Tối hôm sau, Dịch Thiên đến Lục Thanh Các rất muộn.
Nhưng nơi này lúc nào cũng đông vui tấp nập, giống như không bao giờ nghỉ ngơi.
Dịch Thiên vừa đến, đã đi thẳng vào phòng của Nhất Hạ.
Nhất Hạ đang thay y phục, nhìn thấy nam nhân này, không những không trách mắng như những vị cô nương khác, mà còn cố ý trêu ghẹo.
- " Dịch đại nhân vào phòng của một nữ nhân mà không gõ cửa.
Đây là do ngày không có phép tắc.
Hay là vì thích ta nên mới cố ý làm như vậy?"
Dịch Thiên vội vàng quay mặt lại, cố che đi sự ngượng ngùng.
- " Là do ta sơ ý, vào phòng mà không gõ cửa trước.
Nhưng có ai lại thay y phục vào lúc nửa đêm như vậy không?"
- " Ta thay y phục, là muốn có bộ dạng nghiêm chỉnh nhất trước mặt ngài.
Lẽ nào Dịch đại nhân không thích nghiêm chỉnh, vậy để ta cởi ra nhé!"
- " Ngươi là một nữ tử, nên cư xử có chừng mực.
Đừng có lúc nào cũng trêu ghẹo người khác như thế."
- " Dịch đại nhân không thích kiểu này thì cứ nói là không thích.
Sao nỡ nặng lời như thế, không sợ ta buồn sao?"
Trán của Dịch Thiên nhăn lại, hai đầu lông mày sắp chạm đến nhau rồi.
Cái tên này đã nhìn người ta thay đồ, lại còn tỏ thái độ.
Đúng như cái tên thân thương mà người khác hay gọi" kẻ điên".
- " Tin tức của ta đâu?"
- " Dịch đại nhân đừng gấp, đợi ta mặc y phục xong.
Sẽ cùng ngài bàn về chuyện đó."
Dịch Thiên tức giận quay mặt đi, ngồi xuống bàn, tự nhiên rót trà.
Giống như đây là phòng của mình vậy, không chút kiêng kị gì cả.
Nhất Hạ mắc một bộ y phục lộng lẫy, càng làm tôn lên nhan sắc kiều diễm của cô ta.
Nếu là nam nhân khác, sớm đã đứng tim mấy lần rồi.
Nhưng tên Dịch Thiên này vậy mà chẳng có động tĩnh gì.
- " Thứ ta muốn đâu?" Dịch Thiên vẫn dùng giọng điệu lạnh lùng nói chuyện.
- " An tâm! Mọi chuyện đều như ngài muốn, chỉ là...."
Dịch Thiên đưa cho Nhất Hạ một tờ ngân phiếu hai ngàn lượng.
Nhưng có vẻ cô ta lại không vừa ý.
Nhìn nét mặt này, Dịch Thiên cũng đoán được phần nào tâm ý của đối phương.
- " Biết chắc thứ ngươi muốn không đơn giản chỉ là ngân lượng.
Ruốt cuộc muốn thứ gì, mau nói đi!"
Nhất Hạ cười quỷ mị, ra vẻ rất thần bí.
- " Ta không cần thứ gì quá cao sang, chỉ cần Dịch đại nhân nhớ kĩ ân tình này là được."
Dịch Thiên có vẻ nghi ngờ.
- " Ruốt cuộc ngươi muốn ta làm gì? "
- " Đại nhân an tâm, ta không bắt đại nhân phóng hoả, giết người đâu.
Chuyện ta muốn nhờ cậy chỉ là một chuyện cỏn con.
Chẳng qua bây giờ thời gian vẫn chưa tới, nên chưa tiện thổ lộ mà thôi."
Dứt lời, Nhất Hạ vỗ tay mấy cái, có khoảng ba đến bốn người bị trói tay chân đứng trước mặt.
Cô ta lại lấy ra một xấp giấy.
- " Đây là những kẻ nuôi cổ trùng trong kinh thành.
Tặng cho đại nhân thêm một ít thông tin về danh tính kẻ thù của Hùng Hoàng."
Dịch Thiên cầm đống giấy dày cộp trên tay, trong lòng không ngừng cảm thán:" Tên này không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu.
Nên mới có nhiều kẻ thù như vậy.
Nhưng bà chủ Lục Thanh Các nhiệt tình như vậy, chắn chắn không có ý tốt đẹp gì.
Ta vẫn nên đề phòng nhiều hơn."
- " Hôm nay ta cũng gặp kẻ có tên là Nhất Hạ, chỉ khác ở chỗ hắn là nam nhân.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh
.
Vô Vi Nhất Niệm
.
Mùa Hè Mang Tên Em
.
Ve Sầu Mùa Hạ
=====================================
- "Nhất Hạ! Người đại nhân nói có phải một tên thư sinh trẻ anh tuấn, trông rất có khí chất không?"
- " Thư sinh trẻ thì đúng, nhưng hắn cũng giống như cô vậy, khiến người khác chán ghét."
- " Ha ha! Nói không chừng vài hôm nữa ngài lại cảm thấy thích hắn đấy."
- " Đừng nói mấy chuyện viễn vọng như vậy.
Hắn với cô rốt cuộc có quan hệ gì"?
- " Hắn là đệ đệ của ta, suốt ngày ra ngoài lo chuyện bao đồng, ta cũng quản không nổi hắn.
Nếu Dịch đại nhân có gặp, nhớ bảo hắn bớt làm mấy chuyện không đâu lại."
Dịch Thiên không nói gì, chỉ đưa người rời đi..