Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

chương 107 : tốc độ tu luyện biến thái

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bảo toàn Thiên Tú là trách nhiệm của đệ tử Thiên Tú, Đường Phong cũng có trách nhiệm, nói sao đi nữa thì cũng không thể để Cự Kiếm Môn phá hư chỗ ở của mình được. Nhìn một đám đệ tử Thiên Tú có chút chờ mong trước mặt, Đường Phong cười nhẹ: - Chỉ giáo thì không dám nhận, các vị sư tỷ đều luyện kiếm lâu hơn Đường Phong rất nhiều, nếu các sư tỷ không ngại thì mọi người có thể cùng nhau luận bàn một chút, trao đổi kinh nghiệm. Mười một trung tâm đệ tử nghe tới đây liền hiểu được mục đích lần này đã đạt được, trên mặt lộ rố nét vui mừng. Mạc Lưu Tô nói: - Vậy thì làm phiền Phong sư đệ. - Lời này của Mạc sư tỷ không đúng rồi, đệ tới dược phòng luyện thuốc còn không phải đều nhờ tỷ giúp đỡ sao. Đường Phong cười nói: - không biết có vị sư tỷ nào nguyện ý cho sư đệ mượn vũ khí dùng một chút không? Dương Ngọc Nhi vội nói: - Dùng của ta đi. Vừa nói vừa đưa bội kiếm cho hắn, trộm liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lại vội cúi đầu xuống. - Đa tạ. Đường Phong tiếp nhận, rút kiếm ra khỏi vỏ, trầm ngâm một lát rồi nói: - Hiểu biết của ta về kiếm pháp của Thiên Tú cũng không nhiều, ngoại trừ Tú Thủy kiếm pháp là biết cả bộ ra, còn lại chỉ biết một chiêu nửa thức mà thôi. Lời này không phải giả, Tú Thủy kiếm pháp là bộ kiếm pháp mà Thiên Tú đệ tử thường dùng, chủ nhân của thân thể này đã nhìn mười năm, Đường Phong tự nhiên biết, nhưng Thu Thủy kiếm và Bình Hồ kiếm là lần đó nhìn thấy Tô Nhan thi triển trên Nguyện Hiên đài nên mới biết được vài chiêu, nhất là Bình Hồ kiếm pháp, là bộ kiếm tối cao thâm của Thiên Tú, Tô Nhan học được cũng không tinh thông. - Như vậy đi, Mạc sư tỷ trước tiên chúng ta luyện Tú Thủy kiếm pháp đã. Đường Phong quyết định bắt đầu từ bộ kiếm pháp đơn giản nhất mà ai cũng biết. - Được. Mạc Lưu Tô gật đầu, rút bội kiếm của mình ra, ôn nhu nói: - Sư đệ mời! - Hay là sư tỷ tới trước đi. Đường Phong nhìn Mạc Lưu Tô, không biết phải xuống tay từ đâu, hắn thật chưa từng luận bàn cùng người như vậy, lúc trước Đường Môn đệ tử luận bàn đều rất tàn khốc, mọi người cầm ám khí đối bắn, tuy rằng không chết người nhưng không cẩn thận để bị thương là chuyện thường. Hơn nữa vì rèn luyện thủ pháp phóng ám khí và năng lực né tránh, mấy lão bất tử trong Đường Môn thường xuyên để mười mấy người hỗn chiến cùng một chỗ. Ám khí phóng ra thì không thể thu hồi, không giống với trường kiếm. Mạc Lưu Tô biết năng lực của Đường Phong, cũng không tiếp tục chối từ, gật đầu nói: - Vậy thì sư đệ cẩn thận. Hai người lần này chủ yếu là diễn luyện kiếm pháp, cho nên Mạc Lưu Tô bắt đầu từ chiêu thứ nhất trong Tú Thủy kiếm pháp, Đường Phong cũng dùng chiêu thứ nhất để nối tiếp. Đường Phong cố ý để mấy nữ hài thấy rõ một chút, cho nên kiếm pháp thi triển ra cũng khá thong thả, động tác cẩn thận tỉ mỉ. Mạc Lưu Tô ra chiêu gì thì hắn lại dùng chiêu đó để hóa giải, Mạc Lưu Tô đã lĩnh ngộ kiếm tâm thông minh, dễ dàng sai khiến trường kiếm trên tay, huy động tự nhiên, nhưng nàng lại phát hiện, Đường Phong cũng thi triển ra cùng một bộ kiếm pháp, lại có cảm giác thành thạo và hoàn mỹ hơn của mình rất nhiều. Sau khi diễn luyện xong một bộ kiếm pháp, tất cả mọi người vô cùng ngạc nhiên phát hiện ra bộ Tú Thủy kiếm pháp này đã bị Đường Phong cải biến hơn mười điểm, mà những chiêu thức này sau khi cải biến liền đơn giản hơn rất nhiều, góc độ công kích càng thêm tinh xảo, không gian phòng thủ càng lớn hơn. Tú Thủy kiếm pháp thì mọi người đều biết, sau khi nhìn một lượt những điểm cải biến này liền cảm thấy khá mới mẻ, sau khi thầm so sánh những kiếm chiêu này trước và sau khi cải biến liền thấy sau khi cải biến thì kiếm chiêu lại càng tinh diệu hơn rất nhiều. Đường Phong cũng không nói gì, chỉ đứng tại chỗ thi triển lại một lần. Thứ nhất là để các nàng nhìn rõ hơn, thứ hai là muốn cho các nàng có thời gian tiêu hóa những thứ này. Sau đó Đường Phong cũng đem mấy chiêu Bình Hồ kiếm và Thu Thủy kiếm thi triển ra vài lần. Kiếm chiêu của hai bộ này hắn cũng không biết cái nào trước cái nào sau, chỉ có thể tùy ý thi triển, hơn nữa cũng không dạy nhiều hơn được. Dù sao cũng không có khả năng thi triển hết cả bộ như Tú Thủy kiếm pháp được. Thật ra Đường Phong có thể để Tô Nhan thi triển một lần, sau đó mình sẽ cải biến. Nhưng nếu làm như vậy thì gần nhất sẽ để lộ bí mật của mình, nhìn qua một bộ kiếm pháp chỉ một lần là có thể nhớ kỹ, lại còn cải biến càng thêm hoàn mỹ, chuyện như vậy thật sự rất dễ khiến người nghe kinh sợ, Đường Phong vừa không muốn tự đề cao mình, cũng không muốn đả kích lòng tự tin của mấy nữ hài này. Thậm chí Bá Sát kiếm và Đoạn Nhạc kiếm của Cự Kiếm Môn, Đường Phong cũng truyền thụ lại, vẫn như trước không thể thành bộ. Nhưng Đường Phong tin rằng, có mấy thứ này cũng đủ để Thiên Tú cao tầng tạo ra một bộ võ điển chuyên dùng để phá giải Bá Sát kiếm và Đoạn Nhạc kiếm, đối với trận chiến ngày sau chắc chắn có ích lợi không nhỏ. Lúc Đường Phong đang thi triển kiếm pháp, Thang Phi Tiếu không biết đã tỉnh từ khi nào, ngồi xổm dưới mái hiên nhìn không dời mắt. Tứ Nương cũng đứng cạnh nhìn. Tiếu thúc chép miệng nói: - Mấy loại kiếm pháp mà Phong thiếu gia thi triển tuy không phải quá mức cao thâm gì, nhưng bản thân của nó đã không có chút sơ hở nào. Hừ, người ta vừa anh tuấn, giỏi dùng ám khí, cả kiếm pháp cũng trâu thế này, hắn thật sự chỉ có mười lăm tuổi à? Chắc không phải là lão bất tử nào đó tu luyện kỳ công gì rồi tới đây lừa gạt đấy chứ? Tứ Nương cười quyến rũ: - người như Phong thiếu gia chính là tình nhân trong mộng của các nữ hài, nếu ta có thể trẻ lại mười tuổi thì nhất định cũng sẽ theo đuổi hắn! Vẻ mặt Thang Phi Tiếu lập tức ai oán: - Tứ Nương, muội nỡ làm ta thương tâm vậy sao. Tần Tứ Nương hừ lạnh một tiếng: - Dù sao thì người nào đó chỉ biết chú ý mấy tiểu cô nương xinh đẹp. Trong mắt làm gì còn có người đẹp hết thời như ta? Thang Phi Tiếu vội nói: - Tứ Nương, muội mới hơn ba mươi tuổi thôi, đang là tuổi thành thục hấp dẫn nhất của nữ nhân, làm sao có thể là người đẹp hết thời, hơn nữa chúng ta cũng đã có con... Quay đầu nhìn lại nói với Manh Manh đang mải chơi: - Manh Manh, tới gọi một tiếng phụ thân đi. Manh Manh chẳng thèm động mi: - Gia gia! Thang Phi Tiếu lập tức bị nội thương, vẻ tươi cười liền biến mất: - Ngoan! Bạch Tiểu Lại nhìn chăm chú Đường Phong, trên mặt tràn ngập vẻ nhu tình, đứng bên cạnh nhẹ giọng nói: - A Phong lúc luyện cương nhất phẩm đã có cương tâm, hắn là một kỳ tài! nghe xong những lời này, trên mặt Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương lập tức lộ vẻ sợ hãi, ngay cả việc Bạch Tiểu Lại đổi cách xưng hô cũng chưa phát hiện. Thang Phi Tiếu nghiêm túc hỏi: - Thật sao? Bạch Tiểu Lại gật đầu: - Lúc ta gặp được hắn, hắn chỉ mới là luyện cương nhất phẩm, lúc đó hắn đã có khả năng nội thị rồi. Không đến hai tháng đã đạt cảnh giới luyện cương bát phẩm. Thang Phi Tiếu chấn động toàn thân, tái chấn, loạn chấn, thiếu chút nữa đã ngã ra đất. Tứ Nương run giọng nói: - không tới hai tháng đã từ luyện cương nhất phẩm tấn chức tới luyện cương bát phẩm? Điều này sao có thể chứ? Lão Thang ngươi lúc trước mất bao lâu? Thang Phi Tiếu cười khổ: - Không nhớ rõ, nhưng ít nhất cũng tốn khoảng hai hay ba năm gì đó. Tần Tứ Nương gật đầu: - Ta cũng như vậy. - Đúng là.... người so với người, thì tức chết người, lúc đó ta còn cảm thấy mình là kỳ tài xuất thế, nhưng không ngờ trước mặt Phong thiếu gia lại không bằng cái rắm. Ta X, ta X. N

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio