người nọ chạy chậm lại, cùng Đường Phong rơi xuống đám cuối cùng, một bên chạy một bên nhỏ giọng nói: - Việc này ta nói với ngươi, ngươi đừng truyện bậy, bằng không huynh đệ bên ngoài sẽ nói phân đường chủ làm chuyện không hợp tình, tất cả mọi người đều là người Cúc Hoa Đường, bọn họ bên ngoài hứng gió chịu nắng, còn chúng ta có thể an nhàn hưởng mỹ nữ. Đường Phong liên tục gật đầu nói: - Yên tâm, ta coi như cái gì cũng chưa từng nghe. - Như vậy là tốt người nọ gật gật đầu, đem chuyện mình biết kể qua một lần. Sau khi Cự Kiếm Môn bị diệt thì có ba thế lực lớn tiến vào chia cắt địa bàn, cũng chính là những người mà Đường Phong gặp lúc trước: Lưu Vân Tông, Cúc Hoa Đường cùng Vô Ảnh Môn. Bọn họ chia nhau xong thì tất cả mọi người đều nhắm đến tông môn Cự Kiếm Môn. bởi vỉ nơi đây sẵn có điện ngọc, chỉ cần chiếm nó, điều người đến là có thể mở phân đường, không cần lo lắng đến việc sửa chữa. Nhưng tông môn của Cự Kiếm Môn đã sớm bị Thiên Tú chiếm lĩnh. Muốn lấy muốn chiếm cũng phải hỏi Thiên Tú có đồng ý hay không. những người của ba thế lực này tất cả đều từng hỏi qua Dịch Nhược Thần, muốn nàng bán nơi này cho mình. Nhưng Dịch Nhược Thần không đáp ứng, Cự Kiếm Môn là do Thiên Tú đánh bại, Thiên Tú không chia địa bàn, chỉ chiếm thành trì là đã hết lòng rồi, các nàng chẳng qua muốn dùng tông môn Cự Kiếm Môn để tuyển nhận đệ tử thôi. Hơn nữa, Dịch Nhược Thần cho dù muốn đáp ứng cũng không cách nào đáp ứng, vì không chỉ một thế lực muốn, mà là ba thế lực muốn. Đáp ứng một bên, sẽ đắc tội với hai bên. Vì thế việc này không có kết quả. Nhưng cả ba thế lực lại âm thầm liên hợp đến cùng, chặn hết đường lui của đệ tử Dịch Nhược Thần. Bọn họ nghĩ, chỉ cần Thiên Tú không có đệ tử thì chiếm cứ một tông môn cũng có nghĩa gì? Sớm muộn đám nữ nhân này sẽ cút đi, đến lúc đó tông môn Cự Kiếm Môn không phải là vật vô chủ sao? Bọn họ ba bên có thể tranh đoạt. Nhưng khiến bọn họ thất vọng chính là Dịch Nhược Thần không chịu đi. Chẳng những không đi còn gọi Lâm Nhược Diên đến đây, lần này, người của tam đại thế lực phải trợn tròn mắt. Lâm Nhược Diên tốt xấu gì cũng là Thiên Giai, bọn họ không thể dễ dàng đắc tội. Vì thế đổi biện pháp, cùng Thiên Tú hiệp thương. Cũng chính là hôm qua, tam đại tông môn mở tiệc chiêu đài Lâm Nhược Diên ăn cơm. Trên bàn ăn, Lâm Nhược Diên đoán chừng là khiển trách mấy việc mà tam đại thế lực đã lén lút làm, hơn nữa còn giải thích là Thiên Tú tuyệt đối sẽ không nhường lại tông môn Cự Kiếm Môn. Tình hình cụ thể lúc đó thể nào không ai biết rõ, bởi vì chỉ có Lâm Nhược Diên cùng người phụ trách của ba tông môn tại nơi này ở trong phòng. Thế nhưng những người đứng aác ở bên ngoài nghe được thanh âm trách cứ của Lâm Nhược Diên cùng những lời biện giải của người khác, lát sau liền biến thành cãi vã. Thế nhưng thời gian nhao nhao cũng không kéo dài, dù sao mọi người cũng không phải tiểu hài tử, đôi co tranh cãi với nhau cũng chẳng được ích lợi gì. Nhưng qua hơn nửa nén nhang, Lâm Nhược Diên đột nhiên nhảy từ cửa sổ ra ngoài, vô cùng phẫn nộ quát to vào câu, che cho người Thiên Tú lui vào bên trong Cự Kiếm Môn. Đường Phong lửa giận bốc lên, áp chế tức giận trong lòng, mở miệng: - trưởng lão của Thiên Tú tại sao lại làm như vậy? người nọ thở dài nói: - Hình như là bị ba vị phân đường chủ hạ dược. Ba vị phân đường chủ bề ngoài tỏ ra là người tốt, giờ bị lôi mấy chuyện xấu sau lưng ra chỉ trích, trong lòng không nhịn được liền biến thành như bây giờ. Đường Phong nói: - Làm như vậy chẳng phải sẽ đắc tội Thiên Tú sao? người nọ cười một tiếng: - Hiện tại Cự Kiếm Môn đều bị tam bên chia cắt, gần đây cũng không có ngoại nhân, chỉ cần đem nữ nhân của Thiên Tú xử lí hết thì còn ai có thể truyền tin tức ra ngoài? Phân Đường chủ không phải cho mấy người đi tuần tra, thấy nữ tử đi thành nhóm thì báo lại hay sao? Chính là vì phòng ngừa người Thiên Tú tới đây, các nàng nếu dám tới đây, chúng ta cùng Lưu Vân Tông và Vô Ảnh Môn, ba bên trực tiếp gói bọn họ làm sủi cảo. Đường Phong lại nói: - Cách này rất mạo hiểm. - Cũng có sao đâu? Trời sập xuống còn có người giang tay đỡ lấy. Hơn nữa hiện tại không muốn đắc tội cũng đã đắc tội rồi, hoặc là không làm, nếu làm thì phải làm đến cùng, cũng có chút thống khoái. Đệ tử Thiên Tú phần lớn đều là quốc sắc thiên hương, con mẹ nó đại gia ta lần trước nhìn thấy một đệ tử Thiên Tú, gọi nàng một tiếng liền bị nàng ta nói bộ dáng lão tử đây không chút đẹp đẽ như Phong Thiếu! Cái quái gì, đại gia nghe nói Đường Phong Thiên Tú cả ngày cùng một đám nữ nhân chơi đùa trong phòng, nhất định không phải loại tốt lành gì. cũng không biết có bao nhiêu đệ tử Thiên Tú đã bị tên cầm thú kia đùa hư rồi, đáng tiếc a đáng tiếc, rất đáng tiếc! người nọ một bên vừa nói vừa lắc đầu, vẻ mặt toàn là kiểu “Cải trắng tốt đều bị heo ăn” Đường Phong nghe xong không nhịn được hai mắt nhìn hắn, Phong Thiếu gia của Thiên Tú đang đứng trước mặt ngươi đây, là do ngươi có mắt không tròng mà thôi. Nhưng hình tượng của thiếu gia ta trong lời đồn bên ngoài chính là vậy sao? Đừng nói là đùa hư đệ tử Thiên Tú, thiếu gia ta đến bây giờ cả đôi môi nhỏ nhắn của nữ nhân cũng chưa từng hôn qua mà. - Lần này đại gia ta nhất định phải đoạt lấy nữ nhân kia, phế bỏ công lực của nàng, giam giữ ở nhà, muốn ngoạn lúc nào thì ngoạn, muốn trêu lúc nào thì trêu. người nọ cứ lải nhải lải nhải nói hoài như vậy, Đường Phong liền nhìn ra đây là người thích nói nhiều, miệng toàn ti tiện, là loại người không giữ được bí mật lâu, nói xong quay đầu nhìn Đường Phong liếc mắt một cái: - Ta nói vị huynh đệ này, bộ dáng của người tuấn đỉnh, nữ tử thích ngươi nhất định không ít đi? Đợi lát nữa giúp sư huynh chứ? - ngươi nói đi. Đường Phong gật gật đầu. - Giúp ta đoạt lấy đệ tử Thiên Tú, ngươi xem nhiều người chạy vào đến vậy, đệ tử Thiên Tú cũng chỉ có mấy chục người, sư huynh ta thân cô thế cô, có chút thất thế. Yên tâm, chỉ cần cướp được mỹ nhân, sư huynh ta nhất định tạ ơn ngươi. - Không cần không cần, nếu có thể, ta nhất định hỗ trợ. Đường Phong gật gật đầu. - Sư đệ, ngươi quả là người tốt, còn chưa biết tên của ngươi nữa. Ngươi ở đường nào a? người nọ hỏi han thân thiết. - Ta gọi là Đường Môn. Tiểu đệ mới đến nửa năm, vẫn còn kì sát hạch, cũng không phân thuộc đường nào. Đường Phong nhìn tình huống Cúc Hoa Đường có chút quen thuộc, trả lời mấy vấn đề này cũng không có gì khó. người nọ chớp chớp mắt nói: - Sư đệ, tên người... Thực rất khí phách! Sư huynh gọi là Hoa Túy Đa. Ngươi gọi ta Hoa sư huynh là được rồi. Mặc dù trong lòng vô cùng lo lắng, thực sự muốn nhìn cô cô hiện tại thế nào rồi, nhưng lúc nghe được cái tên đó, Đường Phong cũng nhịn không được cười một cái Hoa Túy Đa, nói nhiều, quả nhiên cái tên có thể thể hiện con người. Hoa Túy Đa quay đầu nhìn Khiếu Thiên Lang trên vai Đường Phong, ngạc nhiên nói: - Sư đệ, sao ngươi lại dẫn theo một con chó vậy? Đường Phong nói: - Nhặt được trên đường, chuẩn bị mang về giết ăn. Hoa Túy Đa mắt sáng hơn sao, nói: - Ta thích ăn thịt chó nhất. Đường Phong nói: - Đợi lát nữa đoạt được mỹ nhân rồi cùng nhau ăn thịt uống rượu được không? -oo- - Sư đệ quả nhiên là thẳng thắn, ngươi là bằng hữu mà ta giao định rồi! Hoa Túy Đa liên tục gật đầu, trên mặt đều rất vui sướng. Khiếu Thiên Lang trên vai Đường Phong hung hăng trừng hắn một cái. Không bao lâu hai người đã vào trong cửa của Cự Kiếm, đi theo đám người vào trong, đến trước một hòn non bộ thì mới dừng lại. ở trong này, chí ít cũng có hai trăm người bao vây hòn non bộ không lớn không nhỏ này vây kín, trên giả sơn có một cửa đá vỡ mất một nửa, môn hộ nửa mở ra. Trước hòn non bộ, hơn mười cỗ thi thể nằm chụm với nhau, máu tanh loang lổ, Đường Phong nhìn thoáng qua không thấy thi thể của nữ tử, tâm lo lắng hơi buông xuống một chút. Cửa động giả sơn ở phía trước, ba trung niên nam nhân đứng song song, bên tay trái có dấu hiệu Hoa Cúc Đường của Phân đường chủ, còn gọi là Khúc Thập Bát, ở hạ phẩm cảnh giới Thiên Giai, Đường Phong từng xem qua tư liệu về hắn, còn lại hai người thì hắn không biết nhưng đoán là Phân đường chủ của Lưu Vân Tông và Vô Ảnh Môn. Dang lúc suy đoán, Hoa Túy Đa bên cạnh đã huyên náo: - vẫn là Khúc đường chủ của chúng ta uy phong, nhìn Sở Phiên Vân của Lưu Vân Tông cùng Tiêu Hàm Trí của Vô Ảnh Môn, bộ dạng nửa người nửa chó sao có thể là Phân đường chủ được? Đường Phong cẩn thận xem xét, đứng ở giữa hẳn là Sờ Phiên Vân của Lưu Vân Tông, mà phía bên phải chính là Tiêu Hàm Trí của Vô Ảnh Môn. - Hoa sư huynh, thực lực hai người này so với Đường chủ của chúng ta như thế nào? Đường Phong mở miệng hỏi. Hoa Túy Đa bĩu môi nói: - Đại khái là kẻ tám lạng người nửa cân, đều đã đạt đến bậc cao nhất của cảnh giới Thiên giai hạ phẩm đỉnh phong. Cả ba đều là Thiên Giai, cô cô cho dù không trúng độc, nhưng nàng là Thiên Giai trung phẩm, muốn đối phó với bọn họ cũng có chút khó khăn, dù sao cũng mới thãng cấp chưa được bao ngày, cảnh ai ới còn chưa vững chắc. Nếu muốn đánh, cô cô sẽ không thua nhưng muốn thắng cũng không có khả năng. Huống chi lúc này cô cô còn bị người hạ độc. Sắc mặt ba vị phân đường chủ đã rất lo lắng, nhưng trong nhất thời cũng không có kế sách nào, bởi vì Lâm Nhược Diên đều mang theo đệ tử Thiên Tú trốn trong đường ngầm của sơn giả, một khi có người đi vào sẽ lập tức chống trả. Từ tối hôm qua đến giờ bọn họ cũng nếm được vài lần, nhưng mỗi lần đều bị Lâm Nhược Diên giết mấy đệ tử, không thể không lui về. Hơn nữa nơi này dễ thủ khó công, người Cự Kiếm Môn không biết còn cất giữ bảo bối gì, một sơn giả bọn họ tạo ra giúp phòng thủ kiên cố như vậy, muốn đánh cũng đánh không ngã được. Khúc Thập Bát mở miệng nói: - Lâm trưởng lão, có chuyện gì thì từ từ nói, cần gì phải động đao động thương, như vậy không phải là thương tổn đến hòa khí sao? Từ trong sơn giả truyền đến thanh âm trách cứ của Lâm Nhược Diên: - Hòa khí? Lúc ba tên các ngươi tính kế sao không nghĩ đến hai chữ hòa khí? Việc lần này nếu lan truyền ra ngoài, ta xem ba người các ngươi thế nào đối mặt với đời, tông môn của ba ngươi sao sống yên được đây? nghe xong, tâm tình Đường Phong rốt cuộc cũng yên hơn hẳn. Hơi thở cô cô có điểm loạn, hơn nữa ngữ khí rất yếu, hẳn là đã trúng độc một thời gian dài. Nhưng loại độc này đối với Đường Phong mà nói hoàn toàn không là cái gì. Chỉ cần hắn và cô cô có thể hợp lại, tự nhiên có biện pháp giúp nàng giải độc. Lâm Nhược Diên nói xong, mặt mũi ba người đều trở nên khó coi. Sự tình biến thành như vậy, tuy rằng lúc đầu còn bình tĩnh, nhưng bị Lâm Nhược Diên nói một lúc sâu thẹn quá hóa giận, nhưng là bởi vì bọn hắn hiểu chuyện của Thiên Tú Thiên Tú có tổng cộng hai Thiên Giai hạ phẩm, mà tông môn của bọn hắn, từng tông môn ít nhất cũng có bốn năm Thiên Giai, mà Thiên Tú chiếm cứ cả một Cự Kiếm Môn, tuy rằng diện tích không lớn nhưng cũng khiến người nào đỏ mắt kiếm tìm. Cho nên tối hôm qua khi Lâm Nhược Diên vạch trần việc xấu của bọn hắn, ba người liền chuẩn bị rượu, chuốc cho Lâm Nhược Diên uống vào. Lâm Nhược Diên cho dù từng trải phong phú, nhưng làm sao nghĩ ba tông môn lại cùng nhau xuất thủ đoạn này? Nếu không phải nàng phúc lớn mạng lớn, tối hôm qua đã phải chịu khổ độc thủ rồi, càng không bàn đến việc quay về đây để trốn. Theo lời Lâm Nhược Diên, chuyện lần này nếu lan truyền ra ngoài, thể diện ba tông môn quả thật là mất hết. Ba đại nam nhân, thực lực cũng không yếu, cư nhiên còn dùng độc để đối phó một nữ nhân, ai nghe được cũng khinh bỉ không ngừng. Khúc Thập Bát nói: - Lâm trưởng lão, ngươi hiện tại cũng chỉ miệng cọp gan thỏ, nỏ mạnh hết đà mà thôi. ngươi giết hơn mười mạng đệ tử của ba tông môn bọn ta, chuyện này bọn ta không truy cứu, nhưng điều kiện là người cùng mấy người bên trong phải ngoan ngoãn đi ra đầu hàng. - Dù có chết bọn ta cũng không đầu hàng! Lâm Nhược Diên lớn tiếng quát mắng. Sở Phiêu Vân thanh âm lạnh lùng nói: - Lâm trưởng lão, bọn ta chẳng qua nể tình các ngươi đều là nữ tử cho nên mới đối các ngươi thủ hạ lưu tình. Nếu qua nửa nén hương sau các ngươi không ra, đừng trách bọn ta thả khói. bởi vì Thiên Tú đều là nữ nhân, hơn nữa toàn là mỹ nữ, cho nên ba vị phân đường chủ mứi không dùng đến thủ đoạn này. Vạn nhất không thể bức các nàng ra, ngược lại còn chết thì không có lời. - Các ngươi cũng chỉ có thể dùng mấy loại thủ đoạn vô sỉ đê tiện này. Lâm Nhược Diên quát, trong giọng nói lộ rõ vẻ không cam lòng. Mấy người giao phong một hồi không có hiệu quả gì, bên trong sơn giả không có chút động tĩnh. Trên mặt Tiêu Hàm Trí là một mặt mồ hôi lạnh, thấp giọng nói: - Khúc đường chủ, ngươi không phải nói thực lực của Lâm Nhược Diên chỉ là Thiên Giai hạ phẩm sao? Khúc Thập Bát quay đầu nhìn hắn, thản nhiên nói: - Thực lực của nàng vốn chỉ có Thiên Giai hạ phẩm, có trời mới biết sao nàng lại lên tới Thiên Giai trung phẩm. Tiêu Hàm Trí nói: - Nếu không phải tình báo sai, thì sao nàng có thể có cơ hội đào thoát? Đúng là bởi vì Lâm Nhược Diên đột nhiên lên chức Thiên Giai trung phẩm, hơn nữa nàng cũng từng uống qua mấy chén rượu thuốc Đường Phong đưa cho, nhưng bởi vì không thích hương vị kia nên không kiên trì uống hết, khiến cho hiện tại tuy không thể chống cự độc tố xâm nhập cơ thể nhưng cũng không đến mức nháy mắt thất thế, lúc này mới biến thành như vậy. Lúc Đường Phong đưa cho Lâm Nhược Diên rượu thuốc là mỉm cười nói dùng thuốc trường kì có thể bách độc bất xâm. Lâm Nhược Diên nghe lời khuyên của Đường Phong xong cũng không quá để ý, nếu biết hôm nay gặp chuyện như vậy, nàng cho dù không thích mùi vị kia cũng sẽ kiên trì uống bằng hết. Sắc mặt ba vị phân đường chủ đã rất lo lắng, nhưng trong nhất thời cũng không có kế sách nào, bởi vì Lâm Nhược Diên đều mang theo đệ tử Thiên Tú trốn trong đường ngầm của sơn giả, một khi có người đi vào sẽ lập tức chống trả. Từ tối hôm qua đến giờ bọn họ cũng nếm được vài lần, nhưng mỗi lần đều bị Lâm Nhược Diên giết mấy đệ tử, không thể không lui về. Hơn nữa nơi này dễ thủ khó công, người Cự Kiếm Môn không biết còn cất giữ bảo bối gì, một sơn giả bọn họ tạo ra giúp phòng thủ kiên cố như vậy, muốn đánh cũng đánh không ngã được. -oo-