Nghe Võ Tung nói xong, Diệp Hi Hòa rơi vào suy nghĩ riêng.
Sau đó, hắn ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Võ Tung và nói: "Mày nói dối, mày muốn làm kẻ chết thay à? Tiếc là mày sẽ không được như ý đâu."
Nghe vậy, Võ Tung hơi sửng sốt: "Mày nói gì thế?"
"Mày tưởng mày thông minh lắm sao? Lúc nấy mày đã nói vì đề phòng nên mới dùng tên giả Phong Dục Lân khi lên mạng, ấy vậy mà tạo vừa tìm tới cửa mày đã khai ra tất cả."
Diệp Hi Hòa khinh thường nói: "Vả lại, giữa mày và sư tỷ của tao không hề có thù hận sâu đậm, loại như mày còn không cứng xách giày cho sư tỷ tao nữa là."
"Mày!"
Võ Tung không ngờ Diệp Hi Hòa lại nhìn thấu hành động nhận tội thay của anh ta một cách dễ dàng như vậy, hơn nữa hắn cũng không hề chịu bất kỳ tổn thất nào.
"Diệp Hi Hòa, đừng nói nhảm nữa! Sư tỷ của mày chính là con đàn bà đê tiện mà tao muốn giết! Bởi vì tao thấy nó rất chướng mắt, rõ ràng là một con khốn mà lại muốn được mọi người tôn thờ, lẽ nào Giang Đông bọn †ao có nhiều nam chiến thần như vậy mà lại sợ một con đàn bà hay sao? Mày có giỏi thì nhắm vào tao này, hôm nay ông đây sẽ giết mày!"
"Âm!"
Mặc dù Diệp Hi Hòa biết tên Võ Tung này chỉ là kẻ thế mạng, nhưng chỉ riêng việc anh ta dám mắng nhiếc sư tỷ thì đã đáng chết!
Diệp Hi Hòa lập tức lao tới như một cơn gió, bàn tay to lớn vươn về phía Võ Tung.
"Tới thì tốt!"
Bấy giờ Võ Tung cũng bất chấp tất cả, đừng nghĩ anh ta thật sự sợ Diệp Hi Hòa. Thân là một võ tướng chín sao, ở Giang Đông chẳng có bao nhiêu người khiến anh †a phải kiêng nể, vì thế anh ta cũng nhanh chóng vươn một bàn tay to ra tiếp chiêu.
Kết quả, anh ta hoàn toàn không ngăn cản được sức mạnh của Diệp Hi Hòa. Trước mặt Diệp Hi Hòa, sức mạnh toàn thân của Võ Tung dễ dàng bị đánh tan, sau đó, hắn lập tức bóp cổ Võ Tung, nhấc anh ta tới trước. mặt mình.
"Mày thích nói mấy lời dơ bẩn đúng không? Nói sướng miệng lắm mà, cái lưỡi này của mày không cần †ồn tại nữa!"
Diệp Hi Hòa tách miệng Võ Tung, kéo lấy đầu lưỡi của anh ta ra, roẹt một tiếng, đầu lưỡi của Võ bị kéo dài như lưỡi của Bạch Vô Thường rồi cuộn tròn lại, giây tiếp theo chiếc lưỡi đẫm máu bị vứt đi.
"A"
Võ Tung lập tức thốt ra tiếng hét thảm thiết, anh ta thật sự không thể ngờ bản thân đường đường là một võ tướng chín sao mà lại không phải đối thủ của Diệp Hi Hòa, thậm chí chỉ trong một chiêu đã bị đối phương rút lưỡi!
"Diệp... Diệp Hi Hòa, mày là tội phạm quốc gia, màu dừng tay!"
Cả đám phó quản và chiến sĩ phía sau đều hết hồn hết vía, bọn họ sôi nổi xông lên, chĩa họng súng vào Diệp. Hi Hòa.
Bọn họ thật sự muốn phát điên!
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tên Diệp Hi Hòa này đã giế t chết một chiến thần và đánh tàn phế một chiến thần khác, lẽ nào trong mắt hắn chiến thần Giang Đồng chỉ là đồ trang trí, hắn không hề sợ làm họ phẫn nộ sẽ phải nhận lấy hậu quả nghiêm trọng hay sao?
"Các người cũng muốn chết à?"
Diệp Hi Hòa xách Võ Tung bằng một tay, hắn hờ hững đảo mắt liếc nhìn đám phó quản và chiến sĩ: "Tôi không muốn lạm sát người vô tội, nhất là giết đồng bào. của mình. Các người đừng ép tôi, tốt nhất là trước khi thề trung thành với một người nào đó, các người nên biết rõ bọn họ rốt cuộc là loại người thế nào!"
"Diệp Hi Hòa, anh im đi!"