Sát khí tràn tới như bài sơn đảo hải, mỗi người đều có cảm giác trì trệ, tựa như bị một vật ngàn cân vô hình đè xuống, ngay cả hô hấp cũng có chút không thông. Trong nội tâm mỗi người, nỗi khiếp sợ cùng hoảng hốt vốn bị áp chế xuống giờ lại đột nhiên dâng lên. Vô luận là Tạ Tuyết Thần hay bốn sát thủ Đại Tuyết cung cũng nhịn không được mà biến sắc, thâm tâm bắt đầu run rẩy sợ hãi. Không khí như đông cứng lại! Đất trời cũng run rẩy! Loại cảm giác này bọn họ có chút quen thuộc, khiến bọn họ nhớ tới thời gian mười mấy năm trước, chính mình chỉ có thể đứng từ xa nhìn hai đại sát thần, chưa bao giờ dám tới gần. Lúc đó giữa bọn họ và hai đại sát thần chính là cách nhau một trời một vực. Không đợi tám người trụ vững thân hình, hai đại sát thần cùng Tiếu Nhất Diệp lại nhanh như gió phóng vào trong phạm vi đầy tro bụi đó. Mục tiêu của bọn họ chỉ nhằm vào một người, đó chính là kẻ như quần tinh ủng nguyệt, dường như được bảo bọc ở giữa – Tạ Tuyết Thần. - Phong thiếu, ngươi mau tìm một chỗ trốn đi. Thang Phi Tiếu tiến lên, truyền âm nói với Đường Phong. Loại chiến đấu đẳng cấp như thế này, bọn Thang Phi Tiếu chắc chắn sẽ không lưu thủ, nếu Đường Phong ở bên cạnh,Thang Phi Tiếu cũng không dám chắc có liên lụy tới hắn hay không. Nói một cách không dễ nghe, tuy tư chất Đường Phong cực cao, nhưng dù sao vẫn còn chưa trưởng thành, hiện tại trước mặt hai vị sát thần mà nói, hắn hoàn toàn chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém, chỉ cần hơi bị dư ba cuộc chiến đụng phải, rất có thể sẽ tử vong đương trường. Sau khi truyền âm, tranh thủ một khắc nhàn rỗi, Thang Phi Tiếu khẽ liếc mắt nhìn về phía Đương Phong đang đứng đã thấy hắn sớm chạy xa hơn mười trượng, động tác nhẹ nhàng, tốc độ mười ngựa không bì nổi. Thấy một màn này, trong lòng Thang Phi Tiếu vui mừng khôn xiết. Phong thiếu quả nhiên biết chớp thời cơ. Có lẽ từ bây giờ, hắn cũng không cần phải buồn phiền, lo lắng phía sau rồi. Lấy thực lực ba vị cao thủ đứng đầu, chỉ cần đối phương phản ứng hơi chậm một chút, cái đầu trên cổ Tạ Tuyết Thần e rằng khó giữ. Mà giờ khắc này, vô luận Tạ Tuyết Thần hay bốn sát thủ Đại Tuyết cung đối với hai đại sát thần đều có vài phần kiêng kị. Thế nhưng đương trường không chỉ có Tạ Tuyết Thần và bốn sát thủ Đại Tuyết Lâu, còn có phản đồ Ô Long tam sứ. Công lực ba lão già này rất tinh thuần, tuy rằng không còn sung sức, nhưng dù sao gừng càng già càng cay, cảm nhận được sát cơ của hai đại sát thần cũng chỉ hơi chút giật mình. Thấy bọn họ xông qua bên này, trong mắt tràn ngập sát khí muốn giết Tạ Tuyết Thần, ba người lập tức không dám chậm trễ. - Tạ Tuyết Thần không thể chết được! Ba người Vô Thiên, Vô Địa, Vô Nhân cơ hồ cùng lúc động thủ, chặn trước mặt đám người Thang Phi Tiếu. - Muốn giết hắn trước hết phải bước qua xác chúng ta! - Cút ngay! Đoạn Thất Xích chỉ nhẹ nhàng huy đao, nhưng thế đao nhẹ nhàng ấy lại chất chứa vô vàn sát chiêu, khiến Ô Long tam sứ phải nhướng mày, vội vã thoái lui. Mặc dù Ô Long tam sứ là sư thúc của Đoạn Thất Xích, nhưng sự tình đã phát triển đến mức này rồi, hắn sao còn có thể để ý cái gì tôn sư trọng đạo. Tất cả những kẻ ngăn trở trước mặt đều là địch nhân, chỉ có thể chém tận giết tuyệt. Thái đao từ trên không chém thẳng tới vị trí Ô Long tam sứ vừa đứng, lập tức tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, vô số đạo bạch mang chói lọi bùng lên trong không trung, không gian vặn vẹo, giống như bị một đao này xé rách vậy. - Ly Hợp chân kính! Trên trán Ô Long tam sứ toát mồ hôi lạnh, trong lòng thầm hô may mắn đã không ngạnh tiếp một đao này, bằng không dù là ba người bọn họ liên thủ, e cũng thụ thương không nhẹ. Đao pháp này của Đoạn Thất Xích có tên là Ly Hợp đao pháp, tu luyện đến cảnh giới tối cao có thể chặt đứt không gian. Một đao vừa rồi kia mặc dù không có bất luận đao mang nào bắn ra, cũng không có đao khí tồn tại nhưng Ô Long tam sứ lại rõ ràng cảm nhận được, toàn bộ kình đạo đều chất chứa trong thanh đao nhìn qua chẳng ra gì kia. Quả nhiên một đao này không phải sức người có thể ngăn cản được. Từ đây có thể thấy được, mặc dù Đoạn Thất Xích chưa tu luyện đến cảnh giới cao thâm trong Ly hợp đao pháp, nhưng có lẽ khoảng cách cũng không còn xa. Nếu không cũng sẽ không xảy ra hiện tượng không gian như bị chém rách hồi nãy. Kình khí nội liễm cường đại như thế, muốn phóng thích ra nhất định sẽ tổn hao không ít chân khí, cho nên Ô Long tam sứ đoán chắc, trong thời gian ngắn Đoạn Thất Xích tuyệt đối sẽ không thi triển thêm được lần nữa. Mục đích của bọn họ hiện tại chính là mau chóng lấy đầu Tạ Tuyết Thần khiến bang chúng tự sụp đổ. Tạ Tuyết Thần chết rồi, chiến đấu sẽ không còn bất kỳ ý nghĩa gì. Dù thế nào Ô Long Tam sứ cũng không thể để bọn Thang Phi Tiếu đạt được mục đích. Bởi vì một vài nguyên nhân, bọn hắn không thể không phản bội Phi Tiểu Nhã, không thể không giúp Tạ Tuyết Thần. Đã mang lấy nhục nhã cùng danh tiếng bị phỉ nhổ bực này, bọn họ sao có thể buông tha được nữa? Cho nên vừa lui về sau bọn họ lại lập tức lao đến, tiếp tục ngăn cản trước mặt ba người. - Ba vị sư thúc, đắc tội! Thang Phi Tiếu trầm giọng nói, song chưởng xuất ra, chém ra vô số chưởng ảnh kỳ lạ, bao vây ba người vào trong. - Nhuyễn cốt xà thủ! Tiếu Nhất Diệp khẽ rung cánh tay, cánh tay phảng phất như không xương, lại như lưỡi độc xà thò ra thụt vào, lập tức dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai luồn qua dưới nách đối phương mà vòng ngược lên, nhằm thẳng con mắt Vô Địa bổ tới. Trong nháy mắt, cánh tay của Tiếu Nhất Diệp như dài ra gấp đôi. Vô Địa hoảng sợ vội đưa tay che trước mắt. Song phương va chạm mãnh liệt, gò má Vô Địa bị cuồng phong sướt qua đau nhức vô cùng, may mà mượn lực đạo hóa giải con mắt thoát khỏi vận mệnh bị chọc thủng. Bên kia, Vô Nhân vội vàng vận khởi chưởng đao chém về phía cánh tay của Tiếu Nhất Diệp. Tiếu Nhất Diệp vừa thấy chuyện không thành lập tức rút tay về, ngược lại hướng Vô Thiên đang giao đấu kịch liệt cùng Thang Phi Tiếu công kích tới. Thực lực đạt tới cảnh giới này, tất cả công kích hầu như mắt thường không thể nhìn thấy được. Mấy người quấn quýt cùng một chỗ, chỉ có thể thấy những cái bóng mơ hồ chuyển động mà thôi. Tất cả mọi người chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú cùng cảm giác linh mẫn của bản thân để hóa giải công kích của đối phương, đồng thời phản kích lại đối thủ mà thôi. Ô Long Tam sứ đối mặt với công kích liên thủ của Tiếu Nhất Diệp cùng hai đại sát thần, trong nháy mắt cảm thấy áp lực khổng lồ. Với công kích điên cuồng và sát khí khổng lồ như vậy, sợ rằng bọn họ không chống đỡ được bao lâu nữa, trong khoảng thời gian nửa nén nhang, e rằng sẽ bị bọn Thang Phi Tiếu bắt giữ.