Đây là Địa Giai sao? Thu Tuyệt Âm không khỏi nghi hoặc. Mấy người bọn họ đều là tinh anh, có chút giống Đường Phong, cũng hình như lại không giống. Kinh ngạc cũng chỉ trong chốc lát, Thu Tuyệt Âm nhanh chóng thu liễm tâm thần nhìn chằm chằm vào một hắc y nhân, tiếng địch đột nhiên vang lên âm điệu sục sôi, thừa dịp chúng còn không kịp phản ứng giết thêm mấy người, về sau nếu muốn tiếp tục e có chút khó khăn. Mười người tử vong trong nháy mắt, chỉ là, một cái nháy mắt ngắn ngủi này cũng đủ cho đám hắc y nhân còn lại minh bạch rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. - Mau chia ra vài người giết chết đám Thiết Đồ. Một hắc y nhân nhận ra tình hình sớm nhất vội cao giọng la lên. Mấy người bên cạnh Bàng Dược Vương vội quay người, buông tha Bàng Dược Vương, hùng hổ lao về phía Thu Tuyệt Âm. Âm công của nữ nhân này rất quỷ dị, lại ở chính giữa mấy người, đương nhiên bị liệt vào mục tiêu công kích trước tiên. Dừng trên người mấy tên sắp tiếp cận, đôi mắt tuyệt đẹp của Thu Tuyệt Âm lạnh lại, tiếng địch biến đổi lần nữa, vang lên bén nhọn, phá không mà tiến, như một tiếng Phượng minh, mang theo một đạo công kích vô hình, trùng kích thẳng tới một hắc y nhân. Mặc dù những người này đã âm thầm phòng bị, nhưng vẫn như cũ không thể ngăn trở công kích của Thu Tuyệt Âm. Tên hắc y nhân đứng mũi chịu sào cước bộ đình chỉ, từ lỗ mũi chảy ra một vệt máu đỏ sẫm, sắc mặt cũng đỏ lên, hiển nhiên thụ nội thương không nhẹ. Hắc y nhân đưa tay xoa miệng, chỉ cảm thấy trong bàn tay đều là thứ nước ẩm ướt, ấm nóng, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch. Cương khí hộ thân của mình hoàn toàn không tổn hao gì. Nói cách khác, khi công kích của đối phương lặng lẽ không hề động tĩnh tiến vào trong người mình, cương khí hộ thân hầu như không có tác dụng. Chuyện này sao có thể không khiến người ta hoảng sợ? Về nữ nhân Thu Tuyệt Âm này không ít người biết đến, dù sao âm công quá mức huyền ảo và thưa thớt. Nhưng bọn hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, một nữ nhân thoạt nhìn văn tĩnh nhu nhược bậc này, vừa ra tay cư nhiên lại không giống bề ngoài. Loại công kích khiến người khác không thể nào phòng ngự này khiến hắc y nhân trong lòng sợ hãi thật sâu. Nếu như có thể thấy được chiêu thức đả thương mình, hắc y nhân cũng không kiêng kỵ như vậy. Vấn đề là công kích của Thu Tuyệt Âm vô ảnh vô hình, thực sự là khó phòng bị. Một lần công kích đã khiến mình thụ nội thương không nhẹ, nếu thêm vài lần, chẳng phải là muốn mình táng thân tại chỗ này sao? Những suy nghĩ này cũng chỉ là thoáng qua trong đầu hắn một chút mà thôi. Một khắc sau, đám hắc y nhân nhằm về phía Thu Tuyệt Âm bị một thân thể lực lưỡng chặn lối. Thân thể Thiết Đồ như cự hùng, bắp thịt rắn chắc, khua khua quyền đầu, đập thẳng tới bọn chúng. Tốc độ công kích của Thiết Đồ không nhanh, nhưng lực đạo chứa trong một quyền này lại khiến mọi người hoảng sợ biến sắc. Không cần suy nghĩ, đám người hắc y nhân vội bật người ra phía sau, chạy tứ tán. Thiết Đồ đánh hụt một quyền, lực đạo không dùng hết đột nhiên quét ngang qua. Một chiêu biến chiêu này thật ngoài dự liệu của mọi người. Động tác của Thiết Đồ nhìn qua có chút ngốc nghếch, thế nhưng chiêu tiếp theo lại vô cùng hoàn mỹ. Có thể nói, Thiết Đồ đã sớm dự liệu lộ tuyến bỏ chạy của địch nhân, không đợi nắm tay hạ xuống đã bắt đầu biến chiêu. Cánh tay tráng kiện đập thẳng vào bụng một hắc y nhân, âm thanh xương cốt vỡ vụ vang lên. Cương khí hộ thân trên người hắc y nhân giống như bong bong rung lên dữ dội nhưng cũng chưa tán loạn. Dưới tác dụng của lực đạo khổng lồ, thân thể hắc y nhân khom lại như con tôm, như một mũi tên bắn ra ngoài, đụng ngã nhiều tủ thuốc, rơi trên mặt đất bất tỉnh nhân sự. Đánh ngã thân thể một trăm cân, lực đạo của Thiết Đồ lại nhẹ như không. Vài người còn lại đứng không vững, trong đó một người kêu thảm một tiếng, trực tiếp ngã xuống. Phía sau hắn lộ ra khuôn mặt hề hề của Cừu Thiên Biến. Cừu Thiên Biến vẫn giữ nguyên tư thế công kích. Trên tay hắn không biết từ lúc nào hiện ra một thanh chủy thủ, trên đó tí tách chảy xuống mấy giọt máu. Thiết Đồ nhìn mấy hắc y nhân còn lại, cười lạnh một tiếng, nhẹ giọng nói với Thu Tuyệt Âm ở phía sau hắn: - Thu cô nương cứ quấy nhiễu bọn họ. Còn lại giao cho ta cùng Cừu huynh. Thu Tuyệt Âm nhẹ nhàng gật đầu. Âm công vô ảnh vô hình theo tiếng địch công kích những địch nhân còn lại. Phía sau lưng Đường Phong có hơn ba mươi hắc y nhân, trong lúc đối mặt đã đánh ngã mười tên, còn lại hai mươi tên. Năm tên nhằm tới Thu Tuyệt Âm, ba tên phóng tới Đường Phong. Còn lại mười mấy tên căn bản không dám phân thần ra giúp sức. Nguyên nhân là bọn chúng phải lưu lại đủ nhân thủ để có thể chế trụ Bàng Dược Vương. Nếu để một Thiên Giai trung phẩm như Bàng Dược Vương thoát khỏi ràng buộc, ngày lành của bọn chúng cũng coi như hết rồi. Nhân số hắc y nhân vẫn chiếm tuyệt đại ưu thế. Tuy rằng bọn Thiết Đồ đánh lén, trong nháy mắt giảm thiểu một phần ba số lượng, nhưng số người còn lại đã đề cao cảnh giác, muốn một lần nữa làm ra chuyện tình huy hoàng như vậy là không có khả năng. Nhưng những hắc y nhân này cũng không phải chỉ là bồ liễu, công lực so với Thiết Đồ chỉ có hơn chứ không kém. Trong đó thậm chí không thiếu cảnh giới Địa Giai thượng phẩm. Chỉ cần cho bọn chúng đủ thời gian, bọn chúng hoàn toàn có khả năng tiêu diệt đám người Thiết Đồ. Thế nhưng Đường Phong lại không cho bọn chúng thời gian. Trong không gian nhỏ hẹp mà hỗn loạn của dược phòng, nếu Đường Phong có thể thoải mái tay chân ra cước, hai mươi mốt Địa Giai này hắn không để trong mắt. Những độc dược kia đã rất lâu không được dùng tới rồi. Thế nhưng bọn Thiết Đồ còn ở đây, Đường Phong cũng không dám tùy tiện dụng độc. Hiện tại chỉ có một cách có thể nhanh chóng đánh gục toàn bộ đám hắc y nhân này, đó chính là trợ giúp Bàng Dược Vương thoát khỏi ràng buộc của xích sắt. Tới bây giờ Đường Phong mới thấy rõ, Bàng Dược Vương bị mười hai người dùng sáu sợi xích sắt trói chặt. Mỗi đầu dây xich đều có một hắc y nhân nắm chặt. Chỉ cần giết chết những hắc y nhân này, Bàng Dược Vương sẽ được giải thoát. Không, chỉ cần giết chết bốn người là được. Lấy thực lực của Bàng Dược Vương, lão hoàn toàn có thể thoát khỏi khống chế của tám người. Không quan tâm ba hắc y nhân tấn công phía sau, khi bọn Thiết Đồ bắt đầu chiến đấu, Đường Phong cầm đoản kiếm màu đen trong tay, nháy mắt vọt với bên cạnh một hắc y nhân đang năm xích sắt. Lúc biến cố vừa xảy ra, hắc y nhân này tuy rằng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại hoàn toàn không kịp hiểu rõ đã phát sinh chuyện gì, mơ mơ màng màng thấy một thanh đoản kiếm màu đen hiện lên trước mắt mình, sau đó đâm vào chính ngực mình. Chờ tới khi hắn phản ứng được, trước ngực đã thủng một lỗ lớn. Nếu không phải trước ngực đột nhiên cảm thấy đau nhói, hắn còn nghĩ mình đang nằm mơ. Không phải cảm giác rất đau, ý thức của hắc y nhân nhanh chóng trở nên mơ hồ. Hắn chỉ thấy ngực mình đột nhiên phun ra một vòi máu tươi, lập tức mềm nhũn nằm trên mặt đất. Một kích đắc thủ, Đường Phong không chút dừng lại, bay thẳng đến hắc y nhân nắm xích sắt kế tiếp. Rõ ràng hắc y nhân này đã có đề phòng. Cương khí hộ thân trên người nháy mắt vận khởi, một tay nắm xích sắt, tay kia rút vũ khí. Đôi mắt lộ ra vẻ hung hăng độc ác, chuẩn bị chặn thế công của Đường Phong. Một chiêu đánh ra, trong mắt hắc y nhân hiện ra một tia kinh ngạc. Đường Phong đột nhiên biến mất không thấy đâu. Lấy nhãn lực của hắn chỉ có thể thấy một đạo thân ảnh vọt đến sau lưng mình. Đồng thời, hắc y nhân này vô cùng kinh hãi, vội trở tay đâm ra một kiếm. Thế nhưng, vũ khí của hắn còn đang ở giữa chừng, phía sau lưng đã truyền đến một lực đạo thật lớn. Nhận một kích này của Thiết Đồ, hắc y nhân chỉ cảm thấy thân thể đau đớn vô cùng, lập tức văng mạnh ra ngoài. Lực đạo quá mạnh đủ để hất bay hắn ra xa, xích sắt trên tay cũng không biết đâu mất. Tuy rằng một kích này không lấy mạng hắn, nhưng cũng đã dắt hắn dạo một vòng trước quỷ môn quan. Vốn Đường Phong không muốn lấy mạng hắn. Địch nhân đã hoàn toàn kéo qua đây. Tất cả đều vận khởi cương khí hộ thân, lấy lực đạo của chính mình đánh vỡ cương khí hộ thân của đối phương. Dù có tam quyền giữ mệnh, tuy rằng tốc độ của mình rất nhanh, nhưng lại phải giành giật từng giây từng phút chiến đấu, bất luận giây nào cũng đều quý gia vô cùng. Điều quan trọng nhất hiện giờ là cứu thoát Bàng Dược Vương. Chỉ cần giết được mười hai người khống chế thiết liên là được. Đối phó xong hai người, Đường Phong tiếp tục phóng tới người thứ ba. - Mau ngăn cản hắn! Người này vừa thấy Đường Phong vọt tới chỗ mình vội lớn tiếng la lên. Ba hắc y nhân vẫn đuổi theo sau lưng Đường Phong có chút khóc không ra nước mắt. Bọn họ sao lại không muốn ngăn cản Đường Phong? Chỉ là người này tốc độ quá nhanh, như gió thổi qua, dù là tốc độ xuất thủ hay chạy trốn đều vượt qua cực hạn của Địa Giai. Ba người bọn họ thậm chí góc áo của Đường Phong cùng không chạm được, chỉ có thể theo sau hắn hít bụi. Trong nháy mắt vọt tới trước mặt người thứ ba, sắc mặt Đường Phong trầm ổn, ánh mắt như chim ưng nhìn chú gà con đang hoảng loạn. Hắn thực sự hoảng loạn. Ba quyền hai cước của Đường Phong vừa đối phó đồng bạn mình, bọn họ chết một cách đáng thương. Hắn xoay người, đối măt với Đường Phong. Đối mặt với một yêu nghiệt như Đường Phong, làm sao hắn có thể trấn định được? Hắn không biết mình có bao nhiêu phần thắng trước Đường Phong, nhưng cũng sẽ không khoanh tay chịu chết. Khi Đường Phong vọt tới trước mặt hắn, Hắn vội buông xích sắt, chuẩn bị toàn lực chống đối công kích của Đường Phong. Chẳng qua, Đường Phong nhìn thấy động tác của hắn như vậy, cư nhiên không để ý tới hắn nữa, lướt qua bên người hắn, phóng tới người thứ tư. - Ngu xuẩn! Một hắc y nhân đang khống chế xích sắt thấy vậy không nhịn được chửi ầm lên. Mục đích của Đường Phong đã rất rõ ràng, chính là muốn phá đi “Thiết tỏa đại trận” này. Hiện tại hắc y nhân kia chủ động buông bỏ một đầu xích sắt, làm sao hắn không tức giận cho được? Hắn đang muốn kêu đồng bạn nhặt xich sắt lên, chợt tiếng kêu thảm lần thứ hai vang lên. Quay đầu nhìn lại đã thấy Đường Phong giết chết hắc y nhân khống chế xích sắt thứ tư. Lúc này hắn không còn lưu thủ, hai quyền oanh tới, đoản kiếm màu đen đoạt mệnh. Được rồi sao? Cước bộ đang chạy của Đường Phong mạnh mẽ dừng lại. Tổng cộng chỉ có sáu sợi xích sắt. bị mười hai người cầm giữ. Đường Phong đã giết chết bốn người, phá hủy hơn phân nữa xích sắt ràng buộc. Nếu Bàng Dược Vương còn không thoát được, quả thực là xin lỗi cảnh giới Thiên Giai này. Bàng Dược Vương quả nhiên không phụ sự mong mỏi của Đường Phong. Trong nháy mắt khi người thứ tư bị Đường Phong giêt chết, Bàng Dược Vương phẫn nộ quát to một tiếng, cương khí trên người điên cuồng dâng lên, hung hăng túm lấy đám xích sắt đang quấn trên người mình giật lại Trong lúc nhất thời, đám người nắm giữ xích sắt còn lại này cước bộ bất ổn, bị Bàng Dược Vương kéo về phía trước một chút. Chênh lệch giữa Thiên Giai và Địa Giai vô cùng rõ ràng. Mặc dù tuổi tác của Bàng Dược Vương đã cao, lúc này vẫn vô cùng mạnh mẽ. Trong nháy mắt tám người còn lại bị túm về phía trước, vội cố gắng dùng sức giữ lại. Bàng Dược Vương đột nhiên lại thả xích sắt ra. Lúc này, lực đạo phản chấn, cân đối của thiết liên đại trận bị phá vỡ. Dù sao mười hai người duy trì cân đối thì được, tám người sao có thể dễ dàng? Nương theo lực đạo, Bàng Dược Vương mạnh mẽ vọt tới hắc y nhân trước mặt. Hắc y nhân này hoảng hốt, đang muốn bứt ra, Bàng Dược Vương vội đưa tay giật một sợi xích sắt, lấy tốc độ nhanh tới hoa mắt quấn quanh cổ hắn, hung hăng xiết mạnh. Tên hắc y nhân bật người trợn mắt, hít thở không thông. Sau một khắc, Bàng Dược Vương một chưởng kết thúc thống khổ của hắn. Thiết liên đại trận đã không còn nữa, tóc tai Bàng Dược Vương bù xù, giống như con thú thoát khỏi lao tù, mắt lóe hung quang nhằm vào hắc y nhân thứ hai. - Chạy! Những hắc y nhân này dám cùng Bàng Dược Vương chiến đấu là bởi vì lão bị Thiết liên đại trận ràng buộc. Lúc này, chỗ dựa lớn nhất đã bị phá hủy, đồng bọn lại tử thương thảm trọng. Chỉ bằng số nhân thủ còn lại sao có thể là đối thủ của Thiên Giai trung phẩm như Bàng Dược Vương và đám Thiết Đồ? Cho nên trong nháy mắt, đám người này vội xoay người bỏ chạy tứ tán. Nhưng đây vốn là dược phòng, nơi nơi đều có chướng ngại vật. Cho dù bọn họ muốn chạy trốn, cũng không phải một khắc nửa khắc là có thể chạy được. Bàng Dược Vương mạnh mẽ như mãnh hổ hạ sơn, dùng xích sắt quấn trên tay văng ra tứ phía, công kích mạnh mẽ trong một khoảng rộng lớn khiến đám hắc y nhân trong nhất thời luống cuống tay chân. Đường Phong nhân cơ hội này tiêu diệt hai hắc y nhân. Giữa lúc hắn đang cố gắng giết sạch toàn bộ đám hắc y nhân này, Bàng Dược Vương lại đột nhiên lên tiếng: - Đường Phong, vào tận cùng gian dược thất, lấy toàn bộ những thứ đặt trên bàn ra đây. Đường Phong lập tức dừng động tác, xoay người vọt vào bên trong dược phòng. Mặc dù Bàng Dược Vương không nói cho hắn biết bên trong dược thất có vật gì, nhưng hắn cũng có thể đoán được, đại khái chính là liệt diễm cô mình mang về và một ít dược liệu khác dùng để luyện chế giải dược Tuyết tủy hàn băng độc. Lúc này Bàng Dược Vương đã thoát khốn, đám Thiết Đồ cũng không dễ chọc, Đường Phong tất nhiên không còn gì phải lo lắng. Trực tiếp vọt vào gian trong cùng dược phòng, tung cước đá văng cửa phòng, xoay người vào trong, hắn liền cảm giác có chút ấm áp. Ngẩng đều nhìn lên, chỉ thấy trên bàn bày đầy đủ các loại dược liệu, còn có mấy chai tinh xảo trong suốt, bên trong đựng một ít chất lỏng hồng rực như nham thạch nóng chảy. Không cần biết những thứ này rốt cuộc là cái gì, Đường Phong một hơi thu hết chúng vào mị ảnh không gian, xác định không có chút sơ hở nào mới lại xoay người phóng ra ngoài.