Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

chương 121 : bế quan. (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ta có bảo đảm với ngươi, ta không phải bị tẩu hỏa nhập ma! - Phong Nhi, bây giờ con có cảm giác gì không? Lâm Nhược Diên lo lắng hỏi. - Con có cảm giác rất khó chịu! Khó chịu muốn chết! Đường Phong lộ vẻ u sầu, - Trước không nói mấy chuyện này, ta muốn bế quan! Cả đám người thiếu chút nữa rớt cằm xuống đất, Thang Phi Tiếu không biết nên khóc hay cười cho phải. Cái chuyện bế quan này từ trước tới nay đều là độc quyền của cao thủ, những cao thủ bình thường lúc tu luyện xuất hiện bình cảnh hoặc cần tìm hiểu võ điển gì đấy sẽ lựa chọn bế quan. Nhưng cảnh giới của Đường Phong mới tới đâu chứ? Luyện cương bát phẩm mà thôi, còn chưa tới cả Hoàng giai đã đòi bế quan. Thế này cũng giống như một đứa trẻ ranh đòi đi kỹ viện vậy, căn bản không đủ tư cách. Không chờ bọn họ kịp có phản ứng gì, Đường Phong đã vội chạy về Yên Liễu các. Sự thật quả thật như những gì Đường Phong đã nói, hắn đã sắp chống đỡ không nổi. Từ lúc giết xong ba vị phó đường chủ của Cự Kiếm Môn thì gân mạch trong người Đường Phong gần như đã bão hòa. ngưng luyện nhiều âm hồn như vậy thì không bão hòa sao được? Sau lại tiếp tục đánh giết, ngưng luyện thêm mấy trăm Huyền giai, hơn ba mươi Địa giai, bốn vị Thiên giai. Nhất là hiệu quả mà những Địa giai và Thiên giai mang tới cho Đường Phong đều rất lớn, cùng lúc thu nhiều như vậy, cho dù kinh mạch trong người Đường Phong đã sớm được gia cố vô cùng kiên cường cũng khó mà chống chọi nổi. cũng nhờ vào kinh mạch trong người quá cường đại nên Đường Phong mới dám không kiêng nể gì mà ngưng luyện âm hồn như thế. Nếu không có căn cơ thế này thì Đường Phong sao dám rước mệt vào thân? Kinh mạch toàn thân của Đường Phong là do mười năm tu vi quỷ thần gia cố, dùng tường đồng vách sắt để hình dung thì cũng không quá chút nào. Có thể nói, mặc kệ là cương khí khổng lồ thế nào thì kinh mạch trong người Đường Phong đều có thể tiếp nhận, tuyệt đối không cần lo lắng việc cương khí trướng bạo. Nhưng có thể tiếp nhận là một chuyện, có thể chịu được hay không lại là một chuyện. Giống như một người phải nhịn tiểu vậy, nhịn càng lâu thì càng căng cứng. nguồn năng lượng khổng lồ do tiểu khô lâu nuốt chửng âm hồn sinh ra liền đâm mạnh tới trong kinh mạch, tản mác rối loạn, không vận hành theo một lộ tuyến thống nhất nào cả, đâm tới mức Đường Phong đau muốn chết. Đường Phong bây giờ không thể chờ được, muốn đem chúng nó hòa làm một, thống nhất điều động. Trong Yên Liễu các, Tứ Nương và Bảo Nhi Mộng Nhi đang chơi đùa cùng Tiểu Manh Manh, không bị cuộc chiến hôm nay ảnh hưởng chút nào. lúc Đường Phong toàn thân đều là máu xông vào, Tần Tứ Nương nhanh tay lẹ mắt vội bịt kín mắt của Tiểu Manh Manh lại, sợ hãi nói: - Phong thiếu gia, sao lại biến thành như vậy? - Đợi Tiếu thúc trở về sẽ nói cho ngươi nghe, ta muốn bế quan! Đường Phong buông lại một câu, bước vào phòng mình trong ánh mắt lo lắng của Bảo Nhi và Mộng Nhi, khóa cửa lại. Thuần thục cởi hết y phục dính máu trên người ra, lõa thể khoanh chân ngồi xuống giường, nhắm mắt lại vận khởi Vô Thường Quyết. ngưng luyện nhiều âm hồn thế này, Đường Phong cũng cảm giác được thực lực của mình bây giờ cũng sắp đột phá tầng hai Vô Thường Quyết, nhưng vì cương khí trong người quá hỗn loạn nên mới dừng lại trước ngưỡng cửa tầng thứ ba. Vô Thường Quyết vừa điều động, nơi đan điền trong cơ thể, tiểu khô lâu cũng liên tục phun ra nuốt vào, mấy đốm sáng xanh trên xương cốt của tiểu khô lâu cùng dần an ổn lại. Cương khí trong kinh mạch lại đâm mạnh tới, Đường Phong vứt bỏ hết thảy tạp niệm, trong đầu chỉ còn mỗi ý niệm là phải khiến cương khí trong người vận hành theo lộ tuyến của Vô Thường Quyết. Lúc mới bắt đầu vô cùng khó khăn, Đường Phong mất một phen khí lực khá lớn mới có thể tụ được một chút cương khí an tĩnh ở đan điền, đó vốn là tự bản thân hắn tu luyện mà có được. Dùng những cương khí này làm điểm xuất phát, hướng các điểm khí huyệt đẩy mạnh, liền giống như một cỗ hỏa xa nghiền áp những phần cương khí không nghe lời, sau đó hợp nhất lại. Quá trình này cũng giống một trận chiến, một vị Thống soái suất lĩnh dùng tướng sĩ của mình đánh bại địch nhân sau đó hợp nhất binh lính của đối phương lại, từng bước cũng cố sức mạnh của bản thân, sau đó lại tiếp tục tấn công nhiều kẻ địch hơn nữa, ai ống như lấy ngắn nuôi dài. Dần dần, cương khí nghe lời ngày càng nhiều hơn, giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, rốt cuộc, Đường Phong cũng không cần tận lực khống chế cương khí lưu động nữa, chúng nó liền tự mình y theo lộ tuyến của Vô Thường Quyết tầng thứ hai mà vận chuyển. cũng không rõ là mất bao lâu, Đường Phong mới kéo cương khí toàn thân vận chuyển được một cái chu thiên, cả người đã ướt đẫm mồ hôi. Chỗ trướng đau trong kinh mạch cũng bớt được đôi phần, nhưng chỉ mới giảm được một chút chứ chưa triệt để mất hẳn. Đường Phong biết rõ đây là nhờ kinh mạch của mình lớn mạnh mới được thế này, nếu kinh mạch không đủ lớn mạnh thì hắn không thể chỉ cảm thấy trướng đau mà đã sớm bị cương khí khổng lồ này nổ chết rồi. Một lần lại một lần, không sợ bị người khác làm phiền mà vận chuyển Vô Thường Quyết, mỗi lần chuyển được một cái chu thiên thì sẽ có một bộ phận năng lượng trong kinh mạch bị áp súc tiến vào đan điền và khí huyệt toàn thân. những năng lượng bị áp súc này đều là tinh túy trong tinh túy. Trong chiến đấu, khả năng bộc phát và sức chiến đấu của một người hoàn toàn do chất lượng và cấp bậc của những năng lượng bị áp súc này quyết định. Chút năng lượng bị áp súc trong đan điền và khí huyệt chính là thứ sẽ duy trì sức chiến đấu của một người, có thể nói chính là căn cơ quan trọng nhất của một người. Vận chuyển trọn vẹn hơn trăm chu thiên, Đường Phong vô cùng buồn bực phát hiện năng lượng trong kinh mạch của mình cũng chẳng giảm được bao nhiêu, vẫn nhiều như thế. không phải nói những năng lượng này không tiến nhập đan điền và khí huyệt, mà là số lượng quá khổng lồ nên phần giảm bớt chẳng thấm vào đâu. Trận chiến này, Đường Phong ngưng luyện ít nhất cũng hơn một ngàn âm hồn, có thể tưởng tượng được năng lượng mang về lớn cỡ nào. Với tốc độ thế này, chỉ sợ chưa áp súc hết năng lượng trong kinh mạch thì mình đã chết đói rồi. những năng lượng này tuy nhiều, nhưng cũng không thể lấp đầy bụng được. Thực lực của Đường Phong hiện tại chưa đạt tới cảnh giới một hai tháng.không ăn không uống. Đường Phong nghĩ ngợi một hồi liền cho ra một ý niệm kinh người, muốn lợi dụng năng lượng trong kinh mạch để rèn luyện cơ thể và lục phủ ngũ tạng của mình! Trước khi gặp được Bạch Tiểu Lại, mỗi lần tu luyện Đường Phong đều dùng phần lớn năng lượng để rèn luyện thân thể, nhưng sau khi gặp được Bạch Tiểu Làn, lại thêm rất nhiều nguyên nhân nên khiến hắn không thể không cấp tốc đề cao thực lực, nên đành trì hoãn việc rèn luyện thân thể. Chuyện lần này lại đưa tới cho Đường Phong cơ hội tốt nhất, nhiều năng lượng như vậy, không biết phải tốn bao nhiêu lâu mới có thể để chúng nó tiến nhập đan điền toàn bộ, thay vì chi tăng cảnh giới, còn không bằng dùng một phần để rèn luyện thân thể. Tổng thể thực lực của một người, chẳng những được quyết định ở cảnh giới, còn có sức chịu đựng của cơ thể và tâm tính. Phần tâm tính thì Đường Phong tạm thời không cần phải xen vào, thứ đó phải dựa vào thời gian và kinh nghiệm và rất nhiều thứ khác mới có thể thúc đẩy được. Còn sức chịu đựng của cơ thể thì có thể thông qua cố gắng mà thay đổi, thân thể mạnh, thì cơ bắp, lực chân, lực ném, sức bật cũng mạnh hơn. Lúc chiến đấu cùng kẻ địch thì những thứ này đều trở thành những nhân tố vi diệu quyết định thế cục. nghĩ là làm, Đường Phong tranh thủ thời gian điều động ra một phần cương khí, tiến nhập vào từng bộ phận trong người mình, mượn những cương khí này rèn luyện thân thể. Cả quá trình rèn luyện chỉ có thể dùng mấy chữ thê thảm vô nhân đạo để hình dung. Một người không trải qua tình huống thống khổ tuyệt vọng nhất thì không thể biết được tiềm lực của mình được tới đâu. Mà muốn khai phá được tiềm lực, trước tiên nhất định phải chịu sự đau đón chết đi sống lại. Đường Phong mỗi lần đều điều động một lượng cương khí rất lớn, dù sao với mức năng lượng hiện tại trong kinh mạch thì cơ hồ có thể nói là lấy bao nhiêu cũng không hết, đương nhiên thế này có vẻ hơi khoa trương, nhưng đống năng lượng kia thật sự rất nhiều. nguồn năng lượng khổng lồ tiến nhập vào thân thể và lục phủ ngũ tạng, tàn bạo cải tạo từng tấc thịt da, cơ thể và xương cốt, cả lục phủ ngũ tạng cũng bị một phen tàn phá dữ dội. Trong lúc rèn luyện, Đường Phong có thể cảm giác được trong bụng như có lửa thiêu, lúc lại như đóng băng, đau đón như vạn tiễn xuyên tâm, trong người như có hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn xé. Nhất thời, trong Yên Liễu các thường xuyên truyền ra tiếng gầm to đến khản giọng như dã thú của Đường Phong, vì hắn thật sự không nhịn được, cắn chặt răng rít ra thanh âm. những tiếng gầm này khiến Tiểu Manh Manh mỗi tối đi ngủ đều bị Tần Tứ Nương nhét bông vào hai lỗ tai, nếu không thì con bé nhất định sẽ gặp ác mộng. Đau đón tuy khó nhịn nhưng thành quả có được lại khiến người ta vô cùng mừng rỡ. Trải qua vô số lần cải tạo, sức mạnh thân thể của Đường Phong tăng lên đáng kể, cuối cùng tăng tới mức nào thì hắn không rõ, nhưng hắn vô cùng tự tin, kết quả chắc chắn rất khả quan. Trong quá trình vận chuyển Vô Thường Quyết vô số lần, rốt cuộc thì đã cũng đột phá được tầng thứ hai, thành công bước qua tầng thứ ba. Vô Thường Quyết tầng thứ ba cùng mang tới một năng lực khác, nhưng Đường Phong không có thời gian xem xét, chỉ vội tìm đọc lộ tuyến vận công của tầng thứ ba mà thôi. cũng giống với lần trước, lộ tuyến vận công của tầng thứ ba cũng có chút khác với tầng trước, Đường Phong rất nhanh liền quen thuộc, thế nên cũng không mấy khó khăn. Sau khi tiến vào tầng thứ ba, tiểu khô lâu trắng noãn như ngọc lại biến thành màu đen, tiểu khô lâu vốn thoạt nhìn dễ khiến người ta yêu thích, sau khi đổi màu thì...lại khiến người ta có cảm giác nó tràn ngập tà khí. năng lượng khổng lồ trong kinh mạch được Đường Phong dùng để rèn luyện cả thực lực lẫn thân thể nên dần tiêu hao khá nhiều, cuối cùng tất cả đều đã ổn định lại như thường. Đường Phong tự nhủ từ nay về sau mình không bao giờ được phép ngưng luyện âm hồn vô tội vạ như thế nữa. Bất quá cơ hội thế này cũng rất khó gặp, bỗng nhiên có vài ngàn người chết trước mặt mình thế này e là cả đời chi gặp một lần mà thôi. Bên ngoài phòng của Đường Phong, Bạch Tiểu Lại lo lắng đứng bên ngoài, vẻ mặt lo lắng không yên, kể từ lúc Đường Phong bế quan tới giờ nàng đều giữ vẻ mặt này. Mỗi lần trong phòng Đường Phong phát ra tiếng gầm đau đớn như thế đều khiến nàng không thể an giấc. Nàng rất muốn xông vào nhìn xem rốt cuộc Đường Phong bị gì, cuối cùng vẫn không dám vào. Lúc người tu luyện bế quan thì kỵ nhất là bị kẻ khác quấy rầy, chẳng nhay xảy ra chuyện gì thì Bạch Tiểu Lại có thể hối hận cả đời. - Tiểu Lại cô nương, cô nên ăn chút gì đi, từ hôm qua tới giờ cô chưa có gì vào bụng cả. Tần Tứ Nương đi tới nhẹ giọng nói, - Bảo Nhi và Mộng Nhi đã chuẩn bị rất nhiều món ngon. - Ta không đói. Bạch Tiểu Lại cười đầy vẻ chua xót, chậm rãi lắc đầu. - lão Thang nhà ta nói, Phong thiếu gia tuyệt đối không có việc gì. Mấy ngày trước cương khí trên người hắn vẫn còn dao động rất hỗn loạn, mấy hôm nay đã ổn định lại rất nhiều rồi. Tần Tứ Nương lên tiếng khuyên giải. với thực lực của nàng hay Bạch Tiểu Lại đều có thể cảm nhận được việc này, nhưng nàng vẫn nói vài câu. - Nhưng đã là ngày thứ mười rồi.... A Phong vẫn chưa ra. ta sợ thân thể của hắn chịu không nổi! Bạch Tiểu Lại cắn môi đến mức trắng bệch, cau mày, - Hơn nữa. từ ba ngày trước A Phong đã không phát ra bất kì tiếng động gì, trước kia thỉnh thoảng hắn vẫn kêu lên vài tiếng. - Cô lo lắng cùng vậy mà thôi. Thang Phi Tiếu không biết lấy đâu ra cái đùi gà, ăn tới mức miệng dính đầy mỡ, - Tiểu Lại cô nương. có câu người tốt sống không thọ, tai họa lưu ngàn năm. Phong thiếu gia chính là tai họa, hắn nhất định không tiêu đời dễ thế đâu. Tần Tứ Nương tức giận trừng mắt liếc Thang Phi Tiếu một cái, sau đó nhấc chân đạp lên chân hắn. Tiếu thúc xuýt xoa một tiếng: - Ta nói có sai sao? Ta X, một người giết hai ngàn năm trăm người. cả lão Thang ta cũng không sánh được, Phong thiếu gia chẳng những là tai họa. mà còn là tai họa to bằng trời. Sau lần đại chiến kia. tới ngày thứ hai Thang Phi Tiếu cùng hai vị Thiên giai của Thiên Tú đều tự mình tới chiến trường nơi cửa trước xem xét. ngay cả ba người bọn họ cũng bị tràng diện máu chảy thành sông kia dọa cho kinh hãi. Tới lúc này họ mới thật sự tin chuyện Đường Phong và Dịch Nhược Thần đã nói. Mấy người này đương nhiên sẽ không tin chuyện Đường Phong chỉ khua môi múa mép mà khiến họ tự giết lẫn nhau, mồm mép của hắn mà lợi hại như vậy thật thì hắn đã là thiên hạ vô địch rồi. Nhất định là Đường Phong đã dùng thủ đoạn gì đó mà Dịch Nhược Thần không phát hiện được. Vì vậy bọn họ đều nhất tề quay sang hỏi Bạch Tiểu Lại, dù sao cũng là người một nhà. Bạch Tiểu Lại cũng không thể gạt họ nên đã nói ra một phần sự thật chứ không nói toàn bộ. Cho nên mấy người Thang Phi Tiếu chỉ biết là đám người kia bị Đường Phong hạ độc, cụ thể là dùng loại độc gì thì không ai biết. nhớ lại tràng cảnh nhìn thấy ngày đó, Thang Phi Tiếu cũng không nhịn được mà dựng tóc gáy, dù hắn thân là Thiên Sát Thần lúc xưa của Đại Tuyết cung. nhưng cũng chưa bao giờ giết qua một lúc hơn hai ngàn người thế này, hơn nữa còn giết sạch không còn mống nào. Phong thiếu gia chỉ mới mười lăm tuổi thôi! Cái gì mà Thiên Sát Thần. Địa Thí Thần chứ, trước mặt Phong thiếu gia này chẳng đáng xu nào. Trường Giang sóng sau xô sóng trước! Thang Phi Tiếu bây giờ rất tâm đắc câu này. - Huynh còn nói! Tần Tứ Nương vươn tay ngọc ra nhéo lỗ tai của Thang Phi Tiếu, sau đó xoay mạnh. Hai mắt Tiếu thúc ầng ậc nước. “Cạch” một tiếng, cửa phòng của Đường Phong đột nhiên mở ra. mấy người vẻ mặt chấn động, vội quay đầu lại nhìn, chi thấy Đường Phong đang quấn chiếc chăn, cả người tựa lên cửa. run rẫy vươn tay về phía này. Bạch Tiểu Lại điểm nhẹ chân một cái liền vọt tới bên người Đường Phong. đỡ lấy hắn. khẩn trương hỏi han: - A Phong, sao lại ra nông nỗi này? Vẻ mặt của Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương cũng đầy vẻ ân cần, tuy mấy hôm nay thông qua việc lay động của cương khí trên người hắn mà đoán là hắn không sao, nhưng bộ dạng của hắn lúc này thật sự khiến người ta đau lòng. Hình dung tiều tụy, mặt trắng bệch không còn chút máu. giống như một người thoi thóp sắp chết vậy. Nhìn thấy bộ dạng Đường Phong thế này, hốc mắt Bạch Tiểu Lại liền phiếm hồng, trong lòng vô cùng đau đớn. Đường Phong nhìn chằm chằm nửa cái đùi gà trên tay Thang Phi Tiếu, đôi mắt ngập nước lưu luyến dừng lại, sau đó dùng một loại ngữ khí hữu khí vô lực nói: - Ta.... Đói sắp chết rồi! Thang Phi Tiếu lập tức thở hắt ra: - Còn biết đói là tốt rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio