Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

chương 449 : tiến về nhất đao môn. (thượng,ha)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thiên Tú thì sao chứ? Chỉ là một năm gần đây hơi phát triển một chút thôi, vẫn không thể nào so sánh với Nhất Đao Môn được. Liễu Nhất Đao thì tham luyến sắc đẹp Mạc Lưu Tô nên đã dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, mang toàn bộ những người của Thiên Tú về môn phái nói rõ đầu đuôi mọi chuyện cho cha mình, chính là môn chủ của Nhất Đao Môn Liễu Trần Phong. Liễu Trần Phong mặc dù chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng nói sao thì Liễu Nhất Đao cũng là con mình. Thiếu niên phong lưu chỉ là chuyện thường tình, Liễu Trần Phong chỉ răn dạy nhi tử vài câu, sau đó nghĩ cách giải quyết mọi việc. Nếu chuyện đã không thể nào vãn hồi được, vậy thì cứ mang gạo nấu thành cơm đi. Nàng chỉ là một tam đại đệ tử của Thiên Tú, gả cho còn mình cũng không thiệt thòi gì. Sau đó chỉ cần đền bù một chút liền có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không rồi. Hơn nữa nghe nói Mạc Lưu Tô của Thiên Tú này còn tinh thông luyện dược, nếu thật sự có thể lưu nàng lại ở Nhất Đao Môn cũng là một chuyện tốt. Vậy nên Liễu Trần Phong rất nhanh liền quyết định chủ ý. Về phần Thiên Tú, Liễu Trần Phong cũng chả sợ gì cả, chỉ là một đám đàn bà thôi. Hắn chỉ hơi chút kiêng kị một người duy nhất, đó chính là Huyết Ma Đường Phong xuất thân ở Thiên Tú thôi. Nhưng tiểu tử này một năm trước đã bị tiền tông chủ Thiết Phong Cốt của Vạn Thú tông một chưởng chụp chết, còn lo gì nữa? Việc này không nên chậm trễ. Liễu Trần Phong rất nhanh liền phát thiệp mời ra bên ngoài, mời tất cả các thế lực lớn ở xung quanh, hơn nữa ngày hôn lễ cũng được ấn định vào gần đây, ngày chín tháng chín, lương thần cát nhật. Không thể không nói, việc tin tức bị phong bế của thế giới này đã hại Liễu Trần Phong. Chuyện Huyết Ma Đường Phong bị Thiết Phong Cốt Vạn Thú môn một chưởng chụp chết là được truyền ra từ Lưu Vân tông, cho đến giờ đã có vô số môn phái tin tưởng chuyện này rồi. Còn về chuyện hai đại Sát Thần Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích quanh năm vẫn tọa trấn trong Thiên Tú người ngoài chưa từng được biết, nên trong mắt họ cái môn phái Thiên Tú này vẫn như cũ không chịu nổi một kích. Thế nên Liễu Trần Phong không hề sợ gì cả. Lúc này mới cho một đệ tử Thiên Tú bị thương nhẹ mang thiệp mời quay lại tông môn, thậm chí ngay cả sính lễ cùng văn thư cũng không có, hoàn toàn không để Thiên Tú vào mắt. Năm đó lúc thiếu môn chủ Cự Kiếm Môn muốn cầu hôn cũng phải tự mình đến đây. Nhưng giờ Nhất Đao Môn lại chỉ để cho một người mang thiệp mời về, chính là muốn hoàn toàn áp đặt mọi chuyện, thực sự quá mức bá đạo càn rỡ. Đây chính là đánh vào mặt Thiên Tú, diệt uy phong Thiên Tú! Chuyện này nếu xử lý không tốt thì uy vọng mà Thiên Tú tông gây dựng nên trong một năm này sẽ không còn chút gì nữa! Ngay cả đệ tử kiệt xuất nhất cũng không bảo vệ được, ai còn muốn vào môn phái này nữa? Cho nên sau khi biết rõ chân tướng dù là Bạch Tố Y hay Lâm Nhược Diên cũng đều không thể nuốt nổi cơn giận này. Dịch Nhược Thần lại càng cân quắc bất nhượng tu mi (bậc cân quắc (phụ nữ) không thua đấng mày râu), lộ ra vẻ muốn mang theo tám trăm đệ tử Thiên Tú đến san bằng Nhất Đao Môn thành bình địa. Dịch Nhược Thần đương nhiên biết chuyện này không có khả năng, nhưng nàng rất rõ nếu Thiên Tú lùi bước trong chuyện này, vậy Thiên Tú quả thật đã xong rồi. Nàng muốn dẫn theo tám trăm đệ tử cũng chỉ là ôm chí quyết tử, mặc dù thí cốt vô tồn cũng phải chứng minh cho thế nhân thấy quyết tâm muốn bảo hộ môn hạ của Thiên Tú. Thiên Tú bây giờ còn quá yếu ớt, mặc dù so với trước kia đã phát triển hơn rất nhiều, hơn một năm nay cũng thu được không ít đệ tử có tư chất ưu tú. Nhưng dù sao cũng chỉ mới một năm thôi, những đệ tử này có bao nhiêu người có lòng trung thành mãnh liệt cùng cảm giác ỷ lại với Thiên Tú đây? Cao thủ thì càng không phải nói. Thiên Tú chỉ có mỗi hai Thiên giai, Bạch Tố Y là Thiên giai hạ phẩm, Lâm Nhược Diên là Thiên giai trung phẩm. Nhưng Nhất Đao Môn của người ta lại có hai Thiên giai trung phẩm, bốn Thiên giai hạ phẩm. Nếu nói về thực lực thì phải mạnh hơn một bật so với Cự Kiếm Môn lúc trước. Thiên Tú nếu muốn liều mạng thì tuyệt đối sẽ được không bằng mất. Một đám người thảo luận trong nghị sự sảnh một lát rồi lại quăng ánh mắt về phía Bạch Tố Y, muốn biết nàng sẽ quyết định thế nào. Tình huống bây giờ của Thiên Tú đã bị Nhất Đao Môn làm cho có chút tiến thối lưỡng nan. - Nói cho cùng cũng là thực lực. Bạch Tố Y thở dài một tiếng - Nếu cho Thiên Tú thêm mười năm nữa, há sẽ bị người khác khi dễ chứ. Bất quá chuyện này chúng ta tuyệt đối không thể lùi bước được. Chẳng những không thể lùi bước mà còn phải đối cứng một phen, đánh ra uy phong cho Thiên Tú. Nếu ta đoán không sai thì giờ đã có rất nhiều thế lực chờ xem Thiên Tú mất mặt. Nếu bọn họ đã muốn thế, thì hãy cho bọn họ chấn kinh một lần đi Lúc Bạch Tố Y nói đến đây, trên gương mặt xinh đẹp liền hiện lên một nụ cười âm lãnh. - Sư tỷ, phải làm thế nào đây? Lũ Lạc Hồng nghi hoặc nói. - Lại để cho Phong nhi đi đi. Lúc Bạch Tố Y nói ra lời này liền nhìn Lâm Nhược Diên - Ta biết rõ Lâm sư muội ngươi sẽ lo lắng cho an toàn của Phong nhi, nhưng Phong nhi đã không còn là con chim non gào khóc đòi ăn như trước nữa, giờ hắn đã là hùng ưng giang cánh bay lượn trên bầu trời. Thực lực của hắn cũng không mạnh lắm, chỉ Địa giai trung phẩm, dù là trong Thiên Tú tông cũng có thể hốt được một rổ. Nhưng lúc hắn còn ở Hoàng giai đã có thể diệt sát hai ngàn năm trăm người của Cự Kiếm Môn, lúc Huyền giai đã đại náo tứ tông của Lưu Vân tông. Giờ hắn đã là Địa giai thì chỉ một cái Nhất Đao Môn có là gì chứ. Lâm Nhược Diên cười khổ một tiếng: - Sư tỷ ngươi sai rồi, ta không phải lo về an toàn của Phong nhi, mà chỉ sợ hắn sẽ quậy tưng bừng cả lên. Lâm Nhược Diên đã từng thấy qua Đường Phong xuất thủ. Thực lực của hắn tuy rằng không cao nhưng những chỗ Huyết Ma Đường Phong đi qua, máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng, những thủ đoạn giết người tầng tầng lớp lớp kia khiến nàng là một Thiên giai cao thủ nhưng giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ. Huống chi tiểu cô nương gọi là Linh Khiếp Nhan đi theo bên người Phong nhi cũng không phải đơn giản. Lâm Nhược Diên tuy vẫn không biết rõ về Linh Khiếp Nhan, nhưng theo những lần cùng trò chuyện với hai đại Sát Thần cũng không khó để nhìn ra sự tôn sùng của bọn họ đối với tiểu cô nương này. Nhân vật có thể khiến cho hai đại Sát Thần cũng phải kiêng kị sao lại yếu được? - Nhất Đao Môn bọn hắn nếu đã có gan đi trêu chọc Thiên Tú, thì phải chuẩn bị tốt việc bị trả thù! Bạch Tố Y khẽ cười nói - Bất quá để Phong nhi ra tay cũng phù hợp, những loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân thế này chắc các vị sư muội cũng không lạ gì. Mạc nha đầu vẫn luôn ái mộ Phong nhi, nếu dựa vào cơ hội này để ghép hai người họ thành một đôi chẳng phải sẽ tạo thành một đoạn giai thoại sao? Lâm sư muội ngươi cũng không muốn đệ tử của mình cô đơn cả đời đấy chứ? Lâm Nhược Diên thở dài một tiếng: - Nếu Sư tỷ đã nói như vậy ta cũng không còn lời nào nữa. Ta lên Khúc Đình Sơn tìm Phong nhi đây. Sau khi nói xong, nàng liền rời khỏi nghị sự phòng bay về hướng Khúc Đình Sơn. Kỳ thật nội tâm Lâm Nhược Diên cũng rất buồn phiền với Đường Phong, thường nói nam nhân tam thê tứ thiếp chỉ là chuyện bình thường, nhưng hắn vì sao lại không chịu tiếp nhận Mạc Lưu Tô chứ? Nhìn Mạc Lưu Tô, Lâm Nhược Diên liền nhớ lại bản thân năm đó. Thầm nghĩ nam nhân Đường gia quả nhiên đều là tai họa, sau khi trộm trái tim thiếu nữ của người ta lại không để ý gì đến, lòng chỉ hướng về người mình yêu thích. Chẳng lẽ bọn họ không biết làm vậy sẽ khiến nữ nhân đó chìm trong nước mắt tưởng niệm, mỗi đêm trằn trọc, trong đầu chỉ có hình ảnh của nam nhân sao? Nhưng vừa là sư phó của Mạc Lưu Tô vừa là cô cô của Đường Phong, Lâm Nhược Diên cũng rất khó xử. Nàng không thể cưỡng ép bắt Đường Phong tiếp nhận Mạc Lưu Tô được, dù sao mạnh mẽ ép buộc thì dưa cũng không ngọt. Nếu như chuyện lần này có thể tác hợp cho họ, Lâm Nhược Diên cũng buông được một tảng đá lớn trong lòng xuống. Trong nghị sự đường, sau khi Lâm Nhược Diên đi khuôn mặt Bạch Tố Y liền trở nên băng lãnh, hạ lệnh: - Mấy vị sư muội, điểm ra tất cả những đệ tử đã ngoài Huyền giai trung phẩm trong tông, chúng ta cùng đến Nhất Đao Môn nhìn một