- Có, còn hơn hai mươi người, chỉ bất quá tình cảnh hiện tại của bọn họ không được tốt lắm. Đường Phong nhớ lại chuyện xảy ra lúc ở cùng Đoạn Tây Lâu, không khỏi có chút buồn bã. - Tốt, tốt! Đoạn Vô Ưu vui đến chảy nước mắt: - Chỉ cần không chết hết là tốt rồi, trời không diệt hết Đoạn gia ta! Dứt lời, quay đầu nhìn về phía Đường Phong nói: - Tiểu hữu, cho lão phu chút đồ ăn! Lão phu còn không thể chết được! Đường Phong sửng sốt, nét mặt không khỏi có chút chần chờ, tuy rằng biết lão nhân trước mặt là tổ tông của Đoạn Tây Lâu, nhưng không muốn đi theo vết xe đổ vừa rồi, vạn nhất cho hắn ăn no rồi bộc phát hung tính, Đường Phong cũng không nắm chặt có thể chống lại. Bất quá vừa suy nghĩ một lát, Đường Phong vẫn lấy ra một ít linh quả có dược tính ôn hòa từ trong Không Gian Mị Ảnh đưa cho lão giả. Bởi vì bất kể như thế nào đều là trưởng bối của Đoạn Tây Lâu, hơn nữa bản tính của hắn cũng không hung tàn, tuy rằng trước đây từng công kích mình, nhưng lúc đó hắn còn không biết thân phận của chính mình, hơn nữa có thể do quá đói bụng. Hiện tại có cả Đoạn Tây Lâu liên lụy trong đó, nghĩ đến hắn sẽ không tiếp tục ra tay. Hơn nữa Đường Phong cũng có quyết định của mình, nếu như có thể cứu được lão quái trăm năm này ra ngoài, lấy thực lực và hận thù của hắn đối với Chiến gia, ngày lành của Chiến gia chỉ sợ sẽ chấm hết. Đối mặt linh quả Đường Phong đưa qua, Đoạn Vô Ưu không hề khách khí, trực tiếp nhận lấy liền nhét toàn bộ vào trong miệng, nuốt chửng tất cả. Những linh quả này đều hái từ trong Hoa Thảo Điện, dược tính không mạnh, dùng để hồi phục thể lực vô cùng tốt. Linh quả vào trong bụng, hai ba hơi thở, sắc mặt tái nhợt của Đoạn Vô Ưu liền hiện ra một tia màu máu, lúc vận công hóa giải hết dược lực, thần sắc của lão đầu trở nên tốt hơn rất nhiều, ngay cả da thịt khô gầy cũng trở nên có chút sáng bóng. Xem ra mạng này tạm thời giữ lại. Đường Phong cũng chưa cho hắn ăn nhiều, dù sao rất lâu rồi hắn chưa từng ăn qua thứ đó, một khi ăn nhiều ngược lại sẽ trở thành chuyện xấu. Đợi cho đến khi Đoạn Vô Ưu phun ra một ngụm khí bẩn, chậm rãi mở mắt, Đường Phong mới mở miệng nói: - Tiền bối, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi. - Rời khỏi? Đoạn Vô Ưu liếc nhìn Đường Phong, lắc đầu nói: - Ngươi cho rằng trận pháp này thực sự dễ dàng phá giải như vậy? Nếu thế nó đã không vây khốn được Đoạn Vô Ưu ta một trăm năm rồi. - Trước đây không phải tiền bối nói ngươi biết được phương pháp phá giải sao? Lẽ nào… Trong lòng Đường Phong khẽ động, nghĩ thầm chẳng lẽ lão quái này lừa dối mình. Trò đùa này quá lớn rồi. - Xác thực lão phu biết được, nhưng muốn phá trận, cần phải chờ lão phu khôi phục toàn bộ thực lực mới có thể làm được. - Vậy phải đợi bao lâu? Đường Phong hỏi. - Nhanh thì bảy tám ngày, chậm thì một tháng… Nói đến đây Đoạn Vô Ưu cũng biến sắc, trầm giọng hỏi: - Tiểu hữu, lần này Hư Thiên Điện mở ra đã qua bao nhiêu ngày rồi? Lão gia này bị nhốt ở đây đã trăm năm, hiển nhiên quên mất Hư Thiên Điện mở ra chỉ có thể duy trì thời gian một tháng. Thật sự muốn chờ đến khi hắn khôi phục toàn bộ thực lực, sợ rằng Hư Thiên Điện đã sớm đóng lại rồi. - Đã qua hai