- Có ta ở đây, Tạ Tuyết Thần tới chính là muốn chết! Tuyết Nữ khẽ cười một tiếng. - Tiền bối người dự định xuất thủ sao? Phi Tiểu Nhã kinh hỉ hỏi thăm. Tuyết Nữ nhẹ nhàng nhéo cái mũi xinh của Phi Tiểu Nhã, nói: - Ngươi đã là nàng dâu tương lai của Đường gia, ta tự nhiên không thể ngồi xem mặc kệ. - Cảm tạ tiền bối! Trong lòng Phi Tiểu Nhã phi thường ngọt ngào, không nghĩ tới sau khi chính mình bị dằn vặt khổ sở mấy ngày cuối cùng cũng nhìn thấy ánh trăng sáng, nhất thời có loại cảm giác phá tan mây mù thấy bầu trời rộng lớn. - Còn gọi tiền bối sao? Tuyết Nữ oán trách nhìn nàng. - Diệp… Cô cô! Sắc mặt Phi Tiểu Nhã đỏ ửng, khẽ cắn chặt hàm răng hô. Loại cảm giác được thừa nhận này thực sự quá đẹp, tuy rằng tạm thời chưa bắt được trái tim Đường Phong, thế nhưng có một vị tiền bối đứng sau hỗ trợ chính mình như vậy, Phi Tiểu Nhã còn có chuyện gì phải sợ hãi, phải lo lắng đây? Tuyết Nữ cười khẽ, trong lòng cũng thở dài một tiếng, xưng hô Diệp cô cô này tới khi nào mới thay đổi được đây? Hai nữ tử một lớn một nhỏ ngồi trên giường, chít chít thầm thì nói chuyện với nhau, làm người từng trải, Tuyết Nữ tự nhiên không hề thiếu kinh nghiệm truyền thụ cho Phi Tiểu Nhã, nói rằng muốn thu được chung tình của một nam nhân phải làm thế nào, rất nhiều chuyện bát quái… Đủ loại thủ đoạn nhỏ trong sinh hoạt hàng ngày cần phải chủ ý khiến Phi Tiểu Nhã ngửi được mùi ngon, thường thường mặt mũi đỏ bừng. Tuy rằng nàng bình thường rất hay câu dẫn qua Đường Phong, nhưng khi đó chỉ có hai người một chỗ, hơn nữa là động tác theo tâm ý chính mình, thế nhưng hiện tại, được một người có kinh nghiệm truyền thụ, đương nhiên là rất khác nhau, huống chi người này còn là trưởng bối. Mắc cỡ chết người rồi, trái tim của bảo chủ đại nhân giống như con thỏ nhỏ, nhảy nhót liên tục. Một đêm này, hai người dĩ nhiên tâm tình tận giữa đêm vẫn có chút ý chưa hết, cuối cùng thậm chí ngủ chung giường, nằm trong chăn tiếp tục nghiên cứu. Vị đạo trên người Tuyết Nữ vô cùng ấm áo, một đêm này bảo chủ đại nhân ngủ rất say sưa. Hừng đông ngày thứ hai, Đường Phong từ trong phòng bước ra ngoài, lại thấy hai đại sát thần ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngây ngốc nhìn phía trước giống như pho tượng. - Hai vị dậy sớm như vậy? Đường Phong tiến lên bắt chuyện. - Suỵt! Thang Phi Tiếu quay đầu đánh một thủ thế đối với Đường Phong. - Làm sao vậy, đây là? Đường Phong nghi hoặc không ngớt, nhìn theo ánh mắt hai người chỉ, trong sát na ngây người như phỗng. Chỉ thấy trong sân nhỏ phía trước, hai người Tuyết Nữ và Phi Tiểu Nhã cầm trường kiếm trong tay, đang vô cùng thong thả diễn luyện kiếm chiêu. Bất quá tỉ mỉ qua sát, chỉ có Tuyết Nữ đang thi triển kiếm chiêu, mà Phi Tiểu Nhã thì bắt trước học hỏi diễn luyện. Tốt xấu cũng là một cao thủ Thiên giai thượng phẩm, nhãn lực của Phi Tiểu Nhã tự nhiên không phải người bình thường có thể so sánh được, tuy rằng chưa hề có bất cứ hệ thống nào về kiếm chiêu, cũng không có thói quen dùng trường kiếm, thế nhưng động tác của Tuyết Nữ nàng vẫn có thể mô phỏng giống như đúc, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, chỉ là động tác còn có chút trúc trắc, không mượt mà lưu loát giống như Tuyết Nữ mà thôi. Vô luân là Tuyết Nữ hay Phi Tiểu Nhã đều là đại mỹ nhân khó gặp, sáng sớm thấy hai đại mỹ nữ đứng bên cạnh nhau múa kiếm, phảng phất giống như nhẹ nhàng nhảy múa, tự nhiên là phong cảnh đẹp không gì tả xiết. Bất quá nếu như chỉ là điểm này, tự nhiên còn chưa đủ khiến hai đại sát thần sợ hãi than. Để hai người vô cùng kinh ngạc, lại không hiểu ra sao chính là, thời điểm Tuyết Nữ thi triển kiếm chiêu, trên mặt luôn luôn nở nụ cười mỉm hiền hòa khiêm tốn, nhẹ giọng giảng giải cho Phi Tiểu Nhã ngay bên cạnh. Bảo chủ đại nhân cũng thay đổi biểu tình khúm núm trước mặt Tuyết Nữ trước kia, lúc này cũng tươi cười đầy mặt, phảng phất giống như đang chìm đắm trong vui sướng vô hạn. - Đây… Là tình huống gì? Đường Phong nhíu mày hỏi, thế nào mới chỉ một đêm không thấy, quan hệ giữa Phi Tiểu Nhã và Diệp cô cô đã hòa hợp tới trình độ như vậy? Ngày hôm qua nàng không phải hoang mang rối loạn chạy từ kho binh khí trở về, rất sợ cô cô sẽ quở trách nàng hay sao? Hiện tại cảnh tượng chính mình đang thấy là cái gì? - Không rõ lắm! Hai đại sát thần lắc đầu không ngớt. - Các nàng làm vậy đã bao lâu rồi? - Không sai biệt lắm nửa canh giờ, chân của ta đã có chút tê rần! Đoạn Thất Xích mở miệng nói. - Hai vị, đây xác thực không phải là cảnh trong mơ sao? Đường Phong tiếp tục hỏi, hắn chung quy có chút cảm giác không quá chân thực. - Đương nhiên! Thang Phi Tiếu gật đầu: - Làm gì có cảnh trong mơ rõ ràng như vậy? - Lòng của nữ nhân, sâu tựa biển a! Ba người không hẹn mà cùng hạ phán đoán. - Đường Phong ngươi dậy rồi? Cuối cùng Phi Tiểu Nhã cũng có chút chuyển chú ý tới tình huống bên này, mặt mày rạng rỡ chạy tới. Đường Phong nhìn nhìn nàng, lại chuyển sang nhìn Diệp cô cô tươi cười đầy mặt, khắp đầu là mồ hôi, thực sự không rõ rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. - Các ngươi… Các ngươi làm sao vậy? Đường Phong nghi hoặc tầng tầng. - Chúng ta? Ngươi nói ta và Diệp cô cô sao? Phi Tiểu Nhã hỏi. - Diệp cô cô… Đường Phong thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi chính mình, xem ra hai nữ nhân không chỉ là hòa hợp thân thiết như biểu hiện vừa rồi, dĩ nhiên ngay cả xưng hô cũng đã sửa lại. Nếu không phải quan hệ đến trình độ nhất định, cô cô làm sao có thể để Phi Tiểu Nhã xưng hô nàng như vậy? Hai đại sát thần bên cạnh cũng há hốc mồm. - Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đường Phong khẩn trương hỏi thăm, tính cách của một người không có khả năng thay đổi trong một đêm như vậy, thế nhưng từ bề ngoài thoạt nhìn Phi Tiểu Nhã không hề bị trùng mê đầu óc hoặc có vết tích thụ thương. Hắn thực sự sợ hãi Diệp cô cô sẽ sử dụng thủ đoạn không bình thường đối với Phi Tiểu Nhã, lấy thực lực của Tuyết Nữ không phải là không có khả năng này. Tuyết Nữ cũng cầm kiếm bước tới, nghe được câu hỏi của Đường Phong, oán trách nhìn hắn một cái nói: - Bí mật nhỏ của nữ nhân, ba đại nam nhân các ngươi muốn biết sao? Một câu nói để hai đại sát thần ngượng ngùng xấu hổ, hiếu kỳ không ngớt, bát quái vô biên. Hai người Tuyết Nữ và Phi Tiểu Nhã nhìn nhau cười, bảo chủ đại nhân cau mũi đối với Đường Phong, nghênh nghênh ngang ngang từ bên người hắn bước qua, mở miệng nói: - Mấy người chờ chốc lát, ta đi lấy ít nước. Ngữ khí nhẹ nhàng nói không nên lời, hoàn toàn không hề có cảm giác sợ hãi ngày xưa, Phi Tiểu Nhã hiện tại cũng giống như một con chim sơn ca phá tan lồng sắt. Không bao lâu sau, bảo chủ đại nhân và mấy thị nữ đã lấy nước rửa mặt tới, mỗi người đều có một chậu và khăn mặt sạch sẽ để phía trước. Đường Phong và hai đại sát thần liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc bước tới phía trước chậu rửa mặt, tỉ mỉ lau rửa, dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh ngay bên cạnh. Bên kia, bảo chủ đại nhân đang hầu hạ Tuyết Nữ rửa mặt. -oo-