Vô Tận Thần Công

chương 79: từ cửa chính ngang nhiên vào phủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

An Võ Hầu, Trình Ngọc ra tay.

Dù là Tây Dương Hầu hay Binh bộ thượng thư, Mã đại nhân, hoặc chính Dương Thạc đều không bao giờ ngờ An Võ Hầu, Trình Ngọc nói là ra tay ngay.

Trong khoảnh khắc, An Võ Hầu, Trình Ngọc đã tới trước mặt Dương Thạc, duỗi tay to ra như che trời, bao phủ Dương Thạc. Giờ phút này, Dương Thạc cảm giác như một ngọn núi lớn mạnh đè ép mình, áp lực cực lớn, khiến hắn không thở nổi.

Dù là cường giả đẳng cấp võ sư cũng không có uy thế như vậy.

Thực lực của An Võ Hầu, Trình Ngọc ít nhất đã đạt tới võ đạo tôn giả chi cảnh, thậm chí rất có thể đến đẳng cấp đại tông sư. Ở trước mặt An Võ Hầu, Trình Ngọc, Dương Thạc giống như con kiến, không có một chút sức phản kháng. An Võ Hầu, Trình Ngọc nhẹ nhàng nhấn một cái là có thể bóp nát Dương Thạc.

- Nguy rồi!

Người Dương Thạc dựng đứng lông tơ.

Áp lực hùng hồn khiến tinh thần Dương Thạc thác loạn.

Loại cảm giác sống chết nằm trong tay người khác khiến Dương Thạc cực kỳ khó chịu.

- Lui!

Dương Thạc cắn mạnh đầu lưỡi, đau nhức thấu xương khiến hắn lấy lại tinh thần. Đối mặt công kích từ An Võ Hầu, Trình Ngọc, Dương Thạc nhích chân lùi nhanh ra sau, hai tay giơ lên muốn ngăn cản một kích của gã.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Một tiếng nổ điếc tai, hai tay Dương Thạc va chạm với bàn tay An Võ Hầu, Trình Ngọc.

Lực lượng mạnh mẽ truyền đến từ đôi tay, không chỉ như vậy, Dương Thạc cảm giác nửa người trên tê rần, dưới chân lại mềm nhũn, cơ hồ sẽ quỳ rạp xuống đất. Nội tạng dâng trào khí huyết, Dương Thạc kiềm không được há mồm hộc ra búng máu, hai tay, hai mắt, lỗ mũi chảy vệt máu.

Một kích nhẹ nhàng đã khiến miệng mũi Dương Thạc chảy máu, đối mặt An Võ Hầu, Trình Ngọc, hắn hoàn toàn không thể chống lại.

Vù vù vù vù vù!

Chính lúc này, trong người Dương Thạc, ba mươi sáu chỗ dương khiếu bị cưỡng ép kích phát, nổ vang. Dương khiếu nổ, Lục Dương Huyền Ưng chân khí trong người Dương Thạc điên cuồng vận chuyển.

Chân khí vận chuyển khiến Dương Thạc hồi phục lại chút lực lượng, nghiến răng đạp mặt đất, phút chốc trượt ra bốn, năm trượng.

- Ủa? Tiểu súc sinh này có thể thoát khỏi chưởng của ta?

Một chưởng An Võ Hầu, Trình Ngọc đánh ra vốn không định lấy mạng Dương Thạc, bởi vậy gã chưa dùng hết sức. Tuy nhiên, một chưởng này có thể khiến cường giả sơ giai luyện khí bị gãy gân xương, nội tạng bị thương, trong vòng ba, năm tháng không lành lại được. Không ngờ Dương Thạc đỡ một chưởng của An Võ Hầu, Trình Ngọc, tuy bị thương nhưng rõ ràng không nghiêm trọng lắm, có sức trốn thoát ra, điều này vượt xa dự đoán của An Võ Hầu, Trình Ngọc.

Đang lúc An Võ Hầu, Trình Ngọc định tiến lên thì nghe sau đầu có tiếng quát to:

- Trình Hầu, ngươi dám động thủ?

Thân hình mập mạp của Tây Dương Hầu đã tới sau lưng An Võ Hầu, Trình Ngọc, bàn tay to chộp vai gã, dường như muốn ngăn cản. Tuy nhiên, ngón trỏ đeo nhẫn lóe mũi nhọn màu lam, hiển nhiên là độc châm. Nếu An Võ Hầu, Trình Ngọc bị Tây Dương Hầu chụp trúng, độc châm đâm vào trong cơ thể thì gã sẽ dữ nhiều lành ít.

Giờ phút này, dù An Võ Hầu, Trình Ngọc có thực lực siêu mạnh nhưng nảy ra cảm giác nguy hiểm vì một trảo của Tây Dương Hầu.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

An Võ Hầu, Trình Ngọc vung tay áo giao kích với bàn tay Tây Dương Hầu. An Võ Hầu, Trình Ngọc, Tây Dương Hầu cùng lùi hai bước.

- Hừ! Trình Ngọc, ngươi là Võ An Hầu vậy mà ra tay với võ giả chọn lựa võ đạo Đại Chu triều ta, ý đồ gây rối, còn dám nói ngươi không phải chèn ép hắn?

- Trình Ngập, năm đó Đại Chu triều ta lập quốc, tổ phụ của ngươi xuất thân từ sơ bạt võ đạo, đoạt giải nhất sơ bạt võ đạo, chưa đến trăm năm mà ngươi dám ra tay với người dẫn đầu sơ bạt võ đạo, không lẽ đã quên nguồn quên gốc? Mới nãy mọi người đều thấy tiểu tử Dương Thạc đối mặt đòn công kích của ngươi thì toàn thân lỗ chân lông không thể tự nhiên khép mở, rõ ràng là không đến luyện khí đẳng cấp. Ngươi ra tay với hắn, sau này ở trước mặt thánh thượng bản hầu nhất định tham tấu ngươi một quyển, khiến ngươi bị phế tước vị Võ An Hầu!

Tây Dương Hầu nhẹ vuốt chiếc nhẫn ở ngón giữa tay phải, lớn tiếng quát.

An Võ Hầu, Trình Ngọc chắp hai tay sau lưng, mặt không chút thay đổi nói:

- Ngươi muốn tham ta? Cứ làm đi!

An Võ Hầu, Trình Ngọc nói với Binh bộ thượng thư, Mã đại nhân:

- Mã đại nhân, bản hầu cảm thấy thân thể có chút không khoẻ, sơ bạt võ đạo này từ ngươi và Tây Dương Hầu trông nom đi. Bản hầu nghỉ ngơi nửa ngày, ngày mai lại đến!

An Võ Hầu, Trình Ngọc nói xong xoay người đi ngay.

Tây Dương Hầu nhìn bóng dáng An Võ Hầu, Trình Ngọc rời đi, nheo mắt lại.

Chờ An Võ Hầu, Trình Ngọc đi khuất, Tây Dương Hầu nói với Binh bộ thượng thư, Mã đại nhân:

- Mã đại nhân, tìm y sư nhìn xem vết thương của Dương Thạc công tử ra sao, lại khiến thống lĩnh Ngự Lâm quân lựa chọn một trăm quân sĩ hộ tống Dương Thạc công tử về phủ!

….. …. …. …. …..

- Thực lực của An Võ Hầu, Trình Ngọc quả nhiên cường đại, chắc là cảnh giới võ đạo tôn giả thậm chí là đại tông sư. Nếu lúc trước hắn dốc sức ra tay thì dù ta tăng thực lực lên gấp mười lần cũng không thể an toàn tránh thoát.

Trên đường kinh thành Đại Chu triều, Dương Thạc mặc cẩm bào, khoác lụa hồng mang lục, trông như rước dâu, ngực có đóa hoa đỏ, dưới thân cưỡi con ngựa cao to, được một trăm Ngự Lâm quân hộ tống đi hướng ngoài thành. Người đi đường dừng chân đứng xem, quân sĩ Ngự Lâm quân hai bên lớn tiếng tuyên truyền, nói Dương Thạc đoạt giải nhất sơ bạt võ đạo lần này. Ánh mắt dân chúng kinh sư Đại Chu triều nhìn Dương Thạc có sự hâm mộ.

Mới nãy Dương Thạc bị An Võ Hầu, Trình Ngọc đánh một kích tuy bị thương nhưng không quá nghiêm trọng. xem tại TruyenFull.vn

An Võ Hầu, Trình Ngọc không dám giết Dương Thạc nên không dùng hết sức, bản thân hắn có khí lực cường đại, nội kình không yếu, hơn nữa thúc dục hỗn nguyên hộ thể khí kình bảo vệ nội tạng, bởi vậy bị thương không tính nghiêm trọng.

Tuy nhiên, bị một kích của An Võ Hầu, Trình Ngọc chấn động ba mươi sáu chỗ dương khiếu, đến bây giờ trong người Dương Thạc vẫn kêu vù vù không ngừng.

Bao gồm ba mươi sáu chỗ dương khiếu khác cũng kêu.

Dương Thạc có cảm giác bảy mươi hai chỗ dương khiếu cộng minh, chân khí không ngừng đánh sâu vào, không lâu sau hắn có thể đả thông hết bảy mươi hai chỗ dương khiếu, đi vào luyện khí đẳng cấp!

Vốn Dương gia tích tụ chân khí, muốn đánh thông bảy mươi hai chỗ dương khiếu thì rất gian nan.

Nhưng lúc trước Dương Thạc đả thông ba mươi sáu âm khiếu rồi, đã là nửa bước luyện khí đẳng cấp. Hơn nữa từng dùng thông khí đan, trong kinh mạch không có chút tạp chất, chân khí cực kỳ tinh thuần. Dương Thạc khống chế chân khí gắt gao, lần này bị An Võ Hầu, Trình Ngọc kích thích chấn động, thừa dịp đột phá đẳng cấp luyện khí cũng không tính lạ.

Đương nhiên có đột phá hay không thì chưa biết.

- Bây giờ yên tâm tu luyện, hy vọng mượn cơ hội này có thể đột phá.

Lòng nghĩ vậy, Dương Thạc tập trung tinh thần ngồi trên tuấn mã nhắm mắt tu luyện.

Khoảng một canh giờ sau.

Đoàn người đã tới trước cổng Trấn Quốc Công phủ, thủ vệ gia nô thấy bộ dạng của Dương Thạc được một trăm Ngự Lâm quân hộ tống đến thì vẻ mặt nghi hoặc, không biết có chuyện gì.

Một gã Ngự Lâm quân chạy ra, lớn tiếng kêu lên:

- Môn nhân Trấn Quốc Công phủ nghe đây, công tử Dương Thạc của quý phủ đoạt giải nhất sơ bạt võ đạo, từ Ngự Lâm quân hộ tống hồi phủ. Còn không mở ra cửa chính, nghênh đón Dương Thạc công tử sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio