Nhìn thấy người ngoài xuất hiện, Phích Lịch Hoạn liền gọi chưởng quầy ra.
" Nơi này ta đã bao trọn, tại sao lại có người ngoài xuất hiện ở đây?"
" Bẩm nhị hoàng tử, đây không phải người ngoài mà chính là ông chủ của Lạp Lạp lâu."
" Ông chủ của Lạp Lạp lâu giống người Nam Đông quá nhỉ.
Nhưng cho dù người là ai, nơi này đã được bổn hoàng tử bao toàn bộ.
Người không phận sự không nên xuất hiện mới đúng."
Nhị Hạ đứng lên phía trước, tuy có khinh bỉ nhưng lại cố giữ vẻ lịch sự, nói.
" Nơi này có bốn lầu, trong đó ba lầu bên dưới dùng để kinh doanh buôn bán, lầu trên cùng là nơi tiểu nhân quản lý sổ sách.
Cho nên nơi đó vốn không ai có thể dùng tiền mà bao được."
" Ta đường đường là đại hoàng tử của Bắc Lịch, lẽ nào đến ta cũng không bao nổi cái cửa tiệm nhỏ bé của ngươi sao? Bây giờ ta bỏ thêm tiền, còn ngươi cút ra ngoài."
" Tất niên đại hoàng tử muốn mua cả lâu này cũng được, nhưng hoàng thượng vốn là người không thích thói xa hoa lãng phí, cũng không thích việc huynh đệ đấu đá lẫn nhau.
Chuyện này mà truyền ra ngoài e là bất lợi với ngài.
Ngài là đại tướng quân uy dũng, tiểu nhân chỉ muốn tốt cho ngài thôi."
Phích Lịch Hạn nghe câu này cũng cảm thấy có lý, gần đây hoàng thượng rất khắt khe với ba vị hoàng tử.
Thời điểm này chỉ cần ai đó làm sai một chuyện nhỏ, cũng đủ để cơ hội làm thái tử vụt mất.
Phích Lịch Hoạn cũng đành tạm dừng việc mượn tay đại hoàng tử, để diệt trừ tam hoàng tử.
Bây giờ nếu nói thêm câu gì thì mục đích của hắn cũng dễ bị bại lộ.
Vì vậy bọn chúng đành bỏ qua cho Phích Lịch châu và Nhị Hạ, để họ cứ thế rời đi.
Nhị Hạ đưa Phích Lịch Châu vào phòng, cô nhận ra hắn đối với mình có sự đề phòng rất lớn.
Cũng đúng thôi, bao nhiêu năm bị người khác khinh thường, đột nhiên có người tốt với mình có thể không nghi ngờ sao?
" Tam điện hạ không cần nghi kỵ, thảo dân không phải người của hai vị điện hạ, cũng không do ai phải đến để hại ngài.
Thảo dân chỉ là một người nhàn rỗi thích lo chuyện bao đồng."
" Ngươi đã lo nhầm chuyện rồi, hôm nay ngươi khiến bọn chúng không vui ngày mai ắt sẽ bị báo thù.
Vì một người xa lạ hoàn toàn không xứng đáng, ngươi nên xuống đó xin lỗi và lấy lòng chúng thì hơn, nói không chừng sẽ tránh được tai họa đổ máu."
" Là phúc không phải họa, là họa tránh không nổi.
Tuy thảo dân chỉ là một thương nhân, nhưng vẫn biết phân biệt phải trái, thiện ác đúng sai.
Đối với những kẻ không xem người khác ra gì, sẽ không bao giờ hạ mình làm thân."
Phích Lịch Châu không nói thêm gì, trong lòng đầy nghi hoặc.
Nhị Hạ biết không thể khiến hắn tin tưởng trong lần gặp đầu tiên, việc này vẫn phải tính kế lâu dài.
Buổi tối khi Nhị Hạ vừa bước vào phòng, Dịch Thiên đã sớm đợi ở bên trong để chất vấn.
" Ngươi cũng biết đường quay lại à.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh
.
Vô Vi Nhất Niệm
.
Mùa Hè Mang Tên Em
.
Ve Sầu Mùa Hạ
=====================================
" Nếu ta không quay lại, sợ rằng Dịch đại nhân sẽ nhớ đến mất ăn mất ngủ."
" Bớt nói mấy lời kinh tởm đó đi.
Nói! Sao ngươi lại cố ý tiếp cận Phích Lịch Châu?"
" Mọi chuyện chỉ là trùng hợp thôi."
" Thế gian này căn bản không có trùng hợp, ngay từ đầu ta đã biết lí do ngươi đến Bắc Lịch không đơn giản.
Ta cảnh cáo ngươi tốt nhất tránh xa chuyện các hoàng tử tranh quyền đoạt vị ra, nếu không muốn chết."
Dứt lời Dịch Thiên ra ngoài, mà không biết bản thân đag bị Nhị Hạ thầm mắng chửi vô cùng thậm tệ.".