Diệp Hi Hòa và Liễu Thành Chí vừa bước vào sân đã giật mình vì tiếng hét! Đặc biệt là Liễu Thành Chí, ông ta chưa bao giờ
tưởng tượng bây giờ lại có một chiếc siêu xe như vậy đậu ở trong sân nhà mình.
Động tĩnh bên trong vẫn không ngừng phát ra:
"Liễu Thi Nghiên, cô cứ hét đi! Tôi nói cho cô biết ở một nơi khủng khiếp như thế này, cho dù cô có hét đứt cổ họng thì cũng sẽ không có người đến cứu cô đâu. Tốt nhất là cô nên tiết kiệm sức lực đi, chỉ cần nghe lời tôi là được!"
"Không... Tôi không muốnl!"
Sau đó là tiếng khóc của một cô gái.
"Đồ súc sinh!"
Nghe vậy, hai mắt của Liễu Thành Chí đỏ hoe, ông ta vội vàng xuống xe và lao vào bên trong.
Sắc mặt của Diệp Hi Hòa cũng tái mét, hắn sải bước đi vào!
Lúc này, ở bên trong có một căn phòng.
Trên chiếc giường hẹp, có một cô gái trẻ đang bị một người đàn ông trông có vẻ giàu có đè xuống giường. Hắn ta nở nụ cười dâm đãng và nói: "Liễu Thi Nghiên, không phải là cô không biết tôi đã bị cô thu hút từ hồi học cấp 3!"
"Lúc đó tôi điên cưồng theo đuổi cô nhưng cô cứ từ chối và tránh mặt tôi! Cuối cùng, hiện tại tôi đã đợi được. cô trở về. Hôm nay tôi nhất định phải đạt được tâm nguyện của mình, tôi sẽ phá tấm màng trinh nhỏ bé của côi"
Vừa dứt lời, hắn ta vừa định ấn cô xuống thì đột nhiên cảm thấy có một bàn tay to lớn tóm lấy gáy mình.
Sau đó, bàn tay to lớn đó ném hắn ta về hướng ngược lại, ném hắn ta về phía sau khiến cho xương sống của hắn ta bị gãy một tiếng rồi ngã xuống.
Đột nhiên cậu ấm hét lên một tiếng như lợn bị chọc tiết!
Liễu Thi Nghiên đang nằm trên giường lập tức ngồi dậy đầy vẻ kinh hãi, cô ấy nắm chặt lấy quần áo và nhìn mọi thứ đầy vẻ sợ hãi.
"Thi Nghiên!!!"
Khi nhìn thấy con gái suýt bị bắt nạt, Liễu Thành Chí cảm thấy vô cùng đau đớn. Sau đó ông ta cầm lấy một cây gậy gỗ định xông lên đánh cậu ấm!
"Hu hu, cha ơi, đừng mà...
Đột nhiên Liễu Thi Nghiên nhảy từ trên giường xuống và ôm chặt lấy cha mình. Cô ấy biết Liễu Thành Chí vẫn chưa giải được mối hận, tuy cô ấy cũng cảm thấy oan ức khóc như mưa nhưng nhà họ Liễu không thể đắc tội với cậu ấm kia được...
Thấy vậy, Diệp Hi Hòa nói "Ôi!" và tóm lấy cậu ấm đang hú hét trên mặt đất, lạnh lùng hỏi: "Thi Nghiên, người này là ai?"
Lúc này, Liễu Thi Nghiên mới nhìn Diệp Hi Hòa với đôi mắt đẫm lệ. Cô ấy cảm thấy người anh trai này trông có vẻ quen quen, chẳng lẽ...
"Thi Nghiên, đây là Diệp thiếu! Là anh trai của Diệp. Hình Vũ, con có nhớ không? Lần trước cha đã đưa con tới nhà họ ăn tối đó! Lúc đó con còn gọi là anh trai theo Tiểu Vũ nữa. Chẳng phải con nói đã rất lâu rồi cậu ấy không trở về hay sao?”
Liễu Thành Chí nói với con gái mình.
Liễu Thi Nghiên bối rối mở miệng: "Diệp... Hòa?”
Cô ấy vẫn không thể tin nổi, không phải mọi người đều nói rằng tất cả người nhà họ Diệp đều chết hết vào. ba năm trước rồi sao? Hiện tại cho dù là Diệp Hi Hòa hay là Diệp Hình Vũ làm sao có thể...
"Đúng! Cậu ấy chính là Diệp thiếu. Cậu ấy vẫn còn sống và đã quay trở lại. Hơn nữa, hiện tại Diệp thiếu không giống như trước...."
Lúc này, cậu ấm bị Diệp Hi Hòa ôm trong tay cố nén cơn đau quay đầu lại nhìn Diệp Hi Hòa với vẻ khó tin.
Hóa ra...Đây là Diệp Hi Hòa?
Thân phận của hắn ta không bình thường, đương nhiên là hắn ta cũng đã nghe nói chuyện xảy ra hai ngày nay ở Tân Hải. Làm sao tên Diệp thiếu gặp thần giết thần, gặp phật giết phật lại tình cờ xuất hiện ở nhà họ Liễu được?
"Diệp...anh Diệp, anh..."