Vốn hai tay huyết nhục mơ hồ, giờ phút này vô số miệng vết thương chậm rãi nhúc nhích, làm cho Bạch Tử Nho cùng Bạch Tùng Tùng đang chăm sóc ở một bên chấn động sững sờ tại chỗ. Thân thể Đường Phong, vốn được rèn luyện bốn lần, tư chất tốt vô cùng, tốc độ khôi thương thế thông thường như thế này nhanh hơn người thường rất nhiều, tuy lần này bị thương rất nặng, nhưng hiện tại nhờ vào đó vô tình tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, tốc độ khôi phục thương thế tăng lên rất nhanh, chỉ sợ chỉ cần nửa ngày, tất cả thương thế đều sẽ biến mất. Thiên Nhân Hợp Nhất, đây vốn là cảnh giới trong truyền thuyết, chỉ sợ cho đến hiện nay cả Lý Đường đế quốc chưa một ai tiến vào cảnh giới này. Nhưng số người chạm đến cảnh giới này số lượng không ít, ví dụ như Thang Phi Tiếu, Đoạn Thất Xích, còn có cả bọn người Tiếu Nhất Điệp. Bước vào cảnh giới này, không cần vận công, thiên địa linh khí sẽ tự động tiến vào trong kinh mạch của bản thân. Nhưng cái này vẫn chưa phải cực hạn, Thiên Nhân Hợp Nhất chính thức, chẳng những có thể khiến cho linh khí ngoại giới tiến vào thân thể, công pháp tu luyện liên quan cũng tự động vận chuyển, đem linh khí ngoại giới tiến vào bản thân luyện hóa thành của mình. Nói cách khác, Thiên Nhân Hợp Nhất có hai cảnh giới, đệ nhất trọng cảnh giới, chỉ có thiên địa linh khí đơn thuần tiến vào bản thân, nhưng đó là một quá trình thô ráp, linh khí tiến vào thân thể mà không được luyện hóa căn bản không sử dụng được. Vẫn cần người tu luyện vận chuyển công pháp, luyện hóa những linh khí này thành của mình. Dù vậy, tầng thứ nhất này, tốc độ tu luyện của bản thân gia tăng rất lớn, cảm ngộ đối với thiên địa linh khí khắc sâu hơn xa những người khác rất nhiều, khiến cho uy lực chiêu thức đánh ra cường đại vô cùng. Mà đệ nhị trọng cảnh giới thuộc về cảnh giới trong truyền thuyết khác xa so với cảnh giới đệ nhất trọng, đến cảnh giới này, vô luận người tu luyện đang làm gì, bất kể là ăn cơm ngũ đi lại, vẫn có thể tu luyện không ngừng nghỉ, cái này vẫn chưa là gì, trọng yếu nhất là có thể cảm ngộ cách khống chế thiên địa linh khí, nếu sơ với người ở cảnh giới đệ nhất trọng mạnh hơn vài chục lần có thừa. Có thể nói, một khi tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất chính thức, tốc độ tu luyện người bình thường không thể nào so sánh. Hơn nữa, cùng một chiêu thức do hai người đánh ra, uy lực mạnh hơn người khác rất nhiều lần. Đây mới là nguyên nhân mà Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích muốn đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Thực lực của bọn họ đã đạt tới Thiên giai thượng phẩm đỉnh phong, tiến thêm một bước, chính là Linh giai, sau khi tiến vào Linh giai, tấn chức rất khó, chỉ có thể khổ công cảm ngộ phương diện không chế linh khí, mới có thể nâng cao thực lực bản thân mình lên một bước. Bất quá đáng tiếc, cảnh giới này rất khó đạt tới, Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích mặc dù hao phí hơn mười năm, vẫn như cũ không thu hoạch được gì. Trong truyền thuyết, thực lực Linh giai cao thủ hơn kém nhau rất lớn. Đồng dạng là Linh giai nhất phẩm, hai người đơn đả độc đấu, không phải dùng chiêu thức để phân thắng bại, nguyên nhân chính là, so sánh xem đối phương cảm ngộ cách khống chế thiên địa linh khí như thế nào, đạt tới cấp độ nào, không còn đơn giản như các cảnh giới thấp hơn Linh giai. Mà Đường Phong, hai lần trước vô tình chạm vào cánh cửa cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, quả thực đạt được không ít chỗ tốt, lúc này trọng thương, đã vượt qua cánh của cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, chân chính đặt chân vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Chỉ có điều, cảnh giới này kéo dài không quá lâu, bởi vì thực lực Đường Phong chưa đủ, chẳng qua lần này trọng thương, chữ trị thân thể của mình, cần linh khí khổng lồ, mới thúc đẩy hắn bước ra một bước này, tu bổ toàn bổ thân thể, tự nhiên mất đi cảm ngộ hiện tại. Nhưng có lần kinh nghiệm này, Đường Phong tin tưởng chỉ cần thực lực bản thân hắn đạt tới trình độ nhất định, tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất vô cùng đơn giản. Vạn vật mà hắn cảm thụ, đã vô hình vô chất, vô sắc vô tương, chỉ xuất hiện cảm giác thuộc tính linh khí bất đồng. Tuy vẫn trong trạng thái ngủ say, nhưng Đường Phong lại biết, bên cạnh mình có hai luồng năng lượng yếu ớt. Mà bên cạnh đó không xa, có một đoàn năng lượng cường đại hơn chính mình rất nhiều, là Bạch Tiểu Lại. Chỉ có điều, năng lượng chấn động lúc này có chút đứt quãng, xem ra thương thế không nhẹ, bất quá không cần lo lắng về tính mạng, điều này mới khiến Đường Phong yên lòng. Cảm giác liên tục hướng ra bên ngoài, cả phiến thiên địa này khác xa khi dùng mắt thường quan sát rất lớn, linh khí khổng lồ tràn ngập cả bầu trời, năng lượng ẩn chứa trong đó làm Đường Phong cảm thấy sợ hãi, một người tu luyện, cho dù tu luyện đến cảnh giới rất cao, năng lượng cất chứa trong thân thế nếu đem so sánh với thiên địa, chẳng khác nào một giọt nước đem so với biển cả, không đang nhắc tới. Đây là lần đầu Đường Phong có cảm giác mình nhỏ bé. Thần thức tựa hồ có thể phóng to vô hạn, rất nhanh thần thức của Đường Phong đã bao trùm một nửa Bạch Đế thành, dưới cảm giác của hắn, năng lượng và thuộc tính của mỗi người trong thành hắn đều rõ ràng, chỉ cần Đường Phong xem xét một chút liền biết được người này đạt tới cảnh giới nào, tu luyện công pháp thuộc tính gì, chỉ cần hắn suy tính một chút liền biết đại khái tính chất của chiêu thức. Nếu ngày sau gặp được địch nhân cường đại, có trợ giúp rất lớn, cái gọi là biết người biết mình, trăm trận trăm thắng.Thời điểm hai người chưa giao thủ, mình đã biết rõ đối phương, muốn giành được thắng lợi vô cùng đơn giản. Hôm nay cảnh giới Đường Phong đạt tới Địa giai thượng phẩm, trước kia hắn chỉ có thể nhìn thấy cảnh giới của đối thủ Địa giai thượng phẩm trở xuống. Nếu gặp đối thủ có cảnh giới cao hơn, Đường Phong hoàn toàn không nhìn ra sâu cạn, chỉ có thể từ chiêu thức của đối phương và cương khí chấn động mà suy đoán. Nhưng hiện tại, bất kể Địa giai Thiên giai, trong cảm giác của Đường Phong không có chỗ che dấu. Cảm giác cả buổi, Đường Phong không khỏi cảm khái nội tình hùng hậu của Bạch Đế thành, Địa giai cao thủ vô số, Thiên giai cao thủ hơn trăm người, trong đó Thiên giai thượng phẩm hơn hai mươi, so với Đại Tuyết Cung còn mạnh hơn một bậc. Thời điểm xem xét bốn phía, Đường Phong đột nhiên phát hiện một địa phương kỳ lạ, hắn nhất thời hiếu kỳ đem cảm giác của mình kéo dài tới đó. Sau khi đi tới địa phương này, Đường Phong không khỏi nghi hoặc, bởi vì trong cảm giác lúc trước của hắn, khối địa phương này rất to, nhưng hiện giờ lại chẳng có gì. Đây cũng không phải đang dùng mắt thường xem xét thế giới, mà là cảm giác thế giới, thế gian vạn vật, cho dù là một tảng đá, một cọng cỏ, cũng sẽ có chứa một tia linh khí, trong cảm giác của Đường Phong, bày ra rất nhiều sắc thái bất đồng. - Đây là địa phương gì? Trong nội tâm Đường Phong kinh ngạc, muốn cảm giác thăm dò trong đó một phen, khi tiến vào địa phương này hắn có cảm giác trượt chân rơi xuống một vực sâu không đáy, từ trong đó truyền ra một hấp lực khổng lồ, lôi kéo thần thức của Đường Phong, muốn lôi hắn xuống vực sâu. Đường Phong hoảng hốt, tranh thủ thời gian bứt ra, cũng may hắn thăm dò không quá sâu, vừa phát hiện không nguy hiểm Đường Phong đã kịp phản ứng, lúc này mới may mắn tránh khỏi. Tiếng tim đập nhanh trong lồng ngực Đường Phong truyền ra, vừa rồi không phản ứng nhanh, một khi thần thức bị kéo vào, nếu Đường Phong không chết cũng biến thành ngu ngốc. Trong Bạch Đế thành lại có một địa phương kỳ quái như thế, ngược lại vượt qua dự kiến của Đường Phong, xem ra, tam đại thế lực Lý Đường đế quốc đều có bí mật của mình. Đại Tuyết Cung có Băng Hỏa đảo, Thiên Công Sơn Trang có Thiên Công Đồ Phổ, mà Bạch Đế thành có đại bí mật, chỉ sợ chính là nơi này. Ăn một chút thiệt thòi, Đường Phong không dám ở nơi này quá lâu, thần thức phiêu đãng bốn phía rời đi. Những lời nói và hành động của đệ tử Bạch Đế thành, đều nằm trong tầm quan sát của Đường Phong, đối với Đường Phong mà nói chẳng có gì là bí mật. Bất tri bất giác, Đường Phong phát hiện mình đã đi vào Đông thành, trong lòng khẽ động, muốn đi tìm Hàn Đông và Hàn Hàng Trần. Hàn gia và mình đã kết tử thù, Đường Phong muốn biết họ dùng cách gì để đối phó với mình. Rất nhanh, Đường Phong liền phát hiện tung tích của hai phụ tử họ. Lúc này đã là đêm khuya, Hàn Đông cùng Hàn Hàng Trần và đám Thiên giai trưởng lão đều tụ tập trong một gian phòng, trong phòng có hai người bị trọng thương đang nằm, chính là hai tên gia hỏa buổi sáng bị Đường Phong đánh trọng thương. Hai gia hỏa kia đều được cứu chữa một phen, giờ phút này đã không còn trở ngại, chỉ bị thương nghiêm trọng, đại khái đã khôi phục một chút. Trong gian phòng này, tụ tập bảy tám Thiên giai cao thủ, không phải chỉ có ba người như buổi sáng. Trong đó có một lão gia hỏa nằm trên giường đang nghiến răng nghiến lợi, bi phẫn vạn phần nói: - Nếu tên tiểu tử kia không chết trong tay ta, ta nhất định không cam tâm, lão phu muốn tự tay báo thù này, nhất định phải bầm thây tiểu tử kia thành vạn đoạn, mới giải được mối hận trong lòng ta. Một tên trưởng lão khác cũng là một tên bị Đường Phong đả thương, gật đầu nói: - Ta cũng nghĩ vậy, không giết hắn thề không làm người. Hàn Đông mở miệng trấn an, nói: - Hai vị thúc thúc, không nên động nộ, trước tiên phải dưỡng thương quan trọng hơn. Nữ nhân Bạch Nguyệt Dung kia đã nói, chỉ cần Đường Phong kia rời khỏi Bạch Đế thành nàng sẽ không quản, ta tự nhiên sẽ tìm cơ hội giết hắn báo thù cho hai vị. - Ta muốn đích thân động thủ. Tên trưởng lão mở miệng trước tiên oán hận nói: - Hôm nay tiểu tử kia chỉ sợ tổn thương kinh mạch, không có khả năng xuất ra chiêu kia, chỉ là một Địa giai thượng phẩm, một ngón tay lão phu cũng có thể giết hắn. Hàn Đông nói: - Hai vị đã có ý như thế, vậy thì chờ thương thế hai vị tốt lên, tự mình động thủ lấy mạng chó của hắn vậy. Hai tên gia hỏa nằm trên giường lúc này mới cười hắc hắc, khi cười làm động đến vết thương, đau đến mức chảy nước mắt, cũng không trách bọn họ như thế, phàm là ai, một Thiên giai trung phẩm lại bị một Địa giai thượng phẩm đánh thành như thế này, chỉ sợ đều muốn ra tay báo thù. Một Thiên giai trưởng lão bên cạnh trầm giọng nói: - Thành chủ, giết Đường Phong chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ là hôm nay Bạch Tiểu Lại khăng khăng một mực đi theo ma đầu kia, sợ rằng khi chúng ta giết Đường Phong, Bạch Tiểu Lại không chịu gả vào Hàn gia chúng ta, rất có thể sẽ đồng sinh cộng tử với Đường Phong. Bạch Tiểu Lại không gả vào Hàn gia, những tên muốn Hàn gia khống chế Bạch Đế thành bằng cách nào? Lông mày Hàn Đông cau lại, suy tư một chút, lại nghe những lời người nọ nói: - Lão phu có một kế. Nhị trưởng lão nói: - Bạch Tiểu Lại đã vô dụng, vậy thì phế nàng, cũng đoạn tuyệt khả năng chưởng quản Bạch Đế thành của người Bạch gia, đến lúc đó chỉ cần nghĩ biện pháp diệt trừ Bạch Nguyệt Dung, dùng thực lực Hàn gia chúng ta hiện giờ, muốn chưởng quản Bạch Đế thành ai dám nói hai lời? Đến lúc đó độc bá Bạch Đế bí cảnh, thực lực người Hàn gia ta tăng lên một cấp bậc, ai không phục liền đánh người đó, làm cho các đại gia tộc khác muốn được vào Bạch Đế bí cảnh phải xuất linh đan diệu dược ra. Nghe lời nói của tên nhị trưởng lão xong, chẳng những Đường Phong khiếp sợ, mà ngay cả Hàn Đông cũng sợ hãi cả kinh, nói cho cùng hắn vẫn là người Bạch Đế thành, trước đó hắn mưu đồ này nọ, nhưng vẫn không dám quá phận, tuy trong lòng không dám nghĩ quá phận, nhưng lời của tên nhị trưởng lão, hiển nhiên đã vượt qua điểm mấu chốt trong tâm lý Hàn Đông. Điều này chẳng những đoạt được quyền khống chế Bạch Đế thành, càng muốn Bạch gia tuyệt hậu. Hàn Đông cau mày trầm giọng nói: - Đây là ý của nhị trưởng lão? Tên nhị trưởng lão kia cười hắc hắc hai tiếng, nói tiếp: - Tâm của thành chủ nhân hậu, không muốn ra tay với nữ nhân, lão phu có thể lý giải, chỉ có điều hôm nay thành chủ cũng chứng kiến, Hàn gia trưởng lão chúng ta một chết, hai trọng thương, nhưng Bạch Nguyệt Dung vẫn thiên vị ngoại nhân, không để công thần như chúng ta vào mắt, làm lòng người rét lạnh, Bạch Nguyệt Dung đã bất nhân, cũng đừng trách chúng ta bất nghĩa. Hàn Đông cau mày, thần sắc trên mặt ẩn ẩn có chút tức giận và động tâm, việc hôm nay làm hắn có chút không cam lòng. Hàn gia ngàn năm qua vì Bạch Đế thành lập không biết bao nhiêu công hiến? Hôm nay một Thiên giai thượng phẩm trưởng lão đã chết, lại không cách nào ra tay giết cừu nhân báo thù. - Việc này ta muốn suy nghĩ một chút. Thần sắc Hàn Đông bất định, không phải hắn sợ, cách làm của Bạch Nguyệt Dung hôm nay đã làm cho tâm hắn rét lạnh, chỉ có điều nếu quả thật làm thế, khẳng định không thể cho người khác biết, phải tìm một phương pháp thần không biết quỷ không hay. Tên nhị trưởng lão vụng kia trộm lắc đầu, trong nội tâm có chút trách cứ Hàn Đông không quyết đoán. Đường Phong thật sự không nghĩ tới, Hàn gia cũng là một trong các đại gia tộc của Bạch Đế thành, lại sinh dị tâm, hắn hôm nay chẳng qua mới vừa tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, thả thần thức ra ngoài, cảm thụ thần kỳ của cảnh giới mới này mà thôi, không nghĩ tới lại nghe được một bí mật kinh thiên. Hơn nữa, từ trong miệng bọn họ nghe được Bạch Đế bí cảnh gì đó? Nghe ý tứ trong lời của bọn họ có thể phỏng đoán, bọn họ mưu đồ Bạch Đế thành, hình như là vì địa phương lúc nãy. Hơn nữa trong đó giống như có rất nhiều linh đan diệu dược. Chẳng lẽ nơi này còn trọng yếu hơn cả Bạch Đế thành? Trong lòng Đường Phong có chút nghi hoặc khó hiểu. Thời điểm đang muốn lắng nghe thêm một lát, cảm giác được những linh khí đủ mọi màu sắc đột nhiên mờ ảo đi rất nhanh, giống như thần thức của mình có một đại thủ dẫn dắt, nhanh chóng hướng về vị trí thân thể của mình. Đường Phong không khỏi thở dài một hơi, trong nội tâm cũng không hoảng hốt, biết rõ thương thế trong thân thể của mình đại khái đã được chữa khỏi, đã không cần nhiều linh khí như thế, cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất cũng biến mất. Rất nhanh, vô hình vô chất, vô hành vô tướng, thế giới tràn ngập đủ loại linh khí đã không thấy nữa, trở về bộ dạng vốn có, Đường Phong phải nghỉ ngơi một chút mới thích ứng được, hắn phát hiện trong truyền ra một tiếng hít thờ nhẹ nhàng.