Anh ta trơ tráo cười với Diệp Hi Hòa, nói: "Ở Tân Hải, không một ai dám đắc tội Vương Long tôi hết! Cướp phụ nữ với tôi thì càng không! Đừng nói là phụ nữ, dù là bồn cầu tôi đã từng sử dụng, người khác muốn li3m cũng là tội nặng! Vậy nên, ai đã cho cậu dũng khí dám đến gần người phụ nữ của tôi hả? Cậu thật sự không biết chữ “chết viết thế nào à?"
Anh ta vừa dứt lời, Diệp Hi Hòa đã phất tay một cái, biến anh ta thành một vũng máu.
Sau đó không kiên nhẫn nhìn Lâm Chỉ Huyên nói: "Rốt cuộc có đi hay không? Bây giờ không còn ai ầm ï nữa rồi!"
Lâm Chỉ Huyên sửng sốt, miệng há hốc thành hình chữ "o1
Cách đó không xa, Lâm Vân Hải vất vả läm mới được Triệu Quy Di cứu khỏi ao, cũng nhìn thấy cảnh tượng này, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Xong rồi! !!
Tên tai tinh Diệp Hi Hòa này thực sự gây ra họa lớn rồi!!!
Dù biết cháu gái lớn dẫn cậu ta về là một tai họa, nhưng không ngờ ngay cả con trai của vị kia mà hẳn cũng dám giết...
Ông ấy trợn trắng mắt, cảm thấy không bằng mình chết chìm luôn cho rồi....
"Diệp Hi Hòa, sao anh lại kích động như vậy? Anh có biết anh ta là ai không?”
Sau khi Lâm Chỉ Huyên kịp phản ứng, cũng rơi vào trạng thái hoảng sợ, hoang mang lo sợ nói.
"Không muốn cứu ông nội nữa à?” Diệp Hi Hòa xoay người rời đi.
"Hả? Đừng!!"
Lâm Chỉ Huyên vội vàng đưa tay kéo hẳn lại, khóc không ra nước mắt nói: "Dĩ nhiên là phải cứu ông nội rồi, được rồi, tôi không dài dòng nữa, chỉ là..."
"Đừng có tự mình đa tình, tôi đánh chết tên này căn bản không liên quan gì tới cô cả."
Diệp Hi Hòa hờ hững nói: "Cô có không có tư cách để tôi giết người vì cô. Chẳng qua anh ta làm tôi cảm thấy phiền, chỉ vậy thôi. Tôi giết người không cần lý do. Nếu người đứng sau anh ta không vui thì cứ thoải mái đến tìm tôi, tôi sẽ chỉnh gia đình anh ta vào khuôn khổi"
Nghe xem, đây là tiếng người sao!!!
Lâm Chỉ Huyên choáng váng, cũng gần như muốn ngất đi, nhưng cô ấy sợ Diệp Hi Hòa mất kiên nhãn rời đi, chỉ có thể dẫn lo lắng xuống, tiếp tục dẫn hắn đến gặp ông nội.
Đúng lúc này, phía xa đột nhiên có mấy người nhảy ra chặn đường, chính là người của Vương Long!
Mấy người trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa nói: "To gan! Dám đứng cạnh người phụ nữ mà thiếu gia nhà bọn tao thích! Nhân tiện, mày có nhìn thấy thiếu gia của bọn tao đâu không? Dám làm thiếu gia không vui, bọn tao sẽ băm vằm mày ra từng mảnh..."
Lời còn chưa dứt, Lâm Chỉ Huyên đã nghiêng người, nhanh chóng bịt mắt lại.
Äm!
Đúng như cô ấy dự đoán, khi cô ấy quay người lại, đã thấy thế giới yên tĩnh, mấy người kia cũng biến mất ở trong không khí.
Lúc này cô ấy thật sự không hiểu được Diệp Hi Hòa, rốt cuộc hẳn có thực lực gì mà lại tự tin như vậy? Còn có thể giết người không chớp mắit...
Chẳng mấy chốc, Lâm Chỉ Huyên đã đưa Diệp Hi Hòa đến phòng ngủ của ông cụ với lòng nặng trĩu.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chỉ Huyên đã đưa Diệp Hi Hòa đến phòng ngủ của ông cụ với lòng nặng trĩu.
Lúc này, bên ngoài có rất nhiều người nhà họ Lâm đang khóc lóc, mấy trưởng bối cũng đang thảo luận về hậu sự cho Lâm Trường Dần.
"Chỉ Huyên, cháu về rồi, tối hôm qua cháu chạy đi đâu? Ông nội cháu sắp không xong rồi! Mới nấy còn nôn ra mấy ngụm máu đen, hoàn toàn bất tỉnh, chỉ có thở ra, không có hít
vào... Một ông lão nói với Lâm Chỉ Huyền.
"Ông Tam, cháu biết ông nội gặp nguy hiểm, cho nên cháu mới đặc biệt mời một người tới cứu ông, chính là hắn..."
Lâm Chỉ Huyên chỉ Diệp Hi Hòa ở phía sau lưng, cuối cùng cũng không dám nói tên Diệp Hi Hòa ra, cô ấy sợ sẽ giống như: vừa rồi, còn chưa cứu được ông nội, đã dọa nhóm người trong nhà sợ hãi!