Vô Thiên Đế

chương 53: tiến vào di tích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sao hắn tiếp tục đi đến chỗ luyện tập, bên trong khu rừng chỉ có vài người ngay cả mấy tên lão sư cũng không thấy đâu.

- Lần này ta đến hơi sớm thì phải.

Lý Thiên Hành ngồi đợi một lúc thì nhìn thấy mấy người trong nhóm của hắn đi đến, ánh mắt hắn tập trung trên người Lý Mục đang đi bên cạnh Như Vân.

- Hai người này tiến triển nhanh thật.

Lý Mục đang vui vẻ trò chuyện thì đột nhiên phát hiện Lý Thiên Hành đi đến, sắc mặt có chút kinh ngạc.

- Thiên Hành sao hôm nay người đến sớm vậy?

- Ta là học đồ trọng điểm tất nhiên là phải làm gương cho mọi người.

Lý Thiên Hành đi đến bên cạnh vỗ vai Lý Mục một cái ánh mắt trở nên mờ ám.

- Huynh đệ người ra tay cũng nhanh thật, đã tiến triển như thế nào rồi?

Lý Mục liếc nhìn Như Vân đứng phía trước khóe miệng khẽ cong lên.

- Hắc hắc rất thuận lợi.

- Khi nào rãnh rỗi có thể chỉ ta vài chiêu được không?

- Tất nhiên, chúng ta vốn là huynh đệ mà, khi nào gặp khó khăng cứ việc đến tìm ta.

Lý Thiên Hành đàm luận với Lý Mục vài câu thì trở về chỗ ngồi giành không gian riêng cho huynh đệ làm việc, hắn đợi thêm một lúc thì phát hiện được một tiêu đã đến.

- Sở Trí sao hôm nay Triệu Lâm không đi cùng người?

- Ta với hắn cũng không thân lắm chỉ gặp nhau lúc tập luyện.

Lý Thiên Hành đi đến bên cạnh Sở Trí ánh mắt liếc nhìn cây kích trong tay hắn.

- Sở Trí huynh đệ không giấu gì người từ nhỏ ta đã thích sử dụng kích nếu không phải vì chuyện của phụ thân ta thì ta đã chọn kích làm binh khí, mấy hôm trước nhìn huynh đệ sử dụng kích đạt đến trình độ thượng thừa nên hôm nay mạo muội đến thỉnh giáo không biết có làm phiền hay không?

Sở Trí nghe hắn nói lập tức vui vẻ đồng ý, Lý Thiên Hành đứng một bên nhìn Sở Trí dùng kích ánh mắt giống như nhìn thấy ronado đi bóng, thỉnh thoảng lại thêm vài câu, hỏi vài chỗ, đợi đến lúc Triệu Lâm xuất hiện thì hai người đã thân như huynh đệ.

Triệu Lâm nhìn Lý Thiên Hành đứng ở chỗ mình luyện tập sắc mặt có chút không tốt.

- Lý đạo hữu hình như đây không phải là chỗ của người thì phải?

Lý Thiên Hành nhìn xung quanh vài lần sao đó dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.

- Triệu huynh hình như huynh mới là người nhầm chỗ, đây rõ ràng là chỗ của ta.

- Lý đạo hữu đây rõ ràng là chỗ của ta nếu không tin người có thể hỏi mọi người xung quanh.

- Triệu huynh có điều không biết, hôm trước ta tập luyện với Hàn Tuyết lão sư người có dặn ta thông báo lại với tất cả mọi người ở đây, mỗi người phải cùng lão sư luyện tập để lão sư có thể hiểu rõ ưu, khuyết điểm của từng người, từ đó chọn ra vai trò thích hợp cho mỗi thành viên tiến vào di tích.

Lý Thiên Hành nói xong ánh mắt hướng sang chỗ Lý Mục.

- Không tin Triệu đạo hữu có thể hỏi Lý Mục huynh đệ xem lời ta nói có đúng hay không?

Lý Mục đang trò chuyện vui vẻ với mỹ nhân thì bị lôi vào cuộc, hắn nhìn ánh mắt của mọi người đang tập trung về phía mình liền gật đầu khẳng định.

- Lý Thiên Hành nói đúng ta có thể làm chứng.

Triệu Lâm nghe hắn nói sắc mặt ngày càng sấu hắn biết rõ khi tập luyện với băng sơn mỹ nhân kia hậu quả sẽ như thế nào.

- Tại sao lại không chọn người khác mà lại chọn ta?

- Chuyện này đạo hữu đi hỏi lão sư, ta không rõ.

Triệu Lâm đứng một bên sắc mặt trở nên âm trầm.

Lý Thiên Hành nhìn Sở Trí luyện tập ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn sang chỗ Triệu Lâm, lần này chỉ mới là xé nháp kịch vui còn đang ở phía sao, hắn đang suy nghĩ kế hoạch trả thù Triệu gia đột nhiên không khí xung quanh giảm xuống mấy độ, Lý Thiên Hành trên tay xuất hiện một thanh kiếm lập tức xong đến chỗ Sở Trí.

Hàn Tuyết vừa xuất hiện ánh mắt đảo qua vài vòng cuối cùng dừng lại trên người Triệu Lâm.

- Người đi theo ta.

Lý Thiên Hành nhìn hai người rời đi mới dám thở dài một hơi, nữ nhân này đối với hắn có sức ám ảnh quá lớn mặt dù hắn có tâm cua nàng nhưng ít ra cũng phải đến khi hắn bước vào kim đan kì hoặc ít nhất cũng phải bảo vệ được tiểu đệ đệ.

- Thiên Hành huynh đệ kiếm thuật này của người quá nhiều sơ hở không thể dùng trong chiến đấu được.

- Sở Trí huynh nói đúng bộ kiếm pháp chém gió này đúng là không thể dùng trong thực chiến hay là tiểu đệ dùng thân pháp để luyện tập với huynh.

Lý Thiên Hành dùng di lăng chi thuật biến khỏi chỗ ban đầu sao đó dùng xuyên tâm chỉ tấn công, hắn nhìn Sở Trí dùng kích hoàn toàn phá giải thế công của mình sắc mặt dần trở nên khó coi.

- Sở Trí huynh bộ kích pháp này đúng là lợi hại ta tự nhận không bằng.

- Lý đạo hữu bộ thân pháp này của người vô cùng huyền diệu chỉ có điều khi người xuất chiêu tốc độ quá chậm, góc độ không hiểm lại để lộ vị trí của bản thân nên không khó để phá giải.

- Theo như huynh nói nếu ta không để lộ vị trí của bản thân thì sao?

- Nếu có thể che giấu bản thể cơ hội thành công có thể nâng lên ba phần.

Lý Thiên Hành cùng Sở Trí giao đấu được một lúc thì nghe được một tiếng hét thảm, khi hắn nhìn qua chỉ thấy một bóng đen lao vào rừng với tốc độ không tưởng.

- Lý Mục hắn bị làm sao vậy?

- Ta cũng không biết chắc hắn lại nhìn thấy mỹ nữ nên mới liều mạng chạy như vậy.

Lý Thiên Hành nhìn theo bòng lưng của Lý Mục trên khuôn mặt hiện lên nụ cười bí ẩn.

- Dám dùng linh lực áp chế hóa thủy phấn đúng là không biết sống chết.

Mấy ngày nay Lý Thiên Hành tương đối rãnh rổi ngoài việc luyện tập chuẩn bị cho thí luyện, hắn cũng không phải đến đan phòng nghe giảng, thỉnh thoảng lại đến vạn bảo các dạo vài vòng hoặc cùng tiểu hắc thăm vài hang động thời gian còn lại thì dùng để tu luyện bên trong giới chỉ với Ngọc Thanh.

Sao mấy ngày ở bên cạnh nàng, cuối cùng hắn cũng biết được hoàn cảnh của nàng ở Bạch gia, mẫu thân nàng tên là Ngọc Phương thê tử của Bạch Thế Nam một trong ba đứa con của Bạch lão gia chủ, mặt dù mẫu thân nàng có thân phận tôn quý nhưng lại không được mọi người bên trong Bạch gia tôn trọng bởi Bạch lão gia chủ không thích Ngọc Phương. Trước khi Ngọc Phương lấy Bạch Thế Nam thì nàng đã từng thành thân với một nam nhân khác người đó chính là phụ thân của Ngọc Thanh, khi Ngọc Thanh được tuổi phụ thân nàng trong lúc tiến vào một di tích không mai bỏ mạng, Bạch Thế Nam trong lúc đi ngang qua Chung Nam tiểu quốc không hiểu buôn bán kiểu gì lại có cảm tình với Ngọc Phương sao đó mang nàng về Bạch gia nhưng Ngọc Thanh lại không được mang theo, nàng ở lại Chung Nam sống với ông ngoại của mình mỗi năm chỉ có thể đến Vương thành vài ngày để gặp mặt mẫu thân, khi Lý Thiên Hành xuất thế đúng lúc gặp được nàng nếu không bây giờ không chừng hắn vẫn còn là một dã nhân ở bên trong khu rừng hoặc là cưỡi yêu thú xuyên việc lần nữa.

