Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

chương 427 : lão cung chủ. (thượng,ha)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người này một thân công lực hoàn toàn biến mất, nhưng lực đạo bản thân lại như không phải được phát ra từ đôi tay gầy gò này vậy, Đường Phong dùng sức giật hai cái, mới thoát khỏi sự níu kéo của hắn. Người này ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, thần thái phóng đãng tự do, lạnh giọng nói: - Lăn đi nói cho Tạ Tuyết Thần, đợi khi nào lão phu thoát khốn, đó chính là tử kì của hắn! " Đường Phong lắc đầu thở dài một tiếng, cao thủ năm xưa lại bị bức thành bộ dáng chán nản như vậy, chỉ có thể nói do bản thân hắn quá ngông nghênh. Người này chính là tông chủ tiền nhiệm của Thiên Khiển tông thuộc Đại Tuyết Cung tam tông lưỡng lâu! Là nhân vật đồng lứa với Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích, thực lực đã đến cảnh giới Thiên giai thượng phẩm, chỉ vì không phục cách Tạ Tuyết Thần quản lý Đại Tuyết Cung, nên đã bị hạ độc thủ thành ra như vậy. Hơn nữa Tạ Tuyết Thần cũng không giết hắn, chỉ phế bỏ một thân kinh mạch, giam giữ hắn vĩnh viễn ở thủy lao, giờ đã qua ba năm rồi. Phế bỏ một thân thực lực, kinh mạch bị hủy, loại tổn thương này so với trực tiếp giết hắn còn khủng bố hơn. Nhưng người này chẳng những không khuất phục, lại vẫn như cũ gào thét muốn giết chết Tạ Tuyết Thần, thật khiến người khác bội phục. Tuy rằng đồng tình với hắn, nhưng Đường Phong lại không muốn để ý đến, lần này tới đây, chủ yếu là để điều tra thủy lao này, xem xem lão Cung Chủ có phải bị giam ở đây không. Sau khi đi được vài bước, Đường Phong lại đột nhiên quay đầu nói với hắn một câu: - Tiền bối, lão Cung Chủ phải chăng bị giam giữ ở chỗ này? Trên khuôn mặt phóng đãng của người kia lập tức lộ vẻ ngưng tụ, âm trầm bất định nhìn Đường Phong, phảng phất muốn từ ánh mắt của hắn nhìn ra chút đầu mối gì vậy. Khóe miệng Đường Phong khẽ nhảy, cũng không đợi hắn trả lời, liền cất bước bỏ đi. Biểu lộ của hắn đã trả lời vấn đề này rồi, lão Cung Chủ thực sự đang bị giam ở chỗ này, nếu không sao sau khi nghe mình hỏi câu kia, lại lộ ra vẻ cảnh giác như vậy, mà không phải là kích động hỏi mình phải chăng lão Cung Chủ còn chưa chết? Người này rất trung thành với lão Cung Chủ, chính vì điểm này, mới đưa đến bất hạnh cho hắn. Nhưng trong cả Đại Tuyết Cung, không phải chỉ có mình hắn trung thành với lão Cung Chủ, khẳng định còn nhiều người nữa, Đường Phong từ trên người hắn nhìn thấy được hi vọng. Thủy lao cũng không lớn lắm, tính ra cũng chỉ có hơn mười gian ngục thôi. Vượt qua bãi nước lầy lội dưới chân, Đường Phong rất nhanh liền đi đến cuối. Mã Trường Sinh chưa bao giờ đi đến chỗ này, dù sao thì hoàn cảnh ở đây cũng rất tệ hại, người bình thường nếu không có việc thì đến đây làm gì? Cho nên trong trí nhớ của hắn, Đường Phong không tìm được tin tức gì cả, chỉ có người mỗi ngày đến đây đưa cơm, mới đi hết cả thủy lao này. Nhưng khiến cho Đường Phong thất vọng chính là, mặc dù đến tận đây, cũng không phát hiện ra tung tích của lão Cung Chủ. Chẳng lẽ nói, hắn cũng không bị giam trong thủy lao này? Hay nói cách khác, lão Cung Chủ sớm đã chết, tin tức do Ô Long tam sử truyền đạt là giả? Cau mày cẩn thận nhìn quanh bốn phía, nhưng cũng không phát hiện được thứ gì hữu dụng, đang lúc Đường Phong thất vọng muốn quay ra ngoài, dưới chân đột nhiên truyền đến một tiếng nước ầm ầm. Lỗ tai Đường Phong khẽ động, vội vàng cúi xuống lắng nghe. Dưới chân thật có từng hồi tiếng nước truyền đến, mà nói ra cũng kì quái, khối phạm vi ở cuối thủy lao này, địa thế so với nơi khác thì cao hơn một đoạn, vậy nên nơi đây không có một giọt nước nào cả. Đung đưa bó đuốc cẩn thận tìm kiếm một phen, Đường Phong bỗng nhiên phát hiện thấy một móc kéo dưới đất. Nguyên lai cơ quan lại ở ngay dưới chân mình, nội tâm Đường Phong kích động một trận, ánh sáng ở nơi này quá mờ, hoàn cảnh cũng không được tốt lắm, mình chỉ lo tìm kiếm ở bốn phía xung quanh, nhưng lại hoàn toàn quên mất phạm vi dưới chân. Ngồi xổm người xuống, thò tay giữ chặt vòng tròn, hơi dùng lực một chút, phía bên cạnh liền truyền đến một loạt tiếng vang răn rắc, Đường Phong xoay đầu sang bên kia xem xét, phát hiện mặt đất ban nãy còn bình thường giờ lại lộ ra một hố đen tối om. Giơ bó đuốc đên trước hố đen đó, Đường Phong phát hiện thấy ở đấy chẳng qua chỉ là một dãy bậc thang dẫn xuống thôi, chỉ có điều những vũng nước đục ngầu đã bao phủ hơn phân nửa đoạn thang đó, quan sát bên trong một chút thì thấy nó giống một cái lạch nước vậy . Cẩn thận cảm giác một chút, cũng không phát hiện thấy một chút dấu hiệu sinh mạng nào ở bên trong cả. Đường Phong cau mày, nhất thời có chút khó xử không biết nên xuống hay không. Nếu như nói lão Cung Chủ còn sống, khả năng bị giam ở đây rất lớn, nhưng theo mình cảm giác được, thì bên trong không có một người nào cả, cho nên Đường Phong không biết mình có nên xuống tìm hiểu một chút không. Trầm mặc một lát, Đường Phong dứt khoát giơ bó đuốc lên, đi xuống phía dưới. Nếu không tận mặt xem xét, lòng Đường Phong khó có thể yên tâm được, dù sao hạ lạc của lão Cung Chủ cũng liên quan đến cả kế hoạch của bọn người Tiếu thúc, cho nên Đường Phong nhất định phải toàn lực ứng phó, lúc này chuyện bẩn hay không bẩn đã không phải là vấn đề nữa. Vũng nước ở dưới này so với bên trên thì sâu hơn rất nhiều, Đường Phong còn chưa đi hết được những bậc thang, nước đã ngập đến giữa đùi hắn, tiếp tục đi xuống, liền ngập đến cả hông, lúc đó mới đi hết được những bậc thang này. Trong cái lạch nước này tối om, nương theo hào quang yếu ớt của bó đuốc, lấy thị lực của Đường Phong cũng chỉ nhìn rõ phạm vi hai trượng xung quanh, cũng may cái lạch nước này cũng không lớn lắm, thậm chí là rất nhỏ. Cận thận xem xét từng nơi một trong lạch nước, đến tận khi Đường Phong đi đến góc cuối cùng, bước chân mới dừng lại, giơ cao bó đuốc lên, trên mặt Đường Phong lộ ra vẻ kinh hãi, hai mắt nheo lại, chăm chú nhìn vào quái vật trước mắt. Nói hắn là quái vật cũng hơi quá, vì hắn chính là một con người, chỉ có điều, người này hiện giờ không phải chỉ dùng một chữ thảm là có thể hình dung được. Tóc tai của hắn vừa rối vừa dài, đầu gục xuống, khiến mái tóc dài chạm xuống vũng nước bên dưới, theo bước chân của Đường Phong khẽ bồng bềnh trên mặt nước. Thân thể của hắn bị cố định trên tường, gầy gò chỉ có da bọc xương, hắn nhìn cao hơn so với Đường Phong nửa cái đầu, khung xương rất lớn, nếu như dưới tình huống bình thường, người này hẳn được xem như vóc dáng khôi ngô, nhưng giờ đây xương cốt của hắn lại lởm chởm lòi ra bên ngoài, làn da thì trắng bệch như người bệnh, phỏng chừng là do bị ngâm nước quá lâu, ngoài ra trên người của hắn còn có nhiều chỗ bị sưng vù nữa. Mà xương tì bà của hắn lại bị một móc sắt vừa thô vừa to vươn ra từ vách tường xuyên qua, đem thân thể của hắn cố định lại. Phỏng chừng do thanh âm đi lại của Đường Phong đã đánh thức hắn, hắn đột nhiên chậm rãi ngẫng đầu lên, trên khuôn mặt trắng bệch lại có một cặp mắt sáng ngời hữu thần, Đường Phong thậm chí còn nhịn không được có chút hoảng sợ. Đôi mắt này, có tính xâm lược đến bực nào chứ, bá đạo, liều lĩnh, mặc dù người trước mặt này đã bị tra tấn vô cùng thê thảm. Nhưng đôi mắt này lại không chút hương vị khuất phục nhận thua. Tâm thần Đường Phong bình tĩnh lại, mở miệng dò hỏi: - Lão Cung Chủ? Trên gương mặt như da bọc xương của người đối diện hiện lên một nét cười trào phúng, dùng thanh âm khàn khàn suy yếu nói: - Lâu rồi không nghe được cách xưng hô này, ngươi là thủ hạ của Tạ Tuyết Thần sao? Thanh âm của hắn rất khó nghe, cứ như kim loại bị ma sát vậy. Đường Phong chậm rãi lắc đầu, bất quá tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng bỏ xuống được. Hắn cũng không nghĩ tới, mình lại dễ dàng tìm được nơi hạ lạc của lão Cung Chủ như vậy, nhưng nếu ngẫm lại cẩn thận, nếu không có loại năng lực như Dĩ Giả Loạn Chân thì dù thực lực có mạnh hơn nữa, cũng không dễ dàng thực hiện như vậy được. - Ngươi là ai? Lão Cung Chủ lại dùng thanh âm khàn khàn kia mở miệng hỏi. - Ta là ai không trọng yếu. Là bọn người Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích nhờ ta tới tìm người. Đường Phong vừa nói, vừa đi về phía hắn. Khóe miệng Lão Cung Chủ khẽ nhếch, ha ha cười rộ lên: - Hai thằng ranh con, không uổng công ta nuôi lớn bọn hắn. Vừa dứt lời, hắn đột nhiên há miệng phun Đường Phong một cái, một đạo thủy tiễn sắc bén từ miệng hắn bắn ra, chỉ qua vài giây liền trúng ngay ngực Đường Phong. Đường Phong như bị sét đánh, từ ngực truyền đến một hồi đau nhức kịch liện, cả người như bị một cái đại chùy đánh vào, ngửa mặt bay ra ngoài, trực tiếp ngã xuống nước. Khóe miệng Lão Cung Chủ hiện ra vẻ cười lạnh, giễu cợt nói: - Tạ Tuyết Thần, muốn đấu với ta thì ngươi vẫn còn non lắm Ào một tiếng, Đường Phong trồi ra khỏi mặt nước, dùng sức xoa bóp ngực một chút, giận dữ nhìn lão Cung Chủ, trái ngược với đối phương, trên khuôn mặt hốc hác tiều tụy của lão Cung Chủ lại lộ ra vẻ kinh ngạc. Ngắn ngủi chốc lát, Đường Phong cũng đã rõ tại sao hắn lại hạ độc thủ với mình như vậy. - Ngươi hoài nghi ta là do Tạ Tuyết Thần phái tới? Đường Phong chộp lấy bó đuốc đang rơi xuống từ trên không, một bụng đầy phiền muộn. Nếu là người ngoài đánh lén hắn một phát, hắn tuyệt đối sẽ phản kích, nhưng đây lại là lão Cung Chủ, là người nuôi lớn Tiếu thúc cùng Đoạn thúc, là ông nội của Phi Tiểu Nhã, cho nên dù lòng đầy phẫn nộ, nhưng Đường Phong vẫn mạnh mẽ đè xuống. - Ngươi lại không chết? Lão Cung Chủ nhìn Đường Phong từ trên xuống dưới, cứ như mặt trời chiếu vào hắn vậy. Đường Phong chẳng muốn dây dưa chuyện này với hắn, một kích vừa rồi uy lực khổng lồ, hoàn toàn không phải một lão nhân gần đất xa trời như hắn có thể phát ra được, hơn nữa hắn còn chưa động thủ, chỉ mới dùng miệng phun ra một đạo thủy tiễn thôi, có thể tưởng được nếu hắn động thủ chính thức, thân thể gầy yếu kia sẽ bộc phát ra bao nhiêu lực sát thương. - Mặc kệ ngươi có tin hay không, lần này ta đến đây chủ yếu là để điều tra nơi hạ lạc của ngươi, Thang Phi Tiếu, Đoạn Thất Xích, Tiếu Nhất Diệp cùng Phi Tiểu Nhã bọn họ muốn phát động tổng tiến công với Tạ Tuyết Thần, cho nên nhất định phải tìm được nơi hạ lạc của ngươi. Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, ngươi hãy đợi ở đây một thời gian ngắn nữa, sau khi bọn hắn giết chết Tạ Tuyết Thần sẽ đến cứu ngươi ra ngoài Đường Phong sau khi nói xong cũng không đợi hắn có phản ứng gì liền giơ bó đuốc lên quay về theo đường cũ. Vạn nhất lão nhân này lại phun hắn thêm vài cái nữa, Đường Phong cũng không chắc có thể vượt qua được, ở địa phương quỷ quái này, hành động thật quá bất tiện. Một mực đợi đến khi Đường Phong ly khai, lão Cung Chủ cũng không nói một lời, qua thật lâu, mới tràn ngập tà khí cười một tiếng, ngoài miệng lẩm bẩm nói: - Tạ Tuyết Thần, lão phu nhất định sẽ vặn đầu ngươi xuống dùng làm bô! Một đường đi ra ngoài, đóng cửa căn hầm lại, Đường Phong bắt đầu xoa xoa ngực mình, xua tan đi phiền muộn trong lòng. Đi đến thủy lao, liếc mắt nhìn xa xa, thấy Hình Bất Danh vẫn còn nằm trên mặt bàn ngáy o.. o..., Đường Phong lắc đầu, đang lúc định qua đó giả vờ nằm ngủ, bỗng nhiên từ phòng giam bên tay trái truyền đến tiếng la hét của một người: - Vị bằng hữu kia, xin chờ một chút. Thanh âm rất suy yếu, là tiếng của nam nhân, Đường Phong đột nhiên nhớ ra trong cả thủy lao này ngoài lão Cung Chủ ra, tổng cộng cũng chỉ giam giữ ba người, tông chủ tiền nhiệm của Thiên Khiển tông cù một nam một nữ không rõ lai lịch. Người gọi hắn lúc này, chính là nam nhân kia. Vừa rồi lúc vào trong tìm kiếm lão Cung Chủ, Đường Phong từng lấy đuốc rọi sơ qua phòng giam của bọn họ một chút, lúc đó hai người co lại một chỗ, rúc vào cạnh góc tường để sưởi ấm, bộ dáng rất thê thảm. Nội tâm tuy đồng tình với cặp nam nữ này, nhưng Đường Phong cũng không dám gây thêm chuyện, dù sao qua không lâu nữa, bọn người Thang Phi Tiếu đã tiến đến càn quét Đại Tuyết Cung, đến lúc đó đương nhiên sẽ thả mấy người này ra. - Vị bằng hữu kia xin dừng bước! Thấy Đường Phong giống như không nghe gì, nam nhân kia lại hô một tiếng nữa, thanh âm lần này so với trước đó thì vội vàng hơn rất nhiều, như mang theo một tia cầu khẩn. Đường Phong thở dài một tiếng, dừng chân, quay đầu lại hỏi: - Có chuyện gì? Bộ dáng của nam nhân này so với lão Cung Chủ thì tốt hơn rất nhiều, nhưng cùng với tông chủ tiền nhiệm của Thiên Khiển tông thì không khác lắm, hắn cũng như thế này, có thể nghĩ được bộ dáng của nữ nhân kia ra sao. - Có thể tìm giúp ta một ít thuốc chữa Thương Hàn được không? Ánh mắt của Nam nhân kia vốn rất cao ngạo, nhưng giờ đây tình thế bắt buộc, hắn không thể không cúi thấp cái đầu cao ngạo của mình được. - Ngươi bị bệnh sao? Đường Phong nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn hỏi. Nam nhân chậm rãi lắc đầu, quay đầu lại nhìn, trong đôi mắt tràn vẻ nhu tình mật ý: - Là phu nhân ta, cầu ngươi cứu nàng một mạng. Người bị giam giữ ở đây, một thân thực lực đều đã bị Tạ Tuyết Thần phế bỏ, tuy rằng tố chất thân thể của bọn hắn rất tốt, nhưng sớm đã không phải là cao thủ được mọi người kính ngưỡng như trước kia nữa rồi, sinh hoạt quanh năm suốt tháng ở hoàn cảnh này, khó tránh khỏi bị sinh bệnh, trước kia bọn hắn đều là dùng tố chất thân thể của mình mạnh mẽ vượt qua, nhưng giờ đây, bệnh tình của nữ nhân kia lại ngày một nghiêm trọng, đã sắp kề cận cái chết. Chỉ là trong thủy lao này hoàn cảnh ác liệt, nam nhân lại không tìm được người hỗ trợ, thật vất vả mới đợi được một người như Đường Phong đến, nên mới không nhịn được mở miệng nhờ vả. Nhất thời Đường Phong có chút khó xử, hắn cũng không phải loại người máu lạnh thấy chết không cứu. Nhưng lúc này là thời điểm nên ít dây dưa cùng người khác thì hơn, huống chi chẳng qua chỉ là bệnh Thương Hàn, cũng không nhất định sẽ chết. Nhìn thấy sắc mặt Đường Phong âm trầm bất định, nam nhân trong phòng giam khẽ cắn môi, phảng phất như làm ra một quyết định trọng đại, mở miệng nói: - Nếu bằng hữu có thể tìm cho tại hạ dược liệu trị Thương Hàn, ta có thể dùng một bộ đỉnh cấp công pháp để tạ lễ. Đường Phong nghe vậy liền nhịn không được trợn tròn mắt. Loại đồ vật như công pháp tại Thiên Cương Đại Lục không thể nói là không quý giá. Mỗi một môn phái, tông môn đều có công pháp đặc biệt của mình. Công pháp tự nhiên cũng chia thành ba bảy loại, công pháp tốt có thể giúp người tu luyện nhanh hơn, càng thêm lợi hại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio