Diệp Hi Hòa thật sự đang giết người, hắn giết đám người hội thương mại Nhật Bản không còn mảnh giáp, bầu không khí tràn ngập mùi máu tanh không thể xoá bỏ.
Chỉ còn lại mỗi mình phó hội trưởng Kato Taka, nhưng ông ta cũng đã mất đi đôi chân...
Tính chất của sự này quá ác liệt, nếu quân đội còn không làm gì thì sẽ gây ra tranh chấp quốc tế, vì vậy họ phải bày tỏ thái độ trước.
"Bắt giữ?"
Diệp Hi Hòa nhìn quân lệnh, cười hỏi: 'Là Vương Nguyên Bảo báo tin cho ông hả?"
"Cậu không cần biết là ai tố cáo, tóm lại lập tức dừng tay, đi theo tôi!" Vị Thượng úy tức giận nói.
"Ha ha, quyền uy của ông lớn quá nhỉ!"
Diệp Hi Hòa cười khẩy: "Quý ngài Thượng úy, thấy ông thực thi pháp luật theo lẽ công bằng như vậy, tôi muốn hỏi ông một câu, ba năm trước khi nhà họ Diệp tôi bị diệt, cả nhà chết sạch thì ông đang ở đâu?”
"Tôi... Vị Thượng úy kia cứng họng, không nói nên lời.
"Đám người Nhật Bản này lấy danh nghĩa làm ăn với Đại Hạ cấu kết với tên súc sinh như Vương Nguyên Bảo, lén lút làm ăn mờ ám trong bóng tối, sản xuất và buôn bán m@ túy. Khi bọn chúng hại nước hại dân dân như vậy, ông đang ở đâu?"
"Cậu..."
Thượng úy bị Diệp Hi Hòa chất vấn liền hai câu, càng không nói nên lời.
"Câm miệng! Cậu nói như vậy có bằng chứng gì không? Hơn nữa chuyện này liên quan gì đến việc cậu giết hại người vô tội?" Ông ta giận dữ hỏi.
"Còn cần tôi tìm bằng chứng nữa hả? Đám người này phạm tội ngay trong khu vực quản lý của các ông, là các ông có mắt như mù, thua cả con chó!"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói: "Về phần nói tôi giết người vô tội, tôi chỉ muốn cho những người thân đã chết của mình một lời giải thích thỏa đáng thôi. Họ có thể bị người khác giết chóc bừa bãi, thế tại sao tôi không thể giết lại?"
Dứt lời, Diệp Hi Hòa lập tức vung tay, tát chết nữ quyến nhà họ Vương ngay trước mặt Thượng úy.
"Diệp Hi Hòa, cậu!!!"
'Thấy cảnh đó, Thượng úy khiếp sợ tột độ, đồng thời cũng nổi trận lôi đình.
Ông ta cảm giác Diệp Hi Hòa hoàn toàn không để mình vào mắt, hắn đang đứng trước mặt ông ta đấy, thế mà vẫn dám ra tay?
Thượng úy lập tức rút súng chĩa vào Diệp Hi Hòa: "Diệp Hi Hòa, lập tức đi theo tôi! Tốt xấu gì chúng ta cũng là đồng bào, đừng ép tôi giết cậu ngay tại đây!"
Diệp Hi Hòa nheo mắt.
Tốt xấu gì cũng là đồng bào, cũng mệt ông ta nói ra được lời này!
Chẳng qua, dù hắn giận dữ đến đâu cũng không có ý định đập chết tất cả những quân nhân này, bởi hẳn muốn giữ mặt mũi cho một người.
"Được, tôi có thể đi với ông, thế nhưng tôi nhắc nhở ông, đừng hối hận!"
Nói xong, hắn bước thẳng ra ngoài. "Tôi hối hận? Nực cười!"
Thượng úy cười khinh, thu quân, dẫn theo Diệp Hi Hòa rời đi.
Lúc đi ngang qua bên ngoài, bọn họ trông thấy phó hội trưởng Kato Taka đang nằm co quắp trên mặt đất, hơi thở mong manh, chỉ có thể tựa vào cột để chống đỡ, máu tươi dưới thân đã sắp chảy thành sông.
Thấy Diệp Hi Hòa bị quân đội Đại Hạ dẫn đi, lúc này trên môi ông ta mới dám hiện lên nụ cười khinh bỉ.
Sau đó, ông ta lấy điện thoại di động ra, bấm số một dãy số: "Hội trưởng, là †
Đầu dây bên kia, hội trưởng nghe Kato Taka kể lại mọi chuyện xong thì giận tím mặt!
"Tàn dư nhà họ Diệp từ ba năm trước to gan quá thể! Một mình phá hủy hội thương mại Nhật Bản của chúng †a, còn đe dọa chúng ta phải trả lại sản nghiệp của gia tộc hắn, rồi bồi thường mười tỷ?"
"Đầu óc tên đó có vấn đề hả?"
"Lại dám thốt lên những lời bất kính với Thiên Hoàng bệ hạ, còn rủa chúng ta nước mất nhà tang, đúng là không biết từ chết viết như nào!""Nhưng mà hội trưởng, tên Diệp Hi Hòa kia giờ sâu không lường được. Trừ tôi, mọi người trong hội thương mại đều đã chết hết cả rồi, kể cả hai cao thủ Thái Đấu 'Takeshi Shimizu và Takeshi Yamayuki, người âm thâm bảo vệ tôi trong tối Oguri Shun cũng..."Kato Taka nói, trong lòng vẫn thấy sợ hãi."Câm miệng! Hắn chỉ nhân lúc tôi và ngài Tokuda không có mặt nên mới láo xược thế thôi. Yên tâm, tôi sẽ giải quyết chuyện này, chẳng mấy chốc sẽ cho hẳn biết cái giá phải trả khi đắc tội với người Nhật chúng ta!"