Cho dù ai chạy tới địa phương tràn ngập các loại kỳ hoa dị thảo như thế này thì sợ rằng cũng không đành lòng đi tiếp, ít nhiều cũng muốn tìm kiếm một lần để xem chính mình có vận khí tốt hay không. Khác với những điện phủ khác, Linh Thảo Điện có lực mê hoặc vô cùng lớn đối với những người tầm bảo. Như Đan Điện hay Võ Điện, nếu không đi vào trong phòng và phá được các cơ quan then chốt thì căn bản không biết ở chỗ này có bảo bối, càng không biết đẳng cấp của bảo bối như thế nào, điều này khiến cho người ta có cảm giác như đang đánh bạc. Nhưng Linh Thảo Điện lại không như thế, các loại kỳ hoa dị thảo ở ngay trước mặt, có thể nhìn thấy trực tiếp, đây là điều khác biệt vô cùng lớn. Cho nên Linh Thảo Điện có lực hấp dẫn trí mạng đối với những người tầm bảo. Đoạn Tây Lâu nghiên cứu về Hư Thiên Điện vô cùng sâu rộng nhưng vẫn không biết nhiều về các loại thảo dược, sức người cũng có hạn, từ khi năm tuổi Đoạn Tây Lâu đã bắt đầu nghiên cứu về Hư Thiên Điện cho tới tận bây giờ, bản thân hắn còn phải dành thời gian để tu luyện, sao có thời gian dư khác để đi nghiên cứu thảo dược? Cũng may đây cũng coi như là một nửa lĩnh vực của Đường Phong. Phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy hai bên đường trồng vô vàn các loại hoa cỏ, các loại hoa cỏ ở đây cũng không phải quá trân quý, chẳng qua những hoa cỏ này đã mọc lâu năm, so với những linh thảo bên ngoài tốt hơn rất nhiều. Một trăm năm Hư Thiên Điện mới mở ra một lần, có thể nói những linh thảo tại đây cũng đều có dược tính trăm năm, đương nhiên những linh thảo mới mọc không thể so bì. Một gốc linh thảo cách xa năm trượng cao tầm đứa bé có một chùm trái cây kết quả, chùm quả to chừng cái móng tay, trái cây đỏ mọng khiến cho Đoạn Tây Lâu yêu thích vụng trộm hái, hắn lén lút tiến về phía trước, đi tới vô cùng cảnh giác liền hái trái cây trở về. - Đại ca, thứ này... - Hồng Nhan quả, không độc, tuy rằng dược tính của nó tương đối thấp nhưng cây linh dược này có dược linh tràn đầy, kết tinh thành trái cây tự nhiên có thể ăn được, ăn đi, có thể khôi phục chút ít. Đoạn Tây Lâu vừa nghe, không hề nghi ngờ lập tức chia đôi chùm quả vừa hái được cho Đường Phong một nửa, còn một nửa đưa vào mồm ăn luôn. Nhai chùm quả trong miệng, Đoạn Tây Lâu nói: - Ăn rất ngon. Đường Phong cười khẽ, hắn ăn chùm quả Đoạn Tây Lâu phân cho chính mình. Từ khi đưa Chu Tiểu Điệp ra khỏi Trảm Hồn Tông, Đường Phong cũng không đi ăn những thứ đó, tuy rằng tới cảnh giới Linh Giai thì bản thân không có nhu cầu quá lớn đối với thức ăn, cho dù mười ngày nửa tháng không ăn cũng không bị làm sao, nhưng nhiều lần đại chiến, Đường Phong lại có thương tích trong người tất nhiên muốn ăn vài thứ để tăng lên tốc độ khôi phục, mà trái cây ở đây là thực vật tốt nhất. - Đại ca, chúng ta có nên dừng lại bên trong Linh Thảo Điện mấy ngày hay không? Dù sao đi nữa thời gian vẫn còn. Đoạn Tây Lâu nhìn một thảm hoa cỏ xanh đỏ kéo dài vô tận có chút luyến tiếc. Nói xong không chờ Đường Phong trả lời liền nhíu mày nói: - Hay là quên đi. - Tại sao? Đường Phong nhìn thần sắc của hắn có chút không tình nguyện, dường như bị cắt đi mấy miệng thịt. - Linh thảo ở đây quá nhiều, tiểu đệ sợ mang theo không tiện! Hay là trước tiên đi Công Pháp Điện quan trọng hơn, cùng lắm khi trở về thì dành một ít thời gian để tìm kiếm nơi này một hồi. - Cũng được. Đường Phong gật đầu, chính mình có Không Gian Mị Ảnh nhưng không thể nói ra, dựa theo suy nghĩ của Đường Phong thì phải hái hết sạch những linh thảo tốt bên trong Linh Thảo Điện mới được, chẳng qua dù sao Đoạn Tây Lâu không giống với chính mình, nếu mang nhiều thứ quá thì hắn sẽ bị trói buộc, không tiện cho hành động kế tiếp. - Chẳng qua chúng ta có thể đi dọc theo con đường này tìm kiếm một ít trái cây, ăn chúng vào để nhanh chóng khôi phục thực lực. Đoạn Tây Lâu cũng nghĩ thoáng một chút, vẻ mặt uể oải dần dần biến mất. Sau khi hạ quyết tâm, tự nhiên hai người đi theo con đường lớn tiến về phía trước. Trái cây. Trái cây đủ các loại, từ quả màu xanh, hồng, lam, hoàng, lục, cái nào sạch sẽ, cái nào có độc, Đường Phong tự nhiên hiểu rõ ràng hơn ai hết, dưới sự chỉ điểm của hắn, hai người nhanh chóng lấy được rất nhiều quả thành thục. Bản thân những trái cây này không có đẳng cấp cao nhưng dược linh bên trong rất tràn đầy, linh khí tại đây nồng nặc, có thể nói bản thân những trái cây này lưu giữ linh khí tinh thuần cho nên có thể coi như là linh quả. Một đường đi tiếp Đoạn Tây Lâu cũng giống như trước giảng giải liên miên với Đường Phong. Thế nên Đường Phong mới biết không phải Linh Thảo Điện không có nguy hiểm, không đề cập tới những kỳ hoa dị thảo có độc tính của bản thân nó, riêng một ít dược thảo trân quý thì đều có linh thú thủ hộ bên ngoài. Bên cạnh kỳ trân dị bảo thì luôn có linh thú thủ hộ, đây là chuyện thường tình. Ở bên trong Linh Thảo Điện cũng như vậy, linh thú tại đây có thực lực rất mạnh, kém cỏi nhất cũng là thất giai, cùng cấp với cao thủ Linh Giai hạ phẩm. Nếu muốn thu lấy kỳ hoa dị thảo do chúng nó thủ hộ thì không ít khả năng sẽ bị chúng giết chết. Hai người đi dọc theo con đường một thời gian, Đường Phong đã thấy phía xa có một thân ảnh của linh thú vô cùng sinh động, chẳng qua hai người cũng không tiến nhập vào bên trong địa bàn của nó cho nên cũng bình an vô sự. Dựa theo lời Đoạn Tây Lâu nói, nếu càng rời xa đường lớn thì đẳng cấp của linh thảo sẽ càng cao, mà ở sâu bên trong Linh Thảo Điện thì thường xuyên sẽ gặp phải những linh thú thủ hộ, còn nếu hai người cứ bước theo đường lớn đi về phía trước thì cơ bản không có nguy hiểm. Hơn nữa bên trong Linh Thảo Điện cũng có các cơ quan then chốt cùng cạm bẫy, chẳng qua những cơ quan then chốt và cạm bẫy này đều bị các hoa cỏ che đi, so với những điện phủ khác càng khó phá giải. Hiển nhiên bên trong Linh Thảo Điện đã có người tới trước, hai người Đường Phong và Đoạn Tây Lâu đi không tới một nén nhang liền nghe được một trận âm thanh truyền tới từ bên kia, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một lão giả đang đánh nhau kịch liệt với một đầu mãnh thú giống như sư tử mà cũng giống như hổ. Linh thú kia vô cùng uy mãnh, thân hình khổng lồ của nó có thể di động mạnh mẽ, miệng có thể phun ra lửa, khi hành động còn phun ra linh khí hệ hỏa, mặc dù có chút xa nhưng Đường Phong và Đoạn Tây Lâu cũng cảm nhận được một luồng hơi nóng đập vào mặt. Ít nhất linh thú này cũng có thực lực bát giai, hơn nữa còn là linh thú hệ hỏa có tính tình nóng nảy, hiển nhiên không hề dễ đối phó, nhưng thủ đoạn của người tu luyện kia cũng rất lợi hại, đầu tóc lão giả đó đỏ rực, mặc dù đã già nhưng tinh thần vẫn rất hoạt bát, vẻ mặt rạng ngời, chiêu thức giao nhau nhau giống như mây bay nước chảy vô cùng sinh động, không có chút chậm trễ, hơn nữa lão giả này cũng tu luyện cương khí hệ hỏa, trong lúc giao thủ với linh thú thì cương khí nóng bức tuôn ra nhiều thêm khiến cho không gian xung quanh cả hai vô cùng thô bạo. Mà một người một thú chiến đấu ở trong phạm vi khoảng chục trượng có một gốc linh thảo đứng sừng sững tại nơi đó, một mảnh dược viên chỉ có một cây linh thảo duy nhất, cho dù màu đất xung quanh cũng trở nên đỏ hồng, phóng mắt nhìn lại, gốc cây kỳ hoa màu đỏ phảng phất như đang hừng hực thiêu đốt, nếu nhìn qua thậm chí còn cho rằng nó chính là một ngọn lửa. - Liệu Nguyên Hỏa! Ánh mắt Đường Phong sáng ngời, hắn thầm nghĩ thảo nào ở đây có một linh thú hệ hỏa thủ hộ, thảo nào lão giả tu luyện cương khí hệ hỏa liều mạng tranh đoạt như vậy. Một gốc cây Liệu Nguyên Hỏa này là thiên địa chí bảo, chỉ một gốc cây màu đỏ như vậy có chứa năng lượng hệ hỏa vô cùng lớn, nếu người tu luyện cương khí hệ hỏa hoặc sở hữu cương tâm hệ hỏa ăn vào thì khi hóa giải xong dược lực bên trong thì thực lực sẽ tăng trưởng lên, mà tốc độ tăng trưởng sẽ phụ thuộc vào người đó có thể hấp thụ bao nhiêu dược lực. Loại linh thảo này từ trước tới giờ chỉ sinh trưởng bên trong vùng đất khô cằn nóng bức, ví dụ như miệng núi lửa, thỉnh thoảng cũng có thể tìm được bảo bối này, chẳng qua tỷ lệ vô cùng thấp. Nhưng khiến cho Đường Phong không nghĩ tới chính là bên trong Linh Thảo Điện dĩ nhiên cũng có Liệu Nguyên Hỏa. Hơn nữa nhìn trạng thái của linh thảo màu đỏ này hiển nhiên đã sinh trưởng trong thời gian dài, dược linh của nó tuyệt đối rất cao. Một gốc linh thảo màu đỏ kia, cho dù là linh thú hay lão giả đều có tác dụng rất lớn. Một người một thú tranh đấu khốc liệt tự nhiên cũng là chuyện thường tình. - Đại ca... Đoạn Tây Lâu lén lút kéo góc áo Đường Phong. - Chúng ta hãy đi trước thế nào, xem ra người nọ... Đường Phong hồi phục tinh thần lặng lẽ liếc mắt, hắn nhìn thấy ánh mắt của lão giả kia cũng đang nhìn lại về phía bên này, mặc dù đang đánh nhau kịch liệt với linh thú thì lão giả đó vẫn ứng phó vô cùng thành thạo. Bốn mắt giao nhau, nhất thời Đường Phong mừng rỡ! Thật là oan gia ngõ hẹp a! Lão giả này mình nhận thức được. Đại trưởng lão của Tư Đồ thế gia, Tư Đồ Cừu có thực lực đã cảnh giới Linh Giai thượng phẩm! Đường Phong cô dọng không ít những âm hồn của cao thủ Tư Đồ thế gia, tự nhiên biết được dáng dấp của Tư Đồ Cừu. Có lẽ đối phương cũng nhận biết được diện mạo của Đường Phong, chẳng qua hiện giờ Đường Phong đang sử dụng Tá Thi Hoàn Hồn để che đi tướng mạo của bản thân. Tư Đồ Cừu là Linh Giai thượng phẩm, là cao thủ đứng đầu trong thiên hạ, tuy rằng linh thú kia cũng rất cao nhưng cũng không quá bát giai, tương đương với người tu luyện cảnh giới Linh Giai trung phẩm mà thôi. Hiện giờ chưa phân ra thắng bại cũng chỉ do Tư Đồ Cừu hạ thủ lưu tình. Lòng ham muốn của Tư Đồ Cừu rất lớn, hắn không chỉ muốn một gốc cây Liệu Nguyên Hỏa mà còn muốn thu phục linh thú hệ hỏa này. Linh thú bát giai đã khó có được, lại có thuộc tính giống với hắn, nếu như có thể thu phục thì nhất định sẽ trở thành trợ lực rất lớn, hơn nữa linh thú này tương đối bưu hãn, nếu có thể thu phục làm sủng vật thì mang ra ngoài cũng rất mát mặt. Bên này Tư Đồ Cừu và linh thú hỏa hệ đang chiến đấu hừng hực với nhau, bên kia Đường Phong đang trầm tư suy nghĩ. Thấy một gốc Liệu Nguyên Hỏa kia, cho dù Đường Phong đã nhìn thấy nhiều kỳ trân dị bảo hơn nữa cũng không khỏi động tâm, nếu như nó vô dụng đối với chính mình thì thôi, nhưng hết lần này tới lượt khác nó lại có tác dụng lớn với chính mình. Tuy rằng mình không tu luyện qua cương khí hệ hỏa nhưng lại có cương tâm hệ hỏa nha. Chỉ cần ăn một gốc Liệu Nguyên Hỏa vào, uy lực của cương tâm hệ hỏa nhất định sẽ tăng mạnh, ở trên đời này, thực lực mới là vương đạo. Nếu như người khác theo dõi cây Liệu Nguyên Hỏa thì thôi, mặc dù Đường Phong động tâm nhưng cũng sẽ không làm ra hành động chém giết cướp đoạt, có câu quân tử ái tài, cướp của người khác có chút không hay lắm? Huống chi người ta còn là một cao thủ đứng đầu, nếu làm không tốt có khi còn chọc giận hắn, loại chuyện tình xuất lực không có lời tất nhiên Đường Phong không đi làm. Nhưng mà hết lần này tới lượt khác người đang nhăm nhe cây Liệu Nguyên Hỏa lại là Tư Đồ Cừu! Tuy rằng Đường Phong và hắn không có ân oán nhưng ân oán của Đường Phong và Tư Đồ thế gia nói suốt mấy ngày cũng không xong, vô số đệ tử của Tư Đồ thế gia chết trên tay chính mình, Tư Đồ Thiên Hà thì bị mình giết chết, loại ân oán tầng tầng lớp lớp như vậy không thể cởi bỏ được. Tư Đồ Cừu vốn là cao thủ Linh Giai thượng phẩm, rất khó đối phó, nếu như hắn chiếm được Liệu Nguyên Hỏa, tăng thêm thực lực thì sẽ trở nên càng khó đối phó hơn. Loại chuyện tình ngồi xem thực lực của địch nhân tăng lên không phải tính cách của Đường Phong. Cây Liệu Nguyên Hỏa này, chắc chắn chính mình phải lấy bằng được! Chỉ là thế cục hiện giờ không phải để cho Đường Phong có hành động thiếu suy nghĩ. Nếu chỉ là chính mình lẻ loi thì cũng không sao, trực tiếp lao lên chém giết thì Tư Đồ Cừu còn có thể làm gì? Nhưng hiện giờ bên cạnh mình còn có Đoạn Tây Lâu, chính mình không sợ nhưng Đoạn Tây Lâu phải làm sao đây? Khiến Đoạn gia của hắn chọc vào một phiền toái lớn như vậy, sao hắn có thể sống được? Phải tính toán cẩn thận mới được! Trong lòng Đường Phong âm thầm suy nghĩ. Vẻ mặt Tư Đồ Cừu hung thần ác sát, người tu luyện cương khí hỏa hệ đều có tính tình nóng nảy như vậy, hiện giờ bị người khác coi là con khỉ nhảy qua nhảy lại, tự nhiên tâm tình không tốt chút nào. Khí thế của lão gia này thô bạo ngang ngược, Đoạn Tây Lâu bị hắn trừng mắt nhìn có chút cảm thấy sợ hãi, vội vã kéo y phục của Đường Phong, hướng hắn chậm rãi lắc đầu: - Đại ca... Đường Phong còn chưa kịp trả lời thì Tư Đồ Cừu bên kia đã bạo phát, hắn một mặt ứng phó với công kích của linh thú bát giai, mặt khác đẩy ra một chưởng hướng tới phía Đường Phong và Đoạn Tây Lâu, miệng quát to một tiếng: - Cút! Một tiếng vừa kêu xong, Đoạn Tây Lâu liền cảm thấy có chút váng đầu hoa mắt, suýt chút nữa ngã xuống mặt đất, chỉ biết ngây ngốc đứng tại chỗ.