mươi bảy ngày… Miệng Đường Phong tràn đầy cay đắng. Ít nhất Đoạn Vô Ưu muốn bảy tám ngày mới có thể khôi phục đến đỉnh phong, nhưng thời gian không đợi người. Đường Phong làm sao có thể chờ được? - Còn có ba ngày… Đoạn Vô Ưu sửng sốt. Vừa mới thấy một tia hy vọng, trong nháy mắt liền tan biến. Loại đả kích này, mặc dù tâm tính của hắn cũng không thể thừa nhận, nhất thời sắc mặt không khỏi trở nên tái nhợt vài phần. - Thời gian khôi phục có thể rút ngắn một ít hay không? Dùng linh dược và linh thạch phụ trợ được không? Đường Phong hỏi. - Đơn giản khôi phục công lực thì có thể. Nét mặt Đoạn Vô Ưu buồn bã: - Nhưng lão phu bị nhốt trăm năm, sinh cơ đã đến lúc dầu hết đèn tắt, chỉ khôi phục công lực, sinh cơ xa vời, vẫn không thể phá trận. Vậy thì hiểu rồi, nếu lúc phá trận xuất lực quá nhiều, không cẩn thận liền tiêu đời, vậy thì còn gọi gì là phá trận? Đoạn Vô Ưu có thể sinh tồn ở chỗ này một trăm năm đã là kỳ tích, có thể tưởng tượng sinh cơ trong cơ thể hắn đã bị tiêu hao tới trình độ nào. Nói cách khác, nếu như Đường Phong không đến, cùng lắm hắn sẽ sống thêm hai ba tháng sẽ chết. Hơn nữa cho dù lần này có thể ra ngoài, hắn cũng không sống được bao lâu. Thời gian tiêu hao trăm năm không phải là một ít linh quả có thể bổ sung, mặc dù là đan dược tốt nhất, cũng chỉ có thể kéo dài tính mệnh của hắn một năm năm rưỡi mà thôi. Nói đến đây, một già một trẻ không khỏi có chút nản lòng thoái chí. Nét mặt Đoạn Vô Ưu một mảnh buồn bã, lắc đầu thở dài: - Ý trời là như vậy! Nếu như từ lúc Hư Thiên Điện mở ra Đường Phong đã xuất hiện ở chỗ này, Đoạn Vô Ưu còn có thể đi ra ngoài, thế nhưng hiện tại, không còn cách nào nữa. Nhưng dù sao chỗ này cũng là điện thứ tám Thiên Hạ Điện, Đường Phong một đường đi xuống, sao có thể nhanh như vậy đi ra. Mặc dù tới rồi, cũng không nhất định có thể đi vào mê tung trận này. Hiện tại cách Hư Thiên Điện đóng lại chỉ có ba ngày, thế nhưng để cho Đoạn Vô Ưu khôi phục ít nhất cũng mất bảy tám ngày, điều này chẳng khác nào đi vào ngõ cụt. Đoạn Vô Ưu hít sâu một hơi liền cảm thấy bình tĩnh, sắc mặt dù có chút không cam lòng nhưng cũng không thể tránh được, thời gian trăm năm làm cho tâm tính hắn trở nên bình tĩnh rất nhiều, mặc dù biết rõ trước mặt là đường chết cũng có thể thản nhiên đi tới, nhưng thật ra Đường Phong gấp đến độ vò đầu bứt tai, đứng ngồi không yên. Chính mình nếu cứ bị vậy ở chỗ này như vậy, không thể nắm chặt sống sót qua một trăm năm như Đoạn Vô Ưu, cho dù sống sót, lần tiếp theo Hư Thiên Điện mở ra lẽ nào không ai có thể cứu mình ra ngoài? Lại tỷ các nàng nên làm gì bây giờ? - Tiền bối, thực sự không có một chút biện pháp nào sao? Đường Phong chưa từ bỏ ý định nỏi tiếp một câu. Đoạn Vô Ưu chậm rãi lắc đầu, đột nhiên sắc mặt ngẩn ra, giống như nghĩ tới cái gì, trầm ngâm một lúc lâu mới mở miệng nói: - Lão phu có thể thử xem trạng thái hiện tại có thể phá giải trận này hay không, nhưng tiểu hữu đừng nên hy vọng quá nhiều. Những lời này nói ra có vẻ không tự tin, hiển nhiên bản thân Đoạn Vô Ưu không nắm chặt. Thế nhưng Đường Phong lại biết nếu như hắn muốn phá trận, khẳng định lấy tính mệnh của mình làm cái giá phải trả.