Vô Thiên Đế

chương 74: ngọc trấn quốc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Dĩ nhiên là sẽ to bụng à không phải, không phải tiểu tế vốn là một công dân gương mẫu, nhân, lễ, nghĩa, trí, tín đều có đủ làm sao có thể làm những chuyện lén lúc như vậy?

- Thật vậy sao?

- Tiểu tế có thể lấy danh dự của mình để bảo đảm.

Lão liếc nhìn hắn một cái khóe miệng khẽ mỉm cười.

- Vậy tại sao người gặp hoàng thượng lại không quỳ xuống hành lễ.

- À… chuyện này…

- Gia gia đừng làm khó Thiên Hành nữa mà.

Ngọc Thanh ôm lấy cánh tay của lão khẽ lắc vài cái, lão đầu nhìn cháu gái lão yêu thương đứng về phía người khác trong lòng thở dài buồn bực, khuôn mặt như già thêm vài tuổi.

- Thanh nhi tiểu tử này vừa nhìn là đã biết thuộc hạng người thông minh, nhanh trí nhưng lại vô sỉ, xảo trá không thua gì hồ li, gia gia thật sự không thể yên tâm để con đi theo hắn được khục…khục…

- Gia gia người không sao chứ?

Lý Thiên Hành đứng một bên trợn mắt há mồm, thật ra ai mới là hồ li đây.

- Thanh nhi ở đây ta có mấy viên đan dược nàng mau cho gia gia dùng đi.

Hắn lấy ra một bình ngọc đưa cho nàng, ánh mắt khẽ liếc nhìn lão đầu bên cạnh đúng lúc lão cũng đang liếc nhìn hắn, ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau như điện thế V chạy loạn, trong phòng tràn đầy mùi thuốc súng.

- Gia gia mau dùng đan dược đi.

Lão cầm lấy viên đan dược định nuốt vào nhưng nhìn thấy ánh mắt mờ ám, nụ cười vô sỉ kia động tác khẽ chậm lại.

- Thanh nhi gia gia không sao, đan dược quý trọng như thế này hay là cứ giữ lại đi nói không chừng sao này sẽ có lúc dùng đến.

- Gia gia đan dược này tiểu tế không thiếu người cứ an tâm mà dùng, đối với tiểu tế sức khỏe của người còn quan trọng hơn bình đan dược này mấy vạn lần.

Ngọc Thanh một bên gật gật đầu đồng ý.

- Gia gia Thiên Hành nói không sai sức khỏe của người mới là quan trọng nhất.

- Thanh nhi ta nghĩ gia gia của nàng vẫn còn nghi ngờ ta, ta ở đây cũng không còn ý nghĩa.

Lý Thiên Hành nói xong vứt áo ra đi bộ dáng hiên ngang như một đi không trở lại.

- Thiên Hành chàng định đi đâu?

- Ta sẽ trở về vương thành, Thanh nhi sao này ta không thể ở bên cạnh chăm sóc cho nàng, nàng phải biết tự bảo trọng thân thể.

- Chàng đừng đi.

Ngọc Thanh vội chạy tới đứng trước mặt hắn, hai mắt đỏ ửng đã bắt đầu rơi lệ.

- Chàng không cần thiếp nữa sao?

- Ta có thể bỏ tất cả cũng không thể bỏ nàng nhưng mà gia gia của nàng…

Ngọc Thanh nghe hắn nói ánh mắt đáng thương nhìn về phía gia gia mình.

- Thanh nhi con ra ngoài đi ta có chuyện muốn nói với hắn.

- Nhưng mà…

- Yên tâm lão già này không làm khó hắn đâu.

Lão nhìn cháu gái của mình từ từ đi ra bên ngoài trong lòng tràn đầy thất bại, bỏ bao nhiêu công sức, tốn bao nhiêu năm nuôi dưỡng cũng không thể sánh bằng tiểu tử trước mặt đúng là nữ sinh ngoại tộc mà.

- Tiểu tử đừng giả bộ nữa, lão phu đúng là đánh giá thấp người.

- Như nhau, như nhau thôi tiểu tế còn phải xin gia gia chỉ giáo thêm.

- Hai tiến gia gia này lão phu thật không dám nhận, thứ này trả lại cho người.

Lão ném bình đan dược qua cho hắn sắc mặt tràn đầy khinh thường.

- Trò mèo vặt này của người mà muốn qua mặt được lão phu sao?

Lý Thiên Hành tiếp lấy bình đan dược sao đó lấy ra một viên nuốt vào.

- Đan dược này tuy mùi vị không ngon nhưng là vật đại bổ nếu gia gia không cần thì thôi vậy.

Hắn nói xong liền cất lấy đan dược vào bên trong giới chỉ, trên mặt tràn đầy đắc ý, lão ô quy này cũng không khó chơi.

- Người… hừ lão phu nói cho tiểu tử người biết nếu như ta không đồng ý thì người đừng mong lấy được Thanh nhi.

- Gia gia cũng biết ta và Ngọc Thanh là thật lòng yêu nhau, hai bên tự nguyện ngài nhìn xem ta phong lưu tiêu soái, phong nhã hào hoa là thiên tài bên trong hoàng gia học viện còn nàng tài sắc vẹn toàn thật sự rất xứng đôi vừa lứa, trời sinh phu thê không lẽ ngài nhẫn tâm chia rẽ uyên ương sao?

- Lão phu là quân vương một nước làm sao có thể chia rẽ uyên ương nhưng mà tiểu tử người cũng không phải là uyên đối với sắc lang thì phải diệt trừ tận gốc.

Lý Thiên Hành sắc mặt đen lại, hắn có nơi nào giống sắc lang chứ?

- Được rồi ngài muốn gì nói ra đi.

- Tiểu tử người muốn lấy Ngọc Thanh không phải là không thể nhưng trước tiên phải làm cho lão phu hài lòng.

- Như thế nào mới có thể hài lòng?

- Bây giờ tâm tình lão phu không tốt nên khí huyết có chút không ổn định cần vài viên đan dược để chữa trị.

- Chuyện này đơn giản tiểu tế có cách làm cho tâm tình của gia gia tốt lại không cần phải dùng đến đan dược.

- Hử, là cách gì?

Lão hoàng thượng nghe hắn nói sắc mặt có chút ngạc nhiên.

- Tiểu tế có một tin vui liên quan đến gia gia, bảo đảm khi nghe xong người sẽ mặt rồng nở hoa, cười tươi như di lặc.

- Có liên quan đến lão phu sao? Nói nghe xem.

- Gia gia người sắp có cháu bồng rồi, bây giờ người cảm tháy vui lắm đúng không?

Lý Thiên Hành nói xong trong phòng trở nên yên tĩnh đến lạ thường ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được.

Lão hoàng thượng sao một lúc hồn phách mới nhập vào thân thể, rõ ràng là bị vui đến hồn rời khỏi xác.

- Người vừa nói gì?

- Gia gia nghe không rõ sao có cần tiểu tế vận linh lực nói cho cả hoàng cung nghe không?

- Người… người… người… Thanh nhi con mau vào đây cho ta.

Ngọc Thanh đẩy cửa bước vào nàng nhìn thấy sắc mặt của gia gia trong lòng có chút không yên, Lý Thiên Hành vội tiếng lại nắm lấy tay nàng khẽ an ủi.

- Thanh nhi gia gia có chuyện muốn hỏi, nàng chỉ cần nói hết tất cả sự thật với người là được.

- Ân, thiếp hiểu rồi.

Lão hoàng thượng nhìn cháu gái của mình đi tới liền đứng che trước mặt nàng.

- Thanh nhi nói cho gia gia biết tiểu tử kia có phải ép con uẩn thai cùng hắn không?

Ngọc Thanh nghe nói đến chuyện này gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, bộ dáng trở nên ngượng ngùng, e thẹn đẹp đến động lòng người.

- Con yên tâm có gia gia ở đây hắn không dám làm gì con đâu.

- Là… là con cam tâm tình nguyện…

Lão hoàng thượng nghe cháu gái nói xong chỉ biết thở dài một hơi vô lực ngồi xuống, lần này thì xong rồi cháu gái bảo bối đã bị tiểu tử kia ăn sạch lấy gì để đấu với hắn đây.

Lý Thiên Hành đi tới cạnh bàn rót lấy một tách trà cung kính dâng lên cho lão.

- Gia gia lúc nãy là tiểu tế không đúng xin người rộng lòng bỏ qua cho.

Hắn nói xong khẽ đánh mắt cho Ngọc Thanh đứng bên cạnh, nàng vừa nhìn liền hiểu ý tiến lại ôm lấy gia gia của mình.

- Gia gia đừng trách Thiên Hành nữa, chàng đã thật sự biết lỗi rồi.

- Ngọc Trấn Quốc ta tung hoành một đời không ngờ lại có kết cuộc như ngày hôm nay.

Lão nhìn tách trà trước mặt thứ này đối với lão còn hơn rượu độc, lão cố uống một hơi cạn sạch sắc mặt trở nên đắng nghét.

- Gia gia đây là quà gặp mặt tiểu tế tặng cho người hi vọng người hài lòng.

- Hừ, trọng lễ như vậy lão già này sao dám nhận.

- Gia gia… đây là thành ý của chàng cũng là thành ý của Thanh nhi người nhận đi có được không…

- Được rồi, được rồi lần này ta nể mặt con.

Lão vừa mở chiếc hộp ra thì một mùi hương lang tỏa khắp căn phòng, quả cây màu vàng kim óng ánh nằm im bên trong hộp, lão hoàng thượng vừa nhìn thấy thứ này sắc mặt tràn đầy kích động.

- Đan nguyên quả… không ngờ lại là đan nguyên quả…

Lão hoàng thượng thất thần một lúc mới lấy lại được bình tỉnh ánh mắt nhìn Lý Thiên Hành đã trở nên hòa ái hơn mấy phần.

- Tiểu tử chuyện lúc nãy lão phu không tính toán với người nếu sao này để lão phu biết người dám ức hiếp Ngọc Thanh cho dù người có trốn tới đế đô lão già này cũng sẽ lôi người ra.

- Gia gia yên tâm tiểu tế sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra.

- Lão phu có chuyện cần giải quyết, khỏi tiễn.

Lý Thiên Hành nhìn lão rời đi thở phào một hơi nếu biết mọi chuyện đơn giản như vậy thì hắn đã lấy linh quả ra từ đầu, dù sao cũng chỉ là tứ cấp linh quả thứ này hắn có một đóng lớn đủ để ăn trừ cơm.

- Thiên Hành chàng đang nghĩ gì vậy?

- Không có gì, Ngọc Thanh ta có thứ này cho nàng xem.

Hắn nói xong liền kéo nàng vào bên trong giới chỉ hai người đi tới chỗ tịnh thủy kim liên, ở giữa hồ một gốc kim liên đang rung động theo gió, đóa hoa kim sắc phát ra ánh sáng mờ nhạt, kim sắc chiếu xuống mặt nước trong suốt làm sáng cả một vùng, mỗi lần nước động lại càng thêm lung linh huyền ảo đúng là thế gian mỹ cảnh hiếm có trên đời.

- Thế nào? có đẹp không?

Lý Thiên Hành nhìn nàng thất thần ánh mắt không rời khỏi kim liên thì biết nữ nhân này bị đóa hoa kia hút mất hồn phách rồi.

- Thật sự là rất đẹp, lần đâu tiên trong đời thiếp dược nhìn thấy mỹ cảnh như thế.

- Chỉ cần Thanh nhi thích sao này ta sẽ làm thêm vài cái cho nàng.

Ngọc Thanh khẽ lắc đầu nàng xoay người đối diện hắn.

- Đối với Thanh nhi chỉ cần nơi nào có chàng thì nơi đó chính là thiên đường.

- Thật không ngờ Thanh nhi cũng biết hóng người khác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio