- Ngoan ngoan đừng khóc nói cho lão tử biết ai ăn hiếp cô lão tử lập tức đi tìm hắn tính sổ.
Lý Thiên Hành nhìn bộ dáng hoa lê đáy vũ của tiểu nha đầu nhất thời không biết làm sao nếu để người khác nhìn thấy nhất định sẽ nói hắn ỷ lớn hiếp nhỏ lúc đó có nhảy xuống hoàng hà cũng không sạch tội, xã hội khinh bỉ, thanh danh bại liệt.
- Linh nhi ngoan đừng khóc có được không, chỉ cần muội không khóc muốn tỷ phu làm gì cũng được.
- Thật không?
- Tất nhiên là thật, ta trước giờ chưa từng lừa dối người khác.
Tiểu Linh ngưng khóc lấy tay lau đi nước mắt, gương mặt xinh xắn của nàng giờ chẳng khác gì mèo con ăn vụng.
- Sao này huynh không được kêu muội là tiểu nha đầu nữa.
- Được, được sao này ta sẽ không kêu tiểu nha đầu, lão tử sẽ gọi là Bạch tiểu thư, Bạch tiên tử, Bạch đại tỷ được không?
Lý Thiên Hành nhìn nàng mỉm cười trong lòng thở phào một hơi cũng mai là hai nữ nhân ngoài kia không nghe được.
- Bạch tiểu thư có thể nói cho tại hạ biết tại sao tiểu thư lại thành ra thế này không?
Bạch Tiểu Linh nhìn lại bộ dáng của mình gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, hai mắt buồn bã.
- Sao khi trở lại Bạch phủ muội đem toàn bộ chuyện sảy ra nói với gia gia kết quả người bảo muội quên hết mọi chuyện như chưa có gì xảy ra còn bắt muội ở trong phủ một tháng không được ra bên ngoài.
Nàng nói tới đây nước mắt lại tuôn ra, bộ dáng vô cùng ủy khuất.
Lý Thiên Hành cuối cùng cũng hiểu được mọi chuyện, tiểu nha đầu này chỉ mới tuổi, tâm hồn như giấy trắng, vui giận tùy thích làm sao có thể chấp nhận chuyện bản thân mém bị cưỡng hiếp lại còn bị người thân của mình bỏ mặt.
- Nếu lão tử cũng trãi qua tình cảnh giống như nàng e là cũng không muốn sống nữa.
Hắn khẽ an ủi nàng vài câu trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ.
- Tiểu… Bạch tiểu thư có muốn cho bọn người Triệu phủ một bài học không?
- Ý của huynh là chúng ta đến Triệu phủ tìm người sao?
- Như vậy thì có gì vui chứ? tiểu thư yên tâm tại hạ nhất định sẽ thay tiểu thư trút giận.
Tiểu Linh nhìn bộ dáng chính khí của hắn nhưng gương mặt lại vô cùng vô sỉ đột nhiên nàng cảm thấy vị tỷ phu này cũng không tệ.
Lý Thiên Hành gọi Ngọc Thanh vào nhờ nàng ở trong phòng tiểu nha đầu canh giữ, Y Tiên thì giả thành Tiểu Linh.
- Tỷ phu bây giờ muội không thể rời Bạch phủ.
- Muội dùng thứ này đi.
Tiểu Linh nhận lấy hai viên đan được nuốt vào ánh mắt tò mò nhìn hắn.
- Đây là đan dược gì vậy?
- Xuân dược.
- Huynh đừng đùa nữa có được không?
- Đây là ẩn thân đan cùng ẩn linh đan hôm nay ta sẽ dẫn muội đi xem pháo hoa.
- Pháo hoa? có loại hoa đó sao?
- Đó là một loại hoa rất to, rất đẹp chỉ nở vào ban đêm.
Hắn cùng nàng rời đi Bạch phủ trở lại hoàng gia học viện, trước khi đốt pháo nhất định phải chuẩn bị một vài thứ.
- Bạch tiểu thư ở đây đợi tại hạ một lúc để tại hạ đi chuẩn bị.
- Được rồi bổn tiểu thư sẽ ở đây đợi người.
Lý Thiên Hành khẽ mỉm cười, tiểu nha đầu này biết đùa giỡn chứng tỏ nàng đã hồi phục khá nhiều, hắn tiến vào đan thất tìm bên trong thần thư vài loại đan dược bắt đầu luyện chế, bây giờ hắn đã là kim đan cảnh còn có sự trợ giúp của tiểu hỏa, luyện chế gần viên đan dược chỉ cần vài giờ.
- Tiểu tử muốn cưa nha đầu đó sao?
- Sư phụ đang nói gì vậy? đệ tử nghe không hiểu?
- Người đừng giả vờ nữa, nha đầu này thiên phú đan đạo cũng không tệ nếu như chịu khó bồi dưỡng sao này sẽ giúp ít được cho người.
- Sư phụ đừng hiểu lầm nàng ta là biểu muội của Ngọc Thanh, đệ tử làm sao có thể sờ được.
- Là biểu muội của thê tử người đâu phải là biểu muội của người, tại sao lại không sờ được?
Lý Thiên Hành nghe lão nói xong hai mắt lóe sáng, hắn lại quên mất bản thân không phải đang ở địa cầu, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh của tiểu nha đầu tuy trên thiếu, dưới phẳng nhưng chỉ cần chịu khó bồi dưỡng nhất định có thể đắp núi xây đồi, dựng thành vạn trượng.
- Sư phụ dạy chí phải là đệ tử nhất thời ngu dốt.
- Biết sai mà sửa mới là chính đạo,
- Đệ tử hiểu.
Sao khi được lão sư phụ hướng đạo tinh thần hắn trở nên vô cùng hưng phấn.
- Lão sư phụ này cũng không phải quá tệ.
Lý Thiên Hành rời khỏi đan thất, ánh mắt hắn nhìn tiểu nha đầu lại có thêm vài phần khác lạ.
- Tiểu tử thúi xong rồi sao?
- Xong rồi bây giờ đi ngắm pháo hoa thôi.
Bạch Tiểu Linh bị hắn kéo đi một vòng trong vương thành sao đó dừng lại ở Triệu phủ.
- Tiểu tử thúi không phải chúng ta đi ngắm pháo hoa sao? tại sao lại đến đây?
- Pháo hoa ở bên trong lần trước ta vô tình gặp được.
- Ta không muốn vào.
Tiểu Linh nói xong xoay người rời đi trong lòng nàng vẫn vô cùng chán ghét nơi này.
- Bạch tiểu thư không vào cũng không sao, tiểu thư qua khách điếm đối diện chờ tại hạ được không?
- Người không được để bổn tiểu thư đợi lâu đó.
- Chỉ một chút thôi.
Lý Thiên Hành nhìn nàng rời đi lập tức lấy ra truy tung đan bóp nát, một lúc sao Từ Côn xuất hiện trước mặt hắn.
- Dẫn ta vào Triệu phủ.
Tiểu Linh đợi được nữa canh giờ mới thấy hắn quay trở lại sắc mặt có chút không tốt.
- Tiểu tử thúi có phải người đang lừa ta không?
- Bạch tiểu thư tài mạo song toàn ta làm sao có thể lừa được?
- Không phải người nói sẽ đi ngắm pháo hoa sao? tại sao bây giờ còn ở đây?
- Bây giờ vẫn còn sớm pháo hoa vẫn chưa nỡ đợi thêm một chút nữa đi, hôm nay tại hạ mời khách Bạch tiểu thư muốn dùng gì cứ tự nhiên.
- Thật sao?
Tiểu Linh nghe hắn nói hai mắt tỏa sáng nàng thích nhất là được người khác mời đi ăn nhưng đáng tiết không ai dám trêu vào nàng.
Lý Thiên Hành nhìn một đống thức ăn trước mặt lần này tốn của hắn ít nhất mấy trăm trung phẩm linh thạch.
- Không bỏ tiểu thạch làm sao bắt được Tiểu Linh.
Hắn an ủi bản thân vài câu sao đó lao vào nhập tiệc, Lý Thiên Hành tay trái cầm kiếm, tay phải cầm đao bắt đầu càn quét, Tiểu Linh nhịn đói suốt một ngày nên cũng bỏ hình tượng xong vào, hai người như cuồng phong loạn vũ, thế công như hoàng hà trong vòng nữa canh giờ toàn bộ quân địch đều bị quét sạch không còn một móng.
- Tiểu tử thúi chúng ta đi ngắm pháo hoa thôi.
- Cũng sắp tới giờ hoa nỡ rồi.
Lý Thiên Hành nhìn ra trời đêm, vương thành trong đêm tối chẳng khác gì ban ngày, minh châu lấp lánh, kim sắc lung linh như mộng như ảo, nữa thật nữa mơ đúng là không hổ danh vương trung chi thành.
- Tiểu tử thúi sao còn chưa đi?
- Chíu… BÙM…
Đúng lúc này một tia sáng bắn thẳng lên bầu trời sao đó nổ ra thành hàng trăm tia lửa giống như một bông hoa đang nở rộ chiếu sáng cả trời đêm.
- Oa đẹp quá.
Tiểu Linh nhìn hoa lửa giữa trời, ánh mắt tràn đầy say mê.
- Không ngờ trên đời lại có đóa hoa đẹp như vậy, bổn tiểu thư nhất định phải mang về Bạch phủ vài góc.
- Bạch tiểu thư hoa này không thể trồng loạn được nếu không sẽ vô cùng nguy hiểm.
- Bổn tiểu thư thích, người cản được sao?
Sao khi đóa hoa thứ nhất nở từng tia sánh tiếp tục phóng lên bầu trời mỗi tia một màu tạo thành một khung cảnh vô cùng tráng lệ, hàng ngàn người bị mê hoặc tụ tập trước đại môn Triệu phủ để chiêm ngưỡng cảnh đẹp ngàn năm có một này.
- Đây là thứ gì vậy?
- Không biết có lẽ là bên trong Triệu phủ có thiên địa kì vật xuất thế.
- Không lẽ Triệu lão đột phá hóa thần dẫn đến thiên kiếp?
- Có thiên kiếp đẹp như thế này sao?
…
Hàng trăm đóa hoa nở rộ trên bầu trời Triệu phủ từng tia lửa rơi xuống phía dưới bắt đầu thiêu đốt xung quanh.
- Cháy rồi… cháy rồi…
- Mọi người đừng nhìn nữa mau đi chữa cháy đi.
- Mau đi thông báo cho gia chủ cùng mấy vị trưởng lão.
Bên trong Triệu phủ tình cảnh vô cùng hỗn loạn, mấy ngàn người đi lấy nước chữa cháy, đột nhiên một tiếng nổ vang lên sao đó là liên tục mấy chục tiếng nổ khác.
- Có chuyện gì vậy?
- Có địa chấn sao?
- Không đúng có người tập kích Triệu phủ mau đi thông báo cho gia chủ cùng mấy vị trưởng lão.
Mấy chục dặm xung quanh Triệu phủ liên tục trấn động vài tòa biệt viện ầm ầm đổ sập hàng ngàn tia lửa từ trên trời lao xuống thiêu đốt khắp mọi nơi, hôm nay Triệu phủ sáng nhất Vương thành.