chút! Tinh thần Dịch Nhược Thần chấn động, tranh thủ đáp: - Vâng. Nàng biết lần này Bạch Tố Y đã thực sự tức giận rồi. Thiên Tú sau lần thảm biến mười mấy năm trước, vẫn rất ít khi gặp người, cũng không tiếp xúc với những môn phái khác nhiều lắm, chỉ mong bản thân có thể yên ổn phát triển. Nhưng Dịch Nhược Thần biết, lần này Thiên Tú đã dốc hết lực toàn tông muốn đánh một trận đập nồi chìm thuyền với đối phương. Trận này nếu đánh tốt, thế lực Thiên Tú chắc chắn sẽ như diều gặp gió xông thẳng mây xanh, vang vọng đại nam giang bắc. Nếu thất bại, vậy sau này Thiên Tú sẽ không thể nào gượng dậy nổi nữa! Nhưng mà ... Có yêu nghiệt như Đường Phong kia ở đây, Thiên Tú sẽ thất bại sao? Có thể nói, giờ Dịch Nhược Thần đối với Đường Phong đã có một lòng tin mù quáng. Trên Khúc Đình Sơn. Khuôn mặt Đường Phong đã trở nên có phần phong trần hơn trước kia, một thân khí tức cũng theo lời thuật lại của Lâm Nhược Diên mà khẽ xao động. Đường Phong không nghĩ đến Mạc Lưu Tô chỉ ra ngoài tìm một chút dược liệu lại gặp phải chuyện như vậy. Vị sư tỷ điềm tĩnh dễ mến này trước nay vẫn đối xử với mình rất tốt, bao nhiêu lần mình bị thương nhưng chỉ cần vào tay nàng đều khỏi hẳn. Dù thế nào đi nữa, cho dù là một đệ tử bình thường của Thiên Tú Đường Phong cũng không lý nào không ra tay. Huống chi lòng hắn đối với Mạc Lưu Tô vẫn cảm thấy rất áy náy. Nhất Đao Môn Liễu gia! Nội tâm Đường Phong cười lạnh không thôi. Thiên Đường có lối không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại đâm đầu vào! - Phong nhi, ý của tổng chủ là muốn ngươi cứu Mạc nha đầu ra, sau đó ... Lâm Nhược Diên chần chờ một chút, lại nói: - Cứ buông tay làm đi, giờ Thiên Tú cũng nên biểu hiện ra cường thế một chút, bằng không những thế lực xung quanh lại cho là chúng ta dễ khi dễ. - Ta biết rồi. Đường Phong gật gật đầu - Thời gian không nhiều, ta giờ sẽ trực tiếp lên đường, không đến gặp tông chủ. - Ân, vậy nhớ cẩn thận. Lâm Nhược Diên dặn dò một tiếng, nhìn theo thân ảnh rất nhanh đã biết mất của Đường Phong . Trở lại Yên Liễu Các, Đường Phong tìm được Linh Khiếp Nhan trong lúc đang rất vui vẻ mút mứt quả, mặt không biểu tình nói: - Nha đầu, ngươi theo ta đi một chuyến. - Đi đâu? Linh Khiếp Nhan đứng dậy hỏi. - Nhất Đao Môn. Đường Phong lạnh lùng nói. Tần Tứ Nương phát giác được thần sắc cùng ngữ khí của Đường Phong không ổn liền biết hắn đang muốn đi giết người, cũng không có hỏi nhiều, trực tiếp mở miệng nói: - Có muốn ta giúp không? Đường Phong lộ ra vẻ mĩm cười, vươn tay vỗ vỗ đầu của Thang Manh Manh đang bên cạnh, nói: - Tiểu Manh Manh còn cần chiếu cố, Tứ Nương ngươi không cần đi đâu. - Phong thúc thúc ngươi lại muốn đi sao? Thang Manh Manh níu lấy góc áo Đường Phong không buông. Đường Phong ngồi xổm xuống vút cái mũi nhỏ của nàng, nói: - Manh Manh ngoan ngoãn đợi ở đây, Phong thúc thúc sẽ sớm về thôi, đến lúc đó sẽ mang về đồ ăn ngon cho ngươi. Thang Manh Manh cắn môi, lưu luyến không rời buông tay ra, gật đầu nói: - Được. - Đi thôi. Đường Phong lên tiếng gọi, thi triển thân pháp rời khỏi Yên Liễu Các, nhanh chóng chạy ra bên ngoài Thiên Tú. Linh Khiếp Nhan theo sau hắn, không thấy được động tác thế nào nhưng thủy chung vẫn như hình với bóng. Giờ cách ngày đại hôn còn năm ngày, tuy nói vẫn còn thời gian, nhưng Đường Phong lại sợ Mạc Lưu Tô gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, đương nhiên phải toàn lực chạy đi. Sau khi ra khỏi Tĩnh An thành, Khiếu Thiên Lang hiện ra nguyên hình. Đường Phong cưỡi lên người nó tốc độ nhanh như tia chớp, chỉ qua hơn một ngày liền đến được địa bàn của Nhất Đao Môn. Khiếu Thiên Lang quá dễ khiến người khác chú ý, cho nên đến khi gần đến Nhất Đao Môn Linh Khiếp Nhan liền tiếp nhận quyền khống chế thân thể, lại biến thành một tiểu cô nương, đi theo sau lưng Đường Phong. Giống với Thiên Tú, cách tông môn của Nhất Đao Môn mười dặm cũng có một tòa thành trì. Hai người Đường Phong cùng Linh Khiếp Nhan tiến vào thành trì đó liền phát hiện ở đây đang có bầu không khí vui mừng, mọi người đều tập trung cùng một chỗ. Nghe loáng thoáng bọn họ nói chuyện, Đường Phong phát hiện ra bọn hắn đều là đến Nhất Đao Môn để chúc mừng. Chỉ là giờ thời gian còn sớm nên cũng không có nhiều người lắm. Ngày đó Mạc Lưu Tô chính là bị thiếu môn chủ của Nhất Đao Môn bắt gặp ở chỗ này, sau này mới có những chuyện kia xảy ra. Đường Phong cũng không trì hoãn thêm, dẫn theo Linh Khiếp Nhan giết thẳng đến tông môn Nhất Đao Môn. Dọc đường nghe được vài lời đồn nhảm, khiến lửa giận của Đường Phong càng bốc cao hơn. Thật ra trước kia đã có không ít tông môn muốn làm thông gia với Mạc Lưu Tô Thiên Tú. Bọn hắn không phải chỉ đơn thuần là nhìn trúng môn phái có rất nhiều nữ tử tướng mạo xinh đẹp Thiên Tú này, mà còn có bổn sự luyện dược của Mạc Lưu Tô nữa. Chỉ có điều tất cả đều bị Bạch Tố Y cự tuyệt. Mà giờ Nhất Đao Môn lại phát thiệp mời cho tất cả những môn phái lân cận nói thiếu môn chủ Liễu Nhất Đao muốn kết hôn với Mạc Lưu Tô, việc này khiến bọn người kia ngoài ghen ghét ra còn có một chút phẫn hận. Vì sao nhà mình đến cầu hôn lại bị cự tuyệt mà Nhất Đao Môn lại thành công? Thế lực của nhà mình nếu so với Nhất Đao Môn chỉ có mạnh chứ không yếu hơn, đây là đạo lý gì? - Mạc Lưu Tô đương nhiên là đã có gian tình gì đấy với Liễu Nhất Đao của Nhất Đao Môn từ trước, không chừng ngay cả hài tử cũng có rồi, nếu không sao lại cự tuyệt ta đi gả cho Liễu gia chứ? Một thiêu niên chừng hai chục tuổi vừa đi vừa mở miệng mắng, ở bên cạnh còn có thêm mấy người tuổi cũng không khác hắn mấy, xem ra đều là thiếu niên tuấn kiệt xuất thân từ những thế lực lớn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio