- A... Đám người Lại tỷ kinh hô, Cổ U Nguyệt không nhận ra hai nữ tử vừa mới xuất hiện không có nghĩa các nàng không nhận ra. - Hà Hương Ngưng, Trang Tú Tú! Phi Tiểu Nhã thì thào nói, người trước là đệ tử của Đại Tuyết Cung, người sau là tiểu thư Trang gia của Linh Mạch Chi Địa, trước đây đã sớm biết nhau. Chiến Cuồng để đối phó với chính mình, dĩ nhiên phí nhiều tâm tư như vậy, Đường Phong căn bản không nghĩ đến, vốn cho rằng chỉ cần mấy người Mạc sư tỷ rất an toàn, như vậy bản thân có thể buông tay buông chân làm việc. Thế nhưng cẩn thận mấy cũng có sơ sót, Đường Phong quên mất còn có Linh mạch chi địa, còn có thế tục! Chiến gia cách Linh mạch chi địa bao xa? Thế tục còn ở một địa phương khác, thế nhưng hắn có thể bắt giữ toàn bộ Trang Tú Tú và Hà Hương Ngưng tới nơi này, trong đó cần phải tiêu tốn bao nhiêu nhân lực và thời gian? Chỉ là vì muốn đối phó với Đường Phong mà thôi! Lão thất phu Chiến Cuồng này, quá mức để mắt chính mình rồi, trong lòng Đường Phong tự giễu, lại tràn đầy khổ sáp. Tuy nói năm đó hắn cự tuyệt Trang Tú Tú và Hà Hương Ngưng, thế nhưng nói thế nào đi nữa cũng từng có giao tình với hai người, tâm tư của hai nàng đối với Đường Phong rất rõ ràng. Hiện tại hai nàng bị bắt giữ, làm sao Đường Phong có thể ngồi xem mặc kệ. Không đợi Đường Phong mở miệng, Chiến Cuồng lại nói tiếp: - Nếu là tiểu hữu thấy hai vị cô nương này không phải người bên cạnh chính mình, đối với các nàng đều bỏ mặc, lão phu cũng không thể nói gì hơn, căn cứ vào tin tức lão phu tìm hiểu được, quan hệ giữa các nàng và tiểu hữu xác thực không nhiều lắm, thế nhưng… Nói tới đây, Chiến Cuồng dừng lại một chút: - Tiểu hữu có thể không để ý tới hài tử của chính mình sao? - Cái gì? Sắc mặt Đường Phong biến đổi. Vừa dứt lời, trên tường thành lại xuất hiện một nữ tử, nữ tử này mặc quần áo màu trắng noãn, gió nhẹ thổi qua, quần áo phất phơ, mái tóc trên trán cuốn theo chiều gió, có một loại cảm giác cô tịch sinh ra rất tự nhiên, nàng đứng ở nơi đó, tất cả mọi người xung quanh đều là người, thế nhưng lại phảng phất như chỉ có một mình nàng, nàng và tất cả mọi điều xung quanh đều có chút không hợp nhau. Nữ tử búi tóc theo kiểu phụ nhân (gái có chồng), vừa nhìn đã biết được đây là tiêu chí bản thân đã có phu quân. Hình dạng của nàng rất đẹp, vóc người cũng rất đẫy đà, không hề nhìn thấy một chút hoảng loạn nào, hai bàn tay trắng nõn đặt lên trên bụng của chính mình. Nơi bụng của nàng, cao cao nhô lên. Đường nhìn của Đường Phong dừng lại trên mặt của nàng, ánh mắt của nàng cũng xuyên qua vài dặm xa xa nhìn về phía Đường Phong, ánh mắt hai người giao nhau, đột nhiên vẻ cô tịch của thân hình này biến mất không còn bóng dáng, tại giờ khắc này nàng mới chân chính dung nhập vào trong thế giới xung quanh, trở thành một phần tử của thiên địa. Nữ tử nở nụ cười mỉm, nụ cười mỉm tràn đầy ánh sáng từ mẫu rạng ngời, sau đó cúi đầu nhìn cái bụng tròn của chính mình, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve, nhẹ giọng lẩm bẩm: - Cha con ở bên kia, không phải sợ! Thanh âm không lớn, nhưng truyền vào trong tai mỗi một người. Đường Phong như bị sét đánh, hốc mắt chốc lát đã trở nên ươn ướt. Một màn chín tháng trước đột nhiên xuất hiện trước mắt, một tiếng lẩm bẩm quanh quẩn bên tai: - Nô họ Tiêu, Tiêu Thiên Tuyết! Linh mạch chi địa, Thiếu nãi nãi Dung gia! Đã từng có tình một đêm với Đường Phong, sau đó còn từng tự sát qua, thanh trủy thủ kia dâm vào tâm mạch, nếu như không phải trên người Đường Phong vừa vặn có bất tử kim đan, như vậy Tiêu Thiên Tuyết đã phải hương tiêu ngọc vẫn. Chỉ là Đường Phong căn bản không nghĩ tới, chỉ có nghiệt duyên một đêm cư nhiên để Tiêu Thiên Tuyết có… Giờ khắc này, tất cả mọi người đều phảng phất như nụ cười rạng rỡ tràn ngập quang huy từ mẫu bao phủ, bầu không khí túc sát bị trừ khử vô hình, quanh thân đột nhiên có cảm giác gia đình ấm áp. Mỗi một người đều nhìn chăm chú vào bụng Tiêu Thiên Tuyết, nơi kia, tương lai, một sinh mệnh mới đang dần dần lớn lên, đang hòa chung nhịp đập với đất trời. Thậm chí mọi người còn có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch kia. Đường Phong giật mình tại chỗ, các nữ hài cũng giật mình tại chỗ, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô càng giật mình tại chỗ. Hiểu rõ rồi, cái gì cũng rõ ràng rồi. Vì sao Cửu Dương Tương Tư Lệ lại không nổi lên tác dụng, vì sao các nữ hài không hề có một chút dấu hiệu mang thai, vì sao bí phương tổ truyền của Đường giả bảo đối với Đường Phong lại không có tác dụng. Nhìn vào cái bụng đã nhô lên cao, tất cả nghi hoặc đều chiếm được đáp án rõ ràng. Bí phương tổ truyền của Đường gia bảo, trước khi sử dụng phải giữ chín tháng không cho nguyên dương tiết ra ngoài. Mà cái bụng của Tiêu Thiên Tuyết cao như vậy, hiển nhiên không phải là một hai tháng, thảo nào Cửu Dương Tương Tư Lệ không có tác dụng, trước đó, rõ ràng Đường Phong đã làm chuyện xấu a. - Ha ha ha… Bỗng nhiên, tiếng cười dài bộc phát, vang vọng thiên địa, khóe mắt Đường Phong rưng rưng, cười không chút cố kỵ. Cười chính mình vô tri, cười may mắn của chính mình. Không người nào nói chuyện, tất cả đều nhìn về phía Đường Phong. Sau một lúc, Đường Phong mới bình phục lại tâm tình, tràn đầy ôn nhu nhìn về phía ba nữ nhân trên tường thành, chuyển hướng Chiến Cuồng, trầm giọng nói: - Chiến lão gia chủ, Đường Phong cảm tạ ngươi! Lời này không hề có một chút vị đạo châm chọc, có chỉ là cảm tạ thành khẩn chân thành nhất. Vừa nói, dĩ nhiên thực sự cúi người một cái thật sâu. Tất cả mọi người sửng sốt, Chiến Cuồng cũng như vậy, ngây ngốc nhìn Đường Phong, trong đầu đầy nghi hoặc. Vốn hắn cho rằng chính mình sử dụng một chiêu này sẽ dẫn tới Đường Phong phẫn nộ tới mức mất đi lý trí, nữ nhân của hắn bị giam dữ, có thể nào bình tĩnh được? Thế nhưng hiện tại Đường Phong rất nghiêm trang nói lời cảm tạ đối với hắn, điều này sao có thể không khiến hắn hoang mang? - Vì sao? Chiến Cuồng nhíu mày, hắn đột nhiên phát hiện người thanh niên này không đối phó dễ dàng như tưởng tượng của chính mình. Chỉ riêng một phần trầm ổn này không phải là người thanh niên bình thường có thể có được. - Nếu như không phải ngươi, sợ là Đường Phong cả đời này không biết được trên đời còn có một hài tử của ta, càng không biết có một nữ nhân cam tâm tình nguyện lặng lẽ nuôi nấng hài tử của ta! Đường Phong xấu hổ, loại sự tình này, ta dĩ nhiên không phải là người đầu tiên biết được, đây là do Đường Phong ta thất trách. Chỉ là Chiến lão gia chủ đã để lại cho Đường Phong cơ hội bù đắp, vì vậy ta muốn cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi từ tận đáy lòng. Lời nói tràn đầy khí phách, rung động tâm can. Trên tường thành, thân thể mềm mại của Tiêu Thiên Tuyết run lên, hai bàn tay vuốt ve cái bụng của chính mình, sau một lúc, hai hàng lệ từ khóe mắt chảy xuống, thấp giọng nói: - Cha con, nguyên lai là một nam nhân biết chịu trách nhiệm đây! Đường Phong nói thẳng vào điểm quan trọng nhất, chỉ ra tâm tư nguyên bản của nàng. Dù sao thì nàng cũng là Thiếu nãi nãi Dung gia, tuy rằng bởi vì một ít chuyện ngoài ý muốn xảy ra quan hệ với Đường Phong, nàng mang thai, thế nhưng Tiêu Thiên Tuyết cũng không chuẩn bị để Đường Phong biết điều này, nàng thầm nghĩ im lặng sinh hạ hài tử, sau đó nuôi nấng dưỡng dục nó thành người, sau này nếu như bản thân nàng nghĩ thông suốt, cũng có thể dẫn theo hài tử đi gặp Đường Phong, còn nếu như không thông suốt, vậy thì cả đời này không gặp lại hắn. Nụ cười nở rộ, vẻ cô tịch trên mặt Tiêu Thiên Tuyết hoàn toàn tiêu tan, giờ khắc này, tâm linh trống rỗng chiếm được bổ xung cực lớn. Nàng cảm giác được, cuộc đời này, từ nay về sau, chính mình không phải cô độc một mình nữa rồi, chính mình có nam nhân, có hài tử, có một gia đình, nơi đó là nơi ký thác tâm linh, là bến cảnh trở về những lúc mệt mỏi, tại nơi này, bất luận phiền não gì cũng không còn tồn tại. Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú một trái một phải tiến lên, thấp giọng an ủi nói: - Tỷ tỷ đừng khóc, đối với bảo bảo không tốt. - Không khóc! Ta rất vui vẻ! Tiêu Thiên Tuyết vươn tay lau đi vết lệ nơi khóe mắt, nhưng lau như thế nào cũng không sạch được, lau hết một dòng lại chảy xuống một dòng, Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú bị cảm nhiễm, cũng là nước mắt đảo quanh, nhưng mạnh mẽ nhịn xuống. Các nàng không dám khóc, bởi vì các nàng sợ một khi chính mình khóc, vậy thì Tiêu Thiên Tuyết cũng không nhịn được nữa. Yên tĩnh, yên tĩnh quỷ dị, phảng phất như không khí trở nên vô cùng trầm trọng, nhân mã bên phía Đường Phong tràn đầy cừu hận nhìn về phía Chiến Cuồng, thân là cao thủ cực đạo, dĩ nhiên lấy một phụ nữ mang thai làm con tin áp chế Đường Phong, thực sự là một kẻ đê tiện nhất thiên hạ! Không chỉ người bên cạnh Đường Phong, thậm chí ngay cả bên phía Chiến gia cũng có rất nhiều người âm thầm lắc đầu thở dài, trong lòng cảm khái nghìn vạn. Tình mẫu tử của Tiêu Thiên Tuyết đã ảnh hưởng tới tất cả mọi người. Điều này không quan hệ tới thực lực, không quan hệ tới cảnh giới, chính là lực lượng vô tư nhất, vĩ đại nhất, để người người quỳ bái. Trong lòng Đường Phong có cảm giác may mắn, đó chính là Bảo Nhi Mộng Nhi không bị chuyện này làm liên lụy, Lâm Nhược Diên cũng không bị liên lụy. Chiến Cuồng không bắt các nàng tới đây, không liên lụy tới các nàng, sợ rằng chỉ có một nguyên nhân, Bảo Nhi Mộng Nhi là thị nữ của chính mình, trong suy nghĩ của Chiến Cuồng sợ là rất thiếu phân lượng, mà Lâm Nhược Diên là trưởng bối, bắt tới làm gì? Chỉ cần ba người trên tường thành cũng quá đủ rồi. Trong yên tĩnh, một tiếng thở dài thật sâu vang lên, bị tiếng thở dài này cuốn hút, tất cả mọi người đột nhiên hồi phục lại tinh thần. Bên phía Chiến gia, không ít người xấu hổ đỏ mặt, hạ thấp đầu, thực sự có chút hối hận, vì sao vừa rồi chính mình lại nổi lên tâm tư nghi vấn đối với cách làm của lão gia chủ. Chiến Cuồng thở dài một hơi, lập tức kích phát vinh quang và quy chúc của tất cả mọi người Chiến gia, áp chế đi một tia lương tri vừa mới xuất hiện. - Nói rất tốt! Chiến Cuồng đột nhiên mở miệng nói, đạm nhiên nhìn Đường Phong: - Nếu như lão phu đã giúp tiểu hữu việc lớn như vậy, vì sao tiểu hữu lại keo kiệt, không muốn giúp lại lão phu? Có qua có lại mới đúng! - Không giống như vậy, Chiến lão gia chủ đừng uổng phí tâm tư. Đường Phong chậm rãi lắc đầu: - Người ta muốn cứu, nhưng chuyện của ngươi, ta sẽ không giúp! Chiến Cuồng cười khẽ: - Tiểu hữu thực khí phách, trên đời này dám nói cứu người trong tay lão phu, sợ rằng chỉ có một mình tiểu hữu. Ngừng lại một chút, Chiến Cuồng lại nói: - Xem ra lão phu không thuyết phục được tiểu hữu rồi, nếu đã như vậy, hãy để tiểu hữu tự mình ôn chuyện với ba vị cô nương đây. Điều này hiển nhiên là muốn đi theo đường vòng rồi, chỉ cần ba vị nữ tử trên thành tường mở miệng năn nỉ, cho dù Đường Phong có ý chí sắt đá thì sợ rằng cũng phải đáp ứng. Mấy nghìn ánh mắt chuyển tới tường thành, khẩn trương nhìn chăm chú vào ba người Tiêu Thiên Tuyết, rất sợ các nàng không chịu nổi hoàn cảnh hiện tại, mở miệng làm ảnh hưởng tới Đường Phong. Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, tam nữ đứng tại nơi đó, thân hình tiêu điều, không hề mở miệng nói một câu, chỉ mỉm cười nhìn Đường Phong, trên mặt không có một chút thần sắc sợ hãi. Mọi người đều yên lặng! Giờ khắc này, các nàng phảng phất như đều trở thành câm điếc. Không cần nói cái gì, chỉ cần một ánh mắt đã khiến mọi người hiểu được tâm tư của nhau. Để các nàng chịu khổ rồi! Trong ánh mắt Đường Phong tràn đầy nhu tình. Không khổ, có thể gặp lại ngươi, có thể thấy được nhãn thần thân thiết này của ngươi, cho dù là lập tức chết đi cũng hoàn toàn đáng giá. Gió to thổi mạnh, mây trôi nhanh, cuồn cuộn nổi lên một tầng túc mục trang nghiêm và bi tráng tràn đầy. Kim cương cũng phải hóa thành mềm mại, trong thiên địa tràn ngập một cỗ ôn nhu nhàn nhạt. Chiến Cuồng nhướng mày, đã nhận ra không ổn. Ba vị cô nương kia rõ ràng là không muốn khuyên bảo Đường Phong, tiếp tục kéo dài như vậy cũng chỉ là lãng phí thời gian. Vẻ ngoan lệ trong mắt chợt lóe, Chiến Cuồng trừng mắt ra dấu. Thân ảnh của Chiến Vô Song đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh tam nữ, từ trên cao nhìn xuống Đường Phong, mang theo một tia đắc ý và khinh miệt. Cao giọng quát lên: - Đường Phong! Trừng to mắt nhìn kỹ, nhìn nữ nhân của ngươi vì sự ngu xuẩn của ngươi mà gặp phải thống khổ dằn vặn như thế nào! Ha ha ha, đây là ngươi tự tìm lấy. Sắc mặt Đường Phong lập tức trở nên xanh trắng. Đang khi nói, Chiến Vô Song đột nhiên vung tay, một cái tát đánh xuống, trực tiếp quét vào khuôn mặt Tiêu Thiên Tuyết cách hắn gần nhất. Hắn cũng biết, trong ba nữ nhân ở đây, sợ rằng Tiêu Thiên Tuyết có phân lượng nặng nhất trong lòng Đường Phong. Dù sao trong bụng của nàng có hài tử chưa ra đời, vì vậy Chiến Vô Song vừa mới lên đã nhìn chằm chằm Tiêu Thiên Tuyết, hạ nặng tay. Hắn đã là Linh giai trung phẩm, ba nữ nhân trên tường thành cao nhất cũng chỉ là Linh giai hạ phẩm mà thôi, đồng thời còn bị phong bế kinh mạch, làm sao có thể chống đối được công kích. Nhưng… ngay tại thời điểm cái tát của Chiến Vô Song bắn trúng mặt Tiêu Thiên Tuyết, phía trước nàng đột nhiên nhiều hơn một người, đó là Hà Hương Ngưng! Tam nữ vốn là đứng chung một chỗ, khoảng cách giữa ba người rất gần, mắt thấy Chiến Vô Song hạ thủ, Hà Hương Ngưng làm sao ngồi xem mặc kệ.