Vô Tận Thần Công

chương 164: tần cầm? bảo tô quân ninh đích thân tới đây!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phụt!

Trong đại sảnh tầng một Ngọc Mạt Lâu, Thái Dương Chân Hoả màut rắng trên người Dương Thạc cuối cùng cũng biến mất.

Dương Thạc lúc này so với trước đây khí thế đã mạnh mẽ hơn vài phần. Nắm giữ được Thái Dương Chân Hoả, công kích lực của Dương Thạc lại được nâng lên tầm cao mới, thực lực mạnh hơn trước mấy lần!

Nếu bây giờ gặp lại Càn Minh Vũ, Cửu Vĩ Thiên Miêu không dùng thưc lực của Võ Sư, dù hắn dùng Nhân Hoàng Phiên Thiên Quyết để thôi động Phiên Thiên Ấn cũng chưa chắc áp chế được Dương Thạc.

Thu Thái Dương Chân Hoả về, Dương Thạc mở mắt ra quét nhìn xung quanh.

Trong đại sảnh, dù là khách bình thường của Ngọc Mạt Lâu hay thị vệ Càn Minh Vũ, tất cả đều đang nhìn Dương Thạc với ánh mắt kính sợ.

Giao đấu với Phụ Chính Vương, tuy bị áp chế nhưng cuối cùng lại đột phá bước lên cảnh giới cao hơn, biểu hiện của Dương Thạc đủ để khiến tất cả mọi người khâm phục.

Không hổ là đệ nhất nhât võ cử Đại Châu1

Bốp bốp bốp!

Thấy Dương Thạc đột phá hoàn tất, Càn Minh Vũ mỉm cười vỗ tay.

- Hay, Dương huynh đệ không hổ là đệ nhất nhân võ cử Đại Châu, chỉ là so tài cọ xát, không ngờ Dương huynh đệ cũng đột phá được. Nếu giờ bản vương không dùng thực lực Võ Sư giao đấu với Dương huynh đệ thì e là sẽ thua đến tối tăm mặt mũi…

Càn Minh Vũ cười.

- Trấn Quốc Công rốt cuộc vẫn là đệ nhất nhân võ đạo Đại Châu, tất cả tử đệ của Trấn Quốc Công ai cũng thực lực bất phàm. Năm năm trước có đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ Dương Tử Mặc. GIờ lại có Dương Thành thuộc tầng thứ Võ Sư. Thực lực của Dương huynh đệ có lẽ không hề thua kém Dương Thành…

Càn Minh Vũ nói.

- Vương gia quá khen!

Dương Thạc cười nhạt.

- Có lẽ lục ca kế thừa huyết mạch của phụ thân, không khiến người mất mặt. Nhưng ta thì thiên tư kém cỏi, trong phủ Trấn Quốc Công, còn không bằng nô bộc hạ nhân, tu luyện môn công pháp cấp thấp nhất gia tộc, chỉ bôi xấu phủ Trấn Quốc Công. Người trong Trấn Quốc Công có thể chỉ hận không thể khiến ta rời khỏi phủ tự lập môn hộ. Nếu không phải có cơ duyên trùng hợp thì ta căn bản không thể có thành tựu như hôm nay.

Dương Thạc nói với ngữ khí thản nhiên.

Dương Thạc gần như chẳng có chút thiện cảm nào với phủ Trấn Quốc Công.

Chưa nói đến việc hạ nhân phủ Trấn Quốc Công ức hiếp hắn, mẹ con Trình phu nhân cũng có ý đồ xấu xa với hắn, chỉ riêng việc bán Tiểu Hoạch vào Ngọc Mạt Lâu là đủ khiến Dương Thạc ấm ức trong lòng rồi.

Hắn có được thành tựu hôm nay dường như chẳng có chút quan hệ nào với phủ Trấn Quốc Công cả.

Cùng lắm thì phủ Trấn Quốc Công chỉ cung cấp cho hắn hai bộ công pháp cấp thấp đến cực điểm, gần như không ai tu luyện là Huyền Ưng Kình và Lục Dương Quyết.

- Dương huynh đệ không cần phải khiêm tốn!

Nghe Dương Thạc nói hắn không có quan hệ gì với phủ Trấn Quốc Công, khoé miệng Càn Minh Vũ nhếch lên.

- Thiên tư kém cỏi? Ta chưa từng thấy võ giả nào kém cỏi mà mới mười lăm tuổi mà đã tu luyện đến Luyện Khí cao giới.

- Đại Yên Triều Thiên Tàn lão nhân năm trăm năm trước, thân thể vốn sinh ra đã bị khuyết tật, có thể nói chẳng có chút thiên phú nào, không phải đã sáng tạo ra Thiên Tàn Quyết thần công bí pháp, tu luyện đến Võ Thánh đỉnh phong, trở thành đệ nhất nhân võ đạo trong năm trăm năm nay sao? Hừ, với bản vương, thiên tư thấp chẳng qua là sự thiển cận của người nhìn. Tu luyện đến võ đạo đỉnh phong, thiên tư có kém thế nào cũng là thiên tài! Tu luyện không tới võ đạo đỉnh phong, thiên tư có cao thế nào cũng vô ích.

- Trấn Quốc Công là đệ nhân nhất võ đạo đương thế, lại không nhận ra điều này, thật đáng buồn!

Càn Minh Vũ soạt một tiếng mở quạt, trầm giọng nói.

- Tu đến đỉnh cao võ đạo, thiên tư có kém thế nào cũng là thiên tài? Tu không đến đỉnh cao, thiên tư có cao cũng là thế tài?

Dương Thạc khựng người.

- Hay hay!

Dương Thạc cảm giác như đột nhiên bừng tỉnh.

Thế nào là thiên tài? Thế nào là phế tài?

Phân biệt thiên tài với phế tài vốn là chuyện nực cười, tất cả đều phải xem tu vi võ đạo.

Tu vi cao chính là thiên tài, tu vi thấp chính là phế tài!

Dương Thạc trước đây vẫn luôn canh cánh trong lòng về tư chất và ngộ tính của bản thân, trong lòng vẫn có chút tự ti. Giờ nghe lời nói của Càn Minh Vũ, cũng được khai mở không ít, cuối cùng cũng bỏ được sự trói buộc trong lòng.

Sau này Dương Thạc tu luyện tâm cảnh sẽ thông suốt hơn, hiệu quả chắcc hắn tăng lên vài phần.

- Nói chung, tu vi võ đạo của Dương huynh đệ bản vương rất khâm phục. Trận đấu hôm nay với Dương huynh đệ đúng là được mở rộng tầm mắt!

Càn Minh Vũ cười, nói lớn.

- Trước đó vương gia đã nói, nếu ta thua thì phải phạt ba chén rượu, xem ra không thể tránh khỏi rồi…

Dương Thạc mỉm cười. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Thất vương huynh, nếu huynh phạt rượu Dương Thạc thì Lâm Nhi không đồng ý đâu.

Đúng lúc ấy, chỉ thấy Đại Lâm Nhi cười nói:

- Thất vương huynh đã nói kìm chế thực lực ở Luyện Khí cao giới đấu với Dương Thạc, nhưng tại sao sau đó lại thi triển Phiên Thiên Ấn? Như tiểu muội được biết thì Phiên Thiên Ấn là võ kỹ Võ Sư mới tu luyện được.

- Ha ha, lần này bản vương đã phá vỡ quy định, về lý là bản vương thua. Nhưng Dương huynh đệ vẫn phải uống rượu. Ngoài ra việc ta hứa với ngươi đương nhiên cũng sẽ thực hiện.

Càn Minh Vũ cười ha hả.

- Lên lầu đi!

Càn Minh Vũ đi trước, ba người trước sau cùng lên lầu hai, mở cửa vào phòng chữ Thiên.

Một nữ tử dung nhan thanh nhã cười đừng chờ bên trong.

Trên án kỷ bên cạnh nàng là một cây cổ cầm, chỉ là dây đàn đã đứt mất bảy tám sợi, trên thân đàn còn có vết máu, xem ra cây đàn này hỏng hẳn rồi.

- Thiên Hương cô nương?

Dương Thạc bước vào phòng, nhìn nữ tử ấy một cái.

- Tiếng đàn của Thiên Hương cô nương đúng là thiên hạ vô song, khiến tâm trạng con người thoải mái dễ chịu…Vừa rồi khi ta đột phá chính là cô nương tấu đàn? Âm thanh đúng là mọi thứ phàm âm khác không thể sánh bằng.

Dương Thạc cười nói.

Vừa nãy Càn Minh Vũ đã phân phó tất cả mọi người không được phát ra tiếng động làm phiền, chỉ có tiếng đàn của Thiên Hương cô nương là vẫn vang lên.

Dương Thạc cảm ơn ân đức của Càn Minh Vũ, nhưng có chút bất mãn với Thiên Hương cô nương đây.

Nếu không thì sau khi đột phá hắn sẽ không dùng Thái Dương Chân Hoả thiêu đốt tiếng đàn, huỷ đi cây cổ cầm của nàng.

- Ha ha, vị đây là Dương công tử? Dương công tử quá khen!

Thiên Hương cười.

- Tính ra thì Thái Dương Chân Hoả của Dương công tử mạnh hơn tiếng đàn của Thiên Hương nhiều. Chân Hoả vừa ra tiếng đàn bị thiêu rụi. Từ sau hôm nay e là Thiên Hương phải đốt cây đàn này đi, sau này gặp lại Dương công tử cũng không dám gảy đàn nữa…

Thiên Hương nói.

- Hửm? Không dám gảy đàn trước mặt ta? Nàng ý nói ta không biết tao nhã, thô tục sao?

Sắc mặt Dương Thạc hơi tối lại.

- Không phải ta không biết tao nhã, chỉ là khúc nhạc của nàng vẫn chưa tới. Muốn gảy tiếng đàn thiên thần trước mặt ta thì vẫn nên bảo Tô Quân Ninh cô nương đích thân tới đi. Hẳn là cầm nghệ của nàng ấy sẽ không sợ Thái Dương Chân Hoả của ta.

Ngữ khí Dương Thạc thâm trầm, lạnh lùng nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio