Cảnh giới của Bước thứ hai Cửu khung thực ra cũng cùng một cách thức hoạt động với lần đầu vì mục tiêu cả hai là Cảm ngộ hoàn chỉnh quy tắc thiên địa bao gồm:
Hư đan cảnh: Sơ kì đan khung – trung kì đan vân- hậu kì đan hải.
Đan cảnh.
Bởi vì trường hợp Vân Phàm là dùng Kiếm ý thiên địa quy tắc nên thậm chí hắn không cần phong bế nguyên tố thứ nhất mà cùng lúc tham ngộ cả hai vì vậy hầu như ở cùng một cảnh giới thực lực là không thể bình thường phỏng đoán.
Đúng vậy, xiết chặt nắm tay, trước kia quả đấm này vào khoảng - Gbo trạng thái nhưng giờ qua liên tục tẩy lễ của nguyên tố chí it đã gấp lần tăng lên.
Điều này làm hắn tự tin hoàn toàn có thể một trận chiến solo với Vân cảnh.
-“Tốt, đã không biết bao nhiêu năm rồi cuối cùng lão cũng có thể thấy lại được ngày môn tu luyện pháp này trở lại thế gian.” Áo choàng linh hồn cảm khái.
-“Hừ, đừng có trống lãng, khí linh như lão thì chắc được tạo ra từ thời mộ địa đã bao giờ ra ngoài mà thấy. Mau giúp bọn luyện hóa Hàn Thủy.” Hắc Bối không cho cơ hội tên này bỏ qua chủ đề chính liền nói.
Im lặng một lúc Áo choàng mới phiền muộn trả lời: “Được.”
Đột nhiên dưới chân Vân Phàm đang xếp bằng lực nâng đỡ biến mất làm cả người rơi xuống biển sâu.
Lạnh… Cảm giác này tới tận bây giờ Vân Phàm mới hiểu thế nào là cùng một nguyên tố đẳng cấp cao hơn sẽ tạo ra sức mạnh khác nhau, nó không đơn thuần là nhiệt độ hơn kém mà còn là thuộc về áp chế hay một thứ gì đó vô hình cao cấp hơn.
Đó là! Như vừa chạm tới một khái niệm mới Vân Phàm đã có thể mò mẫm tưởng tượng ra hình dạng của quy tắc thiên địa này.
Hoàn toàn không cách nào sử dụng Huyết lực chống lại tựa như lần trước ở Thông mạch cảnh xem Huyền cấp võ kĩ vậy, Vân Phàm đành cố gắng chịu đựng lặn sâu hơn.
Lấp lánh… lấp lánh…
Bên tai liền truyền tới âm thanh mừng rỡ: “Chính là nó rồi, một lát nữa lợi dụng phong ấn khế ước Linh thú còn dư trên ngực ngươi chúng ta sẽ thu phục nó rồi luyện hóa từ từ.”
Gật đầu Vân Phàm nhanh chóng lao về phía nguồn sáng phát ra, tại đó đang có một chiếc bình đài thật lớn nâng đỡ một hạt châu phỉ thúy trắng tựa ngọc trai.
Hơi lạnh khủng bố đột nhiên tỏa ra tới nổi đôi tay hắn hoàn toàn bị tê dại mất đi cảm giác, rồi từng lớp một Huyết lực bảo vệ Vân Phàm bị ăn mòn biến mất.
Hoảng sợ lui lại nhưng Hắc Bối kiên định nói: “Cố lên, một chút nữa thôi.”
Oh, hiểu ý Vân Phàm gắng sức bơi tiếp nhưng cái lớp năng lượng vô hình kia như axit vậy, xâm nhập xuyên thủng từng lỗ từng lỗ một ăn mòn cả quần áo và làn da hắn.
Tít… Máu tươi bắt đồ chảy ra, cắn chặt răng khi huyết ở hay cánh tay như đã hoàn toàn đông cứng, giới hạn đã đạt đến cực điểm thì may mắn Hắc Bối lập tức hô: “Được rồi, chính là lúc này mau dùng Huyết lực vận hành Băng vực võ kĩ.”
Kích hoạt đan khung một luồng khí lạnh nhưng đối với Vân Phàm lúc này là cực kì ấm ấp từ cơ thể hắn lan tỏ ra, cả vùng nước như run động vặn vẹo bởi những sức mạnh vô hình va chạm.
-“Tiếp tục sử dụng Kiếm vực bao bọc Thủy nguyên hạt giống lại.”
Ách… Vân Phàm giật mình bây giờ hay tay cứng đờ không có kiếm làm sau xuất chứ.
-“Tên ngu ngốc này chẳng lẽ đó giờ mi ăn học để bỏ sao? Nắm kiếm ý mà không biết vận dụng nhân hòa kiếm - ý động kiếm xuất à. Tức chết ka rồi.”
Nghe Hắc Bối nói Vân Phàm ngượng ngùng, mình chỉ luyện kiếm bí pháp thông mạch có hai ba tháng rồi bỏ thì biết gì về cảnh giới kiếm đâu.
Nhanh chóng suy nghĩ cuối cùng chỉ còn cách như trong một bộ phim hoạt hình anime [ Đảo hải tặc ], vị thuyền phó băng Mũ rơm mang tên zoro hắn từng quan sát thấy tam kiếm phối hợp.
Lập tức từ Băng vực hóa hình cô động ra một thanh băng kiếm lơ lửng trước mặt, Vân Phàm chòm tới ngặm chặt rồi quay cổ chém mạnh về phía viên ngọc phát sáng: “Kiếm vực”.
Quả nhiên thực sự thành công khi Bão tuyết xuất hiện tại đáy đại dương, một hình ảnh ly kỳ khó mà có thể tưởng tượng ra được.
Kết hợp Băng vực cực kì lạnh giá cùng hoa tuyết lam trôi nổi cuối cùng một khối băng khổng lồ bao bọc lấy hạt châu.
Năng lượng áp chế lập tức biến mất giải thoát cho Vân Phàm thở dốc đứng xuống đáy biển.
Hay tay vẫn còn truyền tới từng đợt đau nhức, nhưng thời gian không nhiều hắn đành cố gắng hết sức lao tới nhấc bỏng cả tản Băng điêu bơi ngược trở lên bờ.
----
Bùm…
Một khói Băng khổng lồ đột nhiên nổi lên tại biển tinh thần ngàn năm nay yên tĩnh của Chu Yểm, từ dưới đó Vân Phàm cố gắng chui trỡ lên lại, vừa ra khỏi mặt nước một lực lượng vô hình nâng đỡ hắn đứng lên:
-“Oh, khá lắm không ngờ các ngươi còn có cách này, ta tưởng một hồi biết khó mà lui thôi chứ.” Như khen ngợi cũng có chút buồn phiền Áo choàng linh hồn xuất hiện nói.
Thở dốc bình ổn lại Vân Phàm ngước đầu dậy nói: “Tiếp theo chúng ta làm gì đây.”
Hắc Bối từ trong giới chỉ bay ra chỉ tay: “Chính là trên đó.”
Theo những lời giải thích [ Mòn hủy hàn thủy ] đã bị Trần Phong luyện hóa nhưng đây là bản mệnh chi tuyền trước kia của Hư giới đế quân nên lúc một phần tàn hồn trả trở về cho Chu Yểm khi ngài chết đã làm một hạt giống hàn thủy lẫn theo.
Chính vì vậy, khi Trần Phong mang đi phần Bản mệnh của Đế quân viên hạt giống này đang dần nãy mầm sinh sôi có thể trăm năm ngàn năm hai vạn năm sẽ một lần nữa khai sinh linh trí trở thành song song tồn tại với bản tôn thực sự.
Tuy nhiên Vân Phàm không chờ được, bằng vào cách lợi dụng Thiên thủy chi kiếp đang bám phía trên có thể giúp đẩy nhanh quá trình sống lại của Mòn Hủy hàn thủy, nhưng đổi lại vì chưa đủ thời gian phát dục phải đánh cấp một phần sức mạnh từ bản tôn.
Do đó trực tiếp làm Hàn thủy trong tay Trần Phong suy giảm cần phải nuôi dưỡng bổ sung năng lượng.
Lắc đầu, mặt kệ vậy, Vân Phàm ngước nhìn lên cao.
Bản chất của Thiên thủy là phá hủy mà còn là chính hãng trọn vẹn nên hắn không thể tự tiện đến gần như Thủy nguyên hạt giống, đành chờ đợi lúc nó suy yếu nhất khi hơi thở của Chu Yểm phát ra.
-“Cũng may cho các ngươi khi nãy làm khoáy động biển tinh thần của nó nên giờ đã tỉnh, nên nhớ tới khi ta dừng lại mi phải ném thật mạnh.”
Vừa xong câu nói của chỉ thấy cả trái tim đột nhiên chuyển động nhảy mãnh liệt, các luồng thác vụ theo sau xiết chặt như không để cho nó một cơ hội thở dốc nào.
Cùng lúc cả người Vân Phàm bị dịch chuyển đưa lên. Hắn hiểu ý nắm chặt quả cầu Băng co ngươi ôm lựa thế như các vận động viên ném tạ.
Dừng! Bên tai vừa vang lên hắn liền theo phản xạ nhanh nhất mượn lực quán tính cùng lúc sức mạnh toàn thân đẩy thẳng quả cầu bay vào làn sương trắng.
Chưa đến một phút phía xa bay ra một viên tròn thủy tinh cầu nhỏ bé đang lập lè chóp liên hồi.
Nhanh như vậy sau, Vân Phàm tự nhủ Băng của chính mình đúng là không thể chống đỡ được một giây đã bị hòa tan.
Vươn mình nhảy xuống trở lại mặt biển thì viên châu kia đang kì diệu lơ lửng.
Bùm… thành thủy tinh vỡ tan một luồng chất lỏng không ngừng tương ra, nó nở co rút rồi dần hóa hình thành một con vật kì lạ khổng lồ.
-“Không ổn, đây là biến dị?” Cả Hắc bối và Áo choàng linh hồn đồng loạt kinh hô.