và mở khóa cổng vào.

Chính vì vậy giờ phút này trước mặt Vân Phàm là một nhóm nối một nhóm người không ngừng di chuyển xung quanh đại lâm, họ dần tập kết tại một sân bãi cạnh bờ suối thảo thuận, tròn mắt hắn truyền âm hỏi:

-“ Tình hình gì đây…? ”.

Không sao cả Hắc Bối đáp: “Bình thường mà, ngươi tưởng trên thế giới này chỉ chúng ta là biết sao, trường hợp này đã lập tức xảy ra sau khi ngươi và ta trốn khỏi Thượng cổ di tích, chỉ có đều hình như trước mắt cho thấy khóa trận do Trần Phong bố trí sắp được cởi.”

Oh, hóa ra là vậy tới bây giờ hắn mới hiểu bên trong đó còn có rất nhiều trận pháp khóa, chí ít với mình trước kia bị đá văng từ lúc vừa bước vào là cực kì may mắn nếu không đã bị giết thành bột phấn rồi, nghĩ mà lạnh cả sống lưng.

À còn về phần Cao cấp Thám hiểm sư cũng là một loại chức nghiệp cực kì cao quý vì mấy nay cứ cúp tiết mà mình chưa rõ lắm sau này về học lại mới được, đúng là không phải tự nhiên trở thành một môn chính thức trong đặc cấp ban.

Suy nghĩ xong Vân Phàm mới tiếp tục hỏi:

-“ Thế kế hoạch tiếp theo phải làm sao đây, bọn họ cản trở quá. ”

Lắc đầu Hắc Bối xoay người ngửa bụng nằm dài trên vai Vân Phàm đáp:

-“ Chả phải càng tốt sau, có bọn chúng giải trận dùm đỡ mệt. ”

Nhưng vừa định nói chúng ta vốn dĩ có Vạn năng chìa khóa kia mà, thì một bóng dáng quen thuộc với nụ cười nửa vời đầy đểu khí của Sở Huy lướt qua, tên kia cũng như nhìn thấy mình liền tách khỏi nhóm đội lướt đi vào sâu trong rừng.

Hừ… bởi trước khi đi tên kia còn đưa tay vẫy gọi nên Vân Phàm đành vừa đề phòng vừa lướt theo.

Bóng đen dừng lại quay đầu nhìn như giả bộ bất ngờ:

-“Đi theo ta làm gì thế.”

Nghiến răng nhận ra đang bị troll Vân Phàm liếc mắt phủ định:

-“ Con lười ăn ngủ nay cũng biết chọc cười sao? ”

Hắc hắc… Sở Huy thú vị nói:

-“ Chả có tính hài hước chút nào, việc chính đi, ngươi cũng định tham gia lần hành động này sao? ”

Im lặng suy tính một chút Vân Phàm trả lời:

-“? Chả phải ta đang đứng cùng ngươi sau. ”

-“ Được rồi”- lắc tay hắn nói tiếp “ Băng thể chất như ngươi thì mục tiêu chúng ta là giống nhau? ”

Hm.. –“ Ta nghĩ ngươi chắc không cần công pháp chứ. ” Vân Phàm đơn giản trả lời

Ánh mắt Sở Huy đối diện chợt đổi rồi lắc đầu bước đi: “ Tốt! tùy vào khả năng từng người đi. ”

Tự nhiên muốn chửi thề ghê luôn, Vân Phàm tức giận tên này đang nói chuyện về cái gì thế thì Hắc Bối bay ra hỏi: “ Tên nhóc đó là ai thế. ”

-“ Một đối thủ. ” Nhún vai Vân Phàm đáp.

-“ Oh, có vẻ hắn biết nhiều lắm đấy, dụng ý lần này rất có thể là đến vì Hàn Thủy, sắp thú vị rồi đây. ”

- “ Là sao? ” Vân Phàm giật mình hỏi, chẳng phải mục tiêu đến đây vì phương pháp tu luyện bước vào Tạo hình cảnh mới đúng chứ.

-“Là bí mật đấy, không nói với ngươi.” Nói xong nó lại lăn ra ngủ.

Tên này… đưa lên nắm đấm rùi mới cố kiềm nén bỏ xuống, chút nữa xông di tích còn cần hỗ trợ từ nó rất nhiều.

-----

Ngồi trên góc cây chờ đợi mấy lão nhân phía dưới đang lây hoay đưa tay vẽ vào không khí như khắc họa từng loại đồ hình kì quái áp đặt xung quanh.

Nơi đó chính là vùng đất còn mãi ấn tượng với Vân Phàm, dù đã bị phủ một đám cỏ xanh mượt nhưng vết tích bị quả cầu nước phá hủy vẫn còn khắc sâu.

Các tổ đội cũng cùng nhau tập hợp cực kì đông đút, vì nghe tin Thượng cổ di tích sắp mở các lộ đong binh, người mạo hiểm cũng như học viên được các thành chủ gia tộc mời tới.

Bên tai phát ra tiếng nói nhàm chán như em bé mới thức: “Muốn chết, cả đám thế này đi vào trong đó chắc chưa vượt qua nữa đường đã tạch hết, hừ. Đến rồi.”

Đang định phản bác lời trù ẻo thì trước mắt Vân Phàm xảy ra một hiện tượng hoành tráng, các dấu ấn kí đủ màu lơ lửng kia đang dần kết hợp với nhau thành một vòng tròn lục linh sáu cánh đè ép xuống rồi như chạm phải cái gì đó làm không khí nơi tiếp điểm đang dần hư ảo tan vỡ.

Rồi từ nhiên một đôi móng vuốt dài nhô ra cắm phập một góc pháp trận cố vương mình nếu kéo, từng chút một tiếp cái đầu thon dài sắt nhọn của Thiết địa long cố vươn mình trồi lên.

Xoẹt… Vun tay liên tục các lão giả mở rộng khung tròn tâm điểm của ngôi sao sáu cánh trên pháp trận, thuận thế Thiết địa long cô gắng một lần hất mình thoát ra.

Vèo… Lần này hoàn toàn khác trước, không phải thực thể khôi lỗi mà là linh hồn trong suốt đang phát sáng vẫy đuôi thăng thiên.

Cao… cao… rất cao tận đến chạm những đám mây xanh mới bắt đầu nổ tung bắn ra từng đợt hào quang rực rỡ.

-“Là khóa long trận, tên tiểu tử Trần Phong thực có bãn lĩnh à, lợi dụng khí linh của khôi lỗi Thiết long làm hạch tâm cho kết giới.” Hắc Bối trên vai cảm thán nói.

Lập tức như có một nguồn năng lượng khổng lồ lướt ngang, chỉ thấy các lão nhân phía dưới đã đột nhiên biến mất rồi cùng lúc một cánh cổng không gian dần xuất hiện định hình.

Chính là nó, trong lòng Vân Phàm thầm khẳng định: “ Bắt đầu nào.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio