Nhị Hạ tỏ ra sợ hãi, sau đó bất lực nói ra sự thật.
" năm trước, hoàng đế Phích Lịch Sa cải trang vi hành, sau đó quen biết…"
" Chuyện đó ta biết rồi, ngươi nói vào vấn đề chính đi."
" Tam hoàng tử mắc cười nhỉ, ta muốn kể ra sao là chuyện của ta, ngài chỉ cần nghe điều ngài muốn biết là được."
Phích Lịch Châu cố gắng nhẫn nhịn, nếu không sẽ cho Nhị Hạ kiếm lấy mạng cô ta.
Dịch Thiên ở bên lại rất vui vẻ, trước kia hắn cũng bị Nhị Hạ chọc tức thế này, bây giờ cũng nên để người khác thử chút cảm giác ức chế.
" Thế nào, có để ta kể hay không?"
" Kể đi!"
" năm trước, hoàng đế Phích Lịch Sa cải trang vi hành, sau đó quen biết một cô nương xinh đẹp tên Nhĩ Lan.
Hai người sớm nảy sinh tình cảm, hẹn ước trăm năm.
Sau đó gia đình đổ nợ, phụ thân mang bệnh nặng, Nhĩ Lan phải vào cung làm tì nữ để kiếm tiền.
Sau đó Phích Lịch Sa đi tìm khắp nơi, cuối cùng khi hoàn toàn tuyệt vọng lại tìm thấy Nhĩ Lan làm cung nữ."
Nhị Hạ xoay cổ tay tỏ vẻ uể oải.
" Tại sao không nói tiếp?" Phích Lịch Châu hỏi.
" Ta khát!"
Phích Lịch Châu rót cho Nhị Hạ một ly trà, sau khi uống xong cô ta lại than mỏi, hắn ta chỉ đành miễn cưỡng bóp vai cho cô.
" Việc hoàng thượng muốn nạp cung nữ vào hậu cung khiến các phi tần khinh thường.
Nhưng những ngày tháng sau đó Nhĩ Lan được sủng ái khiến bọn họ ghen tị, thời gian dài sinh ra thù hận sâu sắc.
Bọn họ nhiều lần hãm hại Nhĩ Lan không thành, thậm chí lúc bà ta mang thai còn bị hạ độc, làm mất đi vị hoàng tử, tính ra thì hắn hơn ngươi tuổi đấy."
Phích Lịch Châu rất sốc, những chuyện này trước nay hắn chưa từng nghe ai nói qua.
" Sau khi mất con, bà ta nhanh chóng mang thai đứa khác.
Lần này hoàng đế cho người canh gác nghiêm ngặt, suốt tháng ngày không được cho người lạ vào trong, người bên trong cũng không thể ra ngoài.
Cho đến ngày sinh nở, bà mụ đỡ đẻ đã được mua chuộc, âm thầm cho Nhĩ Lan uống thuốc độc, muốn hại xác mạng.
Không ngờ mệnh của đứa trẻ rất lớn, nó vậy mà vẫn có thể sống sót, chỉ là từ đó thân thể yếu ớt hơn người bình thường."
Mắt Phích Lịch Châu đỏ hoe, nhưng hắn vẫn cố kiềm chế không để mình khóc, hỏi.
" Người xảo trá như ngươi sao ta có thể tin được."
" Nếu ngài không tin thì thử nghe chuyện tiếp theo xem.
Thấy đứa bé chưa chết bà mụ muốn dùng tay bóp cổ nó, nhưng đúng lúc này hoàng thượng lại xông vào.
Ông ta cho rằng chính đứa trẻ này đã khắc chết mẫu thân của nó, từ đó sinh lòng căm ghét muốn lập tức trừ đi thứ yêu nghiệt này.
May mắn bên cạnh có một nhũ mẫu tên Nhiên Nhiên đã cầu xin giúp.
Hoàng đế vì niệm tình Nhĩ Lan mới tha chết cho nó, nhưng từ đó về sau cũng không hề yêu thương che chở gì cả, để cho nó tự sinh tự diệt.
Ngài đoán xem đứa trẻ khắc chết mẫu thân đó là ai?"
Phích Lịch Châu như sắp phát điên, từ nhỏ đến lớn hắn luôn đau khổ về chuyện khắc chết mẫu thân.
Hắn muốn giết Nhị Hạ, nhưng đã bị Dịch Thiên ngăn lại, còn bị đánh tả tơi trận.
Dịch Thiên kéo Nhị Hạ rời đi, nhưng cô ta không quên nói.
" Muốn biết hung thủ thực sự là ai thì đến Lạp Lạp lâu tìm ta.
Nếu đợi quá lâu, ngài sẽ không còn cơ hội báo thù nữa đâu."
Vừa đến Ô Lãm cung, Dịch Thiên đã kéo Nhị Hạ vào phòng kín, không cho ai ở ngoài..