- Bạch gia đúng là ngu ngốc mua một tặng một lại còn không nhận, hắc hắc không sao lần này tiện nghi cho lão tử.

Hắn ở một bên quan sát nàng luyện đan nhìn những động tác hành vân lưu thủy trước mặt giống như nàng đang múa một điệu nào đó, ánh hắn nhìn đôi tay trắng noãn như ngọc, vừa nhỏ vừa mịn nếu chỉ dùng để luyện đan không thì thật tiếc.

Lúc này bên trong đan đỉnh bắt đầu bạo loạn viên đan dược phá không bay ra nằm ngay ngắn trên tay nàng.

- Toàn bộ đều là thượng phẩm đan dược, xem ra nàng lại tiếng bộ.

Ngọc Thanh cần thận bỏ viên đan dược vào bình ngọc vẻ mặt hưng phấn nhìn hắn.

- Thiên Hành đa tạ chàng nếu như không có chàng thiếp cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy.

Nàng đột nhiên tiến tới bên cạnh hôn hắn một cái giống như chuồng chuồng lướt nước thời gian tiếp xúc không quá ,s, Lý Thiên Hành không ngờ bản thân lại bị nàng tập kích ánh mắt tức giận nhìn nàng.

- Không ngờ nàng dám chiếm tiện nghi của ta? Xem ra mấy hôm nay ta đối xử với nàng quá dễ dãi, lần này nhất định phải phạt thật nặng mới được.

Ngọc Thanh đang ngượng đến đỏ mặt nghe hắn nói liền hét lên một tiếng sao đó bỏ chạy.

- Hắc hắc lại còn dám sợ tội bỏ trốn lần này phu quân nhất định phải phạt nàng, tốt nhất là ngày không cho xuống giường.

Thời gian di tích mở ra chỉ còn hai ngày, hôm nay viện trưởng triệu tập toàn bộ học viên tham gia thí luyện đến căn dặn vài chuyện sao đó thông báo xuất phát, bên trong đội ngũ có vị lão sư đều đạt kim đan cảnh, vài chục đứa còn lại đều là trúc cơ, đoàn người đi được nữa ngày thì rời khỏi Vương thành theo như lộ trình muốn đi tới mê vụ sâm lâm tốn ít nhất phải nữa tháng nhưng đó là chỉ đối với người bình thường còn đối với loại vip như hoàng gia học viện chỉ cần dùng truyền tống trận lập tức có thể đến nơi.

Sao khi sử dụng truyền tống trận, đoàn người của Lý Thiên Hành tiến vào khu vực của Hạ thành một trong thành trì lớn bao quanh Vương thành, Hàn Tuyết ra hiệu cho mọi người nghĩ ở đây sáng mai sẽ tiến vào mê vụ sâm lâm.

Lý Thiên Hành tiến vào phòng trong lòng dâng lên cảm giác hưng phấn quen thuộc, cuối cùng hắn cũng có cơ hội quay lại nghề cũ.

- Lý Mục người có nghe được thông tin gì về di tích lần này không?

- Nghe nói là di tích của một vị nguyên anh cường giả nếu như mai mắn không chừng có thể tìm ra được vài thứ có giá trị.

Lý Thiên Hành nhìn bộ dáng chán nản của hắn trong lòng khó hiểu.

- Người làm sao vậy?

- Lúc nãy ta xin ở cùng phòng với nàng không ngờ lại bị nàng từ chối đúng là thất bại.

- Người ở trước mặt mọi người lại muốn đòi ở cùng phòng với nàng?

Lý Thiên Hành có cảm giác như đang nghe chuyện thần thoại, Như Vân dù sao cũng là công chúa của một vương quốc vậy mà tên trước mặt lại muốn dùng thời gian một tháng để leo lên giường của nàng đúng là mơ tưởng, trừ khi tuyệt kĩ cua gái của hắn đạt đến thiên cấp, nếu không tốt nhất đừng nghĩ đến.

Bên trong một khách điếm khác của Hạ thành, hai thanh niên đang ngồi dùng trà, thưởng nguyệt vô cùng lãng mạn.

- Diệp huynh không biết mọi chuyện đã chuẩn bị tới đâu rồi?

- Triệu huynh yên tâm lần này nhất định sẽ không làm cho người thất vọng nhưng chuyện của người đã hứa với ta thì sao?

- Chuyện đó đối với Triệu gia không khó, khi tiểu tử đó biến mất thì thứ đó sẽ được giao tới chỗ của Diệp huynh.

- Vậy xin đa tạ Triệu huynh.

Hai người đạt được ý nguyện trên gương mặt đều mỉm cười thỏa mãng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio