- Lực lượng tinh thần của ngươi là gì? Linh Khiếp Nhan quá sợ hãi, vừa rồi nàng đối chưởng với hắn không ít lần nhưng cũng không có chuyện này xảy ra a. Đường Phong cũng vô cùng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó hắn cẩn thận suy nghĩ lại: - Thì ra năng lượng cương tâm của thiếu gia có loại năng lực này. Mặc dù vừa mới bắt đầu tu luyện đã có cương tâm, nhưng Đường Phong vẫn không hiểu rõ cương tâm của mình có năng lực gì, mà lúc này hắn đã phát hiện ra rồi. Đó chính là có tác dụng khắc chế đối với những loại năng lượng tương tự như âm hồn! Tiểu khô lâu cắn nuốt âm hồn hắn cô đọng được, mỗi lần cắn nuốt thực lực của hắn lại tăng trường một chút. Mà Linh Khiếp Nhan rõ ràng là một tồn tại như âm hồn, bất quá không phải là do hắn cô đọng được mà thôi, bởi vì nguyên nhân nào đó mà tồn tại ở trong thế giới tuyết trắng này, khác biệt với những âm hồn mà hắn cô đọng được. Linh Khiếp Nhan có suy nghĩ, ý chí của mình, không phải là vật chết như những âm hồn mà hắn cô dọng, thời điểm tinh thần của hắn tiếp xúc với nàng, lực lượng cương tâm liền bị kích thích ra. Trong khi nói, bằng mắt thường có thể thấy được sắc mặt Linh Khiếp Nhan biến hóa, trở nên trắng như tờ giấy, cả thân thể nàng cũng dần dần trở nên mờ nhạt, nhìn bộ dáng này, chẳng cần bao lâu nữa nàng sẽ hoàn toàn tan thành mây khói. Đường Phong sợ hết hồn, hắn căn bản không muốn Linh Khiếp Nhan bị thần hồn câu diệt. Chưa kể đến nàng là Thủ Hộ linh của Thần Binh, không có nàng cấp bậc của Thần Binh cũng sẽ giảm đi rất nhiều, hơn nữa nàng còn là một tiểu cô nương đáng yêu như thế, Đường Phong cũng không nhẫn tâm hạ sát thủ. Linh Khiếp Nhan cười thảm một tiếng, nàng cũng biết đại nạn của mình đã buông xuống, nàng oán hận nhìn Đường Phong nói: - Nếu như không phải Hỏa phượng kia thì sao ta lại bị thương? Ta không bị thương thì ngươi làm sao có thể đánh vỡ được linh môn! ngươi làm sao có thể là đối thủ của ta? Vừa nói, thân thể nàng vừa mềm nhũn ra, té xuống, nhưng bàn tay vẫn bị lòng bàn tay của Đường Phong hút lấy. Nhìn bộ dáng của nàng, trong lòng Đường Phong đau xót, vội vàng triệt tiêu lực lượng cương tâm của mình, lòng bàn tay của hai người tách rời. Không đợi Linh Khiếp Nhan ngã xuống, Đường Phong đã đưa tay đỡ lấy nàng ôm vào trong ngực, để nàng ngồi lên dùi mình, nhìn thân thể đã gần như trở thành trong suốt của nàng, cười khổ một tiếng nói: - Bất kể ngươi có tin ta hay không nhưng đây là lần đầu tiên ta sử dụng lực lượng cương tâm của mình, ta thật sự không biết cương tâm của ta lại có hiệu quả như vậy. Đôi mắt vô thần của Linh Khiếp Nhan chớp động, nàng gắng sức vươn ra đôi tay trắng muốt như bánh bao mới ra lò, vung chưởng thành đao, chém tới cổ Đường Phong, nhưng động tác lại vô cùng chậm rãi, giống như một lão nhân vô lực gần đất xa trời. chưởng đao còn chưa tới gần Đường Phong đã mềm nhũn vô lực rơi xuống, nàng thở hổn hển từng tiếng, giống như một con cá không cẩn thận nhảy lên trên bờ vậy. - Sao phải khổ sở như vậy? Đường Phong khuôn mặt khổ sở nói. - ngươi.. ..hay là ngươi hút chết ta đi, hiện tại ta rất khó chịu. Linh Khiếp Nhan nhẹ giọng nói: - Chết không xong, sống cũng không được. Đường Phong chậm rãi lắc đầu. Linh Khiếp Nhan thê thảm cười một tiếng: - Ngươi đúng là một tên tiểu nhân hèn hạ... .Ngươi tên là gì? - Đường Phong! Đường Phong vừa nói vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, viết lên bàn tay nhỏ bé của nàng tên của mình. Linh Khiếp Nhan khó khăn bĩu môi nói: - Chẳng dễ nghe chút nào! Sau khi nói xong, đầu Linh Khiếp Nhan ngiêng sang một bên, không động đậy nữa, thân thể mờ ảo giống như một con búp bê chỉ cần động nhẹ sẽ vỡ. Mặc dù nàng còn chưa chết, nhưng xem ra cũng không còn sống được bao lâu rồi, nàng cũng chỉ là một linh hồn mà thôi, năng lượng linh hồn bị Đường Phong trong nháy mắt hấp thu mất chín thành, làm sao còn có thể duy trì được nữa. - Thật sự ta không cố ý! Đường Phong cười thảm một tiếng, nhìn dung nhan phấn điêu ngọc mài trong ngực mà chả biết làm thế nào. Hắn làm sao có thể nghĩ đến, lần đầu tiên bản thân sử dụng lực lượng cương tâm lại giết chết một đối thủ khả ái như vậy. Nhìn Linh Khiếp Nhan, Đường Phong như nhìn thấy Tiểu Manh Manh. Trong thế giới chỉ có tuyết, Đường Phong ngây ngốc ngồi đó ôm nàng, cũng không nhúc nhích. Hắn rất muốn đem năng lượng mình vừa hấp thu trả lại cho nàng, cho dù nàng không nhận hắn là chủ nhân cũng không thể để nàng chết như vậy, nhưng đã hấp thu rồi làm sao có thể trả lại? Một lúc lâu sau, một thanh âm bỗng nhiên nổ tung ở trong tâm thần của Đường Phong: - Này, ngươi còn muốn ôm tới khi nào, nhanh hấp thu ta đi a, còn chờ nữa ta sẽ chết đó! Đường Phong cả kinh, hắn cúi đầu nhìn xuống, Linh Khiếp Nhan vẫn như vậy, đôi mắt đẹp vẫn nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, căn bản không có mở miệng nói chuyện. Chẳng lẽ vì trong lòng mình quá áy náy mà sinh ra ảo giác? Đường Phong không nhịn được tự giễu một tiếng, ác nhân cũng là mình mà thiện nhân cũng là mình. Linh Khiếp Nhan biến thành như vậy hoàn toàn là do mình, mình làm gì có tư cách để áy náy chứ. Hai người mặc dù không có cừu hận, nhưng Đường Phong cũng không muốn giết nàng, nàng bị như vậy chỉ là do mình lỡ tay, làm sao có thể áy náy được đây? Con người a, vốn là như vậy, đúng là đáng khinh bỉ mà. - Ta nói ngươi không nghe thấy sao? Còn không mau hấp thu ta đi! Âm thanh kia lại một nữa vang lên trong tâm thần Đường Phong. Lần này, Đường Phong xác định chắc chắn mình không nghe nhầm. Nhưng làm cho Đường Phong vô cùng kỳ quái, mình vẫn luôn nhìn vào Linh Khiếp Nhan, nàng cũng vẫn nằm ở trong nồng ngực của mình, nàng căn bản không mở miệng nói chuyện, vậy thanh âm này ở đâu ra? Thanh âm này vang lên trong tâm thần của mình, cũng không giống như truyền tới từ bên ngoài. - Linh Khiếp Nhan? Đường Phong nhíu máy, yếu ớt la lên một tiếng. - Là ta. Ngươi mau hấp thu ta đi! Thanh âm của Linh Khiếp Nhan lại vang lên, đó là một cảm giác rất kỳ quái, giống như bên trong đầu một người lại có đến hai thanh âm nói chuyện với nhau vậy. - Nhưng mà - Không nhưng nhị gì cả, cho dù ta có chết cũng không cần ngươi ôm như vậy! Thanh âm của Linh Khiếp Nhan lúc này đâu còn như vừa rồi, mong manh đứt quàng, ngược lại trung khí mười phần. Đường Phong chậm rãi lắc đầu: - Ta không làm nổi chuyện này, xin lỗi. Nếu như có thể quay lại, ta tình nguyện không xuất thủ với ngươi, đáng tiếc việc đã đến nước này, có nói gì cũng vô dụng rồi. Linh Khiếp Nhan trầm mặc hồi lâu, sau đó mở miệng nói: - Ngươi đúng là một tên đáng ghét, thiếu chút nữa đánh người ta thần hồn câu diệt rồi lại hối hận. - Ai bảo ngươi là một đứa trẻ a! Đường Phong cười khổ một tiếng. - Nếu như ngươi là một nam nhân cao lớn thô kệch thì thiếu gia ta sẽ không hối hận, ai bảo ngươi không chịu ngoan ngoãn nhận chủ. Lời này đúng là Đường Phong nghĩ gì nói lấy, mà lời nói thật thì thường mất lòng, quả nhiên, Linh Khiếp Nhan khinh thường nói: - Không nghĩ tới ngươi cũng là một tên trông mặt mà bắt hình dong. - Bản tính của con người mà thôi....Không nói tới chuyện này nữa, ngươi cứ yên tâm đi, sau này ta sẽ lập linh vị cho ngươi, sang chiều thắp nhang, phù hộ cho ngươi đầu thai vào một nhà tốt. - Nói linh tinh cái gì đó, ta chưa có chết. Ngươi mau mau hấp thu nốt tinh hồn còn sót lại của ta. Nghe vậy Đường Phong cả kinh, nhớ chừng Linh Khiếp Nhan đang nằm trong ngực mình, dùng sức lay lay nàng: - Ngươi không chết phải không? Không chết thì tỉnh lại đi, dọa người là không tốt a. Linh Khiếp Nhan cười khổ nói: - Ngươi đừng có lay nữa, phần lớn tinh hồn của ta không ở nơi này, ngươi có lay bao lâu cùng vô dụng. - Vậy ngươi đang ở đâu? - Không biết, nơi này có một Tiểu Khô Lâu đen sẫm, rất là xấu xí! Ta đang ở đó! Đường Phong sửng sốt, giận giữ nói: - Đó là cương tâm của thiếu gia ta! Hắn không hề do dự nữa, điều động cương tâm lực lượng, trong nháy mắt đã hấp thu phần tinh hồn còn lại của Linh Khiếp Nhan. Lúc Linh Khiếp Nhan hoàn toàn biến mất trong thế giới tuyết trắng này, cánh cửa vốn đã bị đóng chặt lại một lần nữa mở ra. Đường Phong khống chế tâm thần, gấp rút chạy về thân thể của mình, ẩn vào trong cương tâm. Kể từ khi thăng cấp vô Thường Quyết tầng thứ ba, Tiểu Khô Lâu vốn trắng noãn như bạch ngọc lại biến thành màu đen, hơn nữa lại mơ hồ lại tỏa ra sát khí, vô cùng quỷ dị. Tâm thần tiến vào trong cương tâm, Đường Phong thấy một thất thải quang đoàn sáng ngời đang đuổi theo những điểm sáng màu xanh mượt, những điểm sáng xanh mượt kia trong phút chốc bị thất thải quang đoàn nuốt sống. Chỉ trong chốc lát, mất chục điểm sang xanh mượt đã biến mất, thất thải quang đoàn lại sang hơn một chút. Những điểm sáng xanh mượt này, tất cả đều là những âm hồn mà Đường Phong cô đọng được, tất cả đều tụ trên xương cốt của Tiểu Khô Lâu, số lượng phải nói là rất rất nhiều. Vừa thấy thất thải quang mang vọt tới chỗ âm hồn của mấy Thiên giai cao thủ, Đường Phong lập tức khẩn trương, thân hình hiện ra, một tay bắt lấy thất thải quang đoàn nói: - Những cái đó không thể ăn! Thất thải quang đoàn trên tay Đường Phong bát đầu biến hóa, Linh Khiếp Nhan lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Đường Phong. Bất quá lúc này nàng đã không còn vẻ mệt mỏi, yếu đuối như vừa rồi nữa, tinh thần đầy đủ, khí sắc tốt đến không thể tốt hơn được nữa, lúc thân hình nàng hiện ra còn không ý tứ ợ lên một tiếng. Linh Khiếp Nhan đưa bàn tay nhỏ nhắn che miệng, nói vẻ không có ý tứ gì cả: - Ăn nhiều quá! - Ngươi có thể ăn âm hồn sao? Đường Phong vẻ mặt bất khả tư nghị hỏi. Linh Khiếp Nhan cười hi hi: - Cái này thì có gì phải ngạc nhiên chứ, những âm hồn này đối với ta chính là một bữa ăn thật ngon a. Thật không nghĩ tới, nơi này lại có âm hồn tồn tại. - Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Chẳng lẽ là do vừa rồi ta hấp thu tinh hồn của ngươi, không cẩn thận hút luôn cả ý thức của ngươi vào đây sao?. - Làm sao ta biết được? Linh Khiếp Nhan miết miết cái miệng. - Sau khi bị ngươi hấp thu, ý thức của ta biến mất trong một thời gian ngắn, lúc ta tỉnh lại thì đã ở đây rồi. Tiểu Khô Lâu kia lại còn muốn cắn nuốt người ta nữa, nếu không phải ta nhanh chân chạy trốn thì đã bị nó cắn chết rồi, làm ta sợ muốn chết! Linh Khiêp Nhan vừa nói vừa vỗ vỗ ngực nhỏ của mình. - Đó là cương tâm của ta! Đường Phong nói lại một lần. - Xấu quá đi! Linh Khiếp Nhan vươn đầu lưỡi ra liếm khóe miệng mình, ánh mắt ngó chừng những điểm sáng xanh trên xương cốt của Tiểu Khô Lâu, đôi mắt chớp động không có chút hảo ý nào. Đường Phong cười lạnh một tiếng nói: - Chẳng lẽ ngươi đã quên mất quan hệ đối địch của chúng ta rồi? Lại còn giương mắt để ý mấy âm hồn này nữa, mấy âm hồn này đều là của ta cả. Linh Khiếp Nhan quay đầu lại nhìn hắn một cái, ủy khuất nói: - Vừa rồi không phải ngươi còn hối hận vạn phần sao? Tại sao lúc này lại trở mặt rồi? Không phải ngươi kỳ vọng ta không chết sao, ăn mấy cái âm hồn của ngươi thôi mà, ngươi cần gì keo kiệt như vậy chứ? Đường Phong lắc đầu nói: - Trước khác nay khác. Ta còn muốn thu phục ngươi, làm sao có thể để cho ngươi khôi phục lại chứ. - Ngươi quả nhiên là một tên vô sỉ hèn hạ. - Ngươi nói gì cũng chỉ như phóng cái rắm mà thôi! Đường Phong bĩu môi nói. Con ngươi Linh Khiếp Nhan đảo đảo vài vòng, bày ra nụ cười ngây thơ của một cô bé: - Nếu không người ta nhận ngươi làm chủ nhân có được không? - Có điều kiện gì? Đường Phong lạnh nhạt nhìn nàng hỏi. Linh Khiếp Nhan vươn ngón tay trỏ bụ bẫm trắng muốt ra chỉ vào những âm hồn nói: - Mỗi ngày cho ta ăn năm mươi cái. -Cút! Mặc dù biết rõ nàng có chủ ý với âm hồn, nhưng nghe được lời nàng nói xong Đường Phong không nhịn được mắng to một câu: - Thiếu gia ta thiên tân vạn khổ mới kiếm đc một chút âm hồn như vậy, một ngày ngươi đòi ăn năm mươi cái, hai ba tháng sau không phải đã ăn sạch rồi sao? Sau này ta lại lấy cái gì nuôi ngươi? - Ngươi mắng chửi người ta! Hai hốc mắt Linh Khiếp Nhan hồng lên, ầng ậng nước mắt, nước mắt kia nói tới là tới, cứ giống như thật vậy. Đường Phong vân lạnh nhạt nói: - Mặc dù thoạt nhìn ngươi là một đứa ưè, nhưng ngươi đừng có bày ưò trước mặt ta. Ta sẽ không động tâm đâu, thiếu gia ta cũng không phải tên ngốc. Dừng một chút, Đường Phong âm hiểm cười nói: - Hơn nữa, hiện tại ta đã biết lực lượng cương tâm của mình có tác dụng gì rồi, cho dù ngươi lại hại hơn nữa thì cùng chỉ là một luồng tinh hồn mà thôi, làm sao có thể là đối thủ của ta? Oa ha ha ha, sau này mỗi ngày ta đều đánh ngươi mấy chục lần, cho đến khi ngươi khuất phục dưới uy phong của thiếu gia mới thôi, lúc đó ngươi còn phản kháng được sao? Linh Khiếp Nhan nghiến răng nghiến lợi nói: - Ngươi dám! - chỉ là đánh đòn thôi mà! Đường Phong cười nói. Mặt Linh Khiếp Nhan lúc xanh lúc đỏ, nàng vô cùng phẫn nộ nhưng lại không biết làm thế nào. Nếu là nàng ở thời kỳ toàn thịnh, cho dù không đánh lại thanh niên này cũng không sẽ không e ngại năng lượng cương tâm của hắn. Nhưng bây giờ, Linh Khiếp Nhan chỉ còn lại một phần năm tinh hồn, còn bị thương không nhẹ, làm sao có thể là đối thủ của hắn, năng lượng cương tâm của hắn hoàn toàn khắc chế mình rồi. Nếu không muốn bị áp bách cũng chỉ đành lui một bước thôi. - Một ngày ba mươi cái! Thần sắc Linh Khiếp Nhan khó khăn vô cùng, nhìn bộ dáng nàng có vẻ vô cùng đắn đo mới đưa ra được quyết định này, bất quá, nàng cùng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Đường Phong ép giá, nhưng cũng chỉ uổng công, Đường Phong căn bản không muốn thương lượng với nàng. - Một cái cũng không có, nếu ngươi nghe lời, lúc thiếu gia cao hứng sẽ thưởng cho ngươi một cái. - Không bằng ngươi đi nuôi một con chó đi cho rồi! Linh Khiếp Nhan nổi giận, nàng cảm thấy tâm linh của mình bị thương rất nặng, tuyệt đối đủ để bịt kín cái bóng ma trong lòng. - Ngươi ít nói điều kiện với ta đi. Nơi này là cương tâm của ta, nếu ta thích thì có thể biến ngươi trở thành những âm hồn kia ngay, không có bất kỳ suy nghĩ và ý thức gì cả! Nghe vậy, thân thể Linh Khiếp Nhan run lên, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp đảm nhìn Đường Phong. Đường Phong chậm rãi lắc đầu, đưa tay nắm lấy nàng, đưa nàng trở về không gian trong Thần Binh, ném nàng trở lại phía sau đại môn, Đường Phong lạnh lùng nói: - Nhất định ta sẽ thu phục ngươi, nếu không thể thu phục được ngươi, sau khi ta ra khỏi Khúc Đình sơn, ngươi phải trở lại Mị ảnh không gian của ta , bởi vì lấy thực lực của ta bây giờ còn chưa đủ để giữ được một kiện thần binh, hơn nữa, bí mật ngươi biết quá nhiều, ta sẽ không để người khác thu phục ngươi, sau đó làm lộ bí mật của ta. Sau khi nói xong, Đường Phong xoay người, dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: - Bất quá ngươi không chết, làm cho ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cảm giác được lực lượng tinh thần của Đường Phong đã biến mất, Linh Khiếp Nhan sửng sốt một hồi lâu, nàng tức giận giậm chân một cái: - Khinh người quá đáng! Ngươi cho rằng thu phục một Thần Binh dễ dàng như vậy sao?