So sánh cả hai, bọn họ cảm thấy ám khí của Đường Phong uy hiếp nhỏ hơn. Sự thật đúng là như thế, một chuôi phi đao bắn trúng phần bụng của hắn, chỉ đâm vào thịt được ba phần, bảy phần còn lại đã bị cương khí của hắn ngăn cản, chút thương thế này, chỉ được xem là vết thương nhẹ mà thôi. Đang muốn quay đầu lại phản kích Bằng Ưng, thân ảnh Đường Phong đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, xuất Tịch Diệt Chỉ đâm vào vị trí đan điền của hắn. Lấy thực lực của Đường Phong bây giờ, uy lực của Tịch Diệt Chỉ không phải quá mạnh, cũng không mạnh hơn khi thi triển ở Nhất Đao Môn, dù sao lúc ấy hắn sử dụng Mượn Xác Hoàn Hồn để thi triển, thực lực đạt tới Thiên giai thượng phẩm. Dù là vậy, quấy nhiễu cương khí vận chuyển của hắn một chút cũng có thể. Tên Hàn gia trưởng lão này giơ tay hạ chưởng, phẫn nộ đánh về đỉnh đầu của Đường Phong, miệng nói: - Ta muốn giết ngươi. Lúc cương khí vận hành, hắn cảm giác cương khí trong thể nội bị ngăn cản, chưởng lực đánh về phía Đường Phong cứng đờ, thừa dịp hắn sơ hở, Đường Phong đâm một kiếm xuyên qua lồng ngực của hắn. Mà bên kia, chẳng biết tại sao Bằng Ưng lại buông tha tập kích tên trưởng lão bị Đường Phong giết, chuyển hướng sang tên trưởng lão còn lại, hắn bất ngờ không kịp đề phòng, một trảo chộp vào đầu lâu, đầu lâu vỡ nát. Uy lực một trảo của Lục giai thượng phẩm linh thú, rất mạnh. Ba người Hàn gia, khổ sở đuổi theo Đường Phong tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh, trước sau chỉ một canh giờ, đều chôn xác tại đây, chỉ có thể nói tự tìm chết, vậy thì chết không có gì đáng tiếc. Một Thiên giai hạ phẩm, hai Thiên giai trung phẩm, nếu chỉ chống lại Đường Phong, lấy thể lực hiện giờ của Đường Phong không thể nào giết hết bọn họ, duy chỉ thể thi triển đòn sát thủ mới có thể dễ dàng thắng bọn họ. Nhưng trùng hợp chính là, Bằng Ưng vô thanh vô tức đánh lén, Lục giai thượng phẩm linh thú đánh lén há có thể khinh thường? Dùng lông vũ lấy tính mạng của Hàn Hàng Trần, lại bị Đường Phong quấy rối một hồi, một người khác liền chết dưới trảo của Bằng Ưng. Một người cuối cùng bị Đường Phong giết chết, làm được như vậy có thể nói là nhờ Bằng Ưng. Nếu ba người này liên thủ, vô luận là chống lại Đường Phong hay Bằng Ưng, đều đứng ở thế bất bại. Bằng Ưng tuy là Lục giai thượng phẩm linh thú, có linh trí đơn giản, làm sao có thể là địch thủ của nhân loại đa mưu túc trí cơ chứ? Chỉ cần ba người Hàn gia có đủ thời gian, muốn giết nó không phải việc khó, điều kiện tiên quyết là nó không chạy trốn. Nhưng ba người này đều có thù với Đường Phong, liền tập trung tinh thần đối phó Đường Phong, đến khi Bằng Ưng đánh lén mới cảnh giác, đáng tiếc là đã muộn. Đánh chết ba người này không phí bao nhiêu khí lực của Đường Phong, cũng thay Bạch Tiểu Lại báo thù, trong lòng rất khoan khoái dễ chịu. Đem đoản kiếm màu đen thu lại, Đường Phong lập tức lui về phía sau, nhìn lên Bằng Ưng đang bay trên trời, mở miệng cười nói: - Ưng huynh, tuy ngươi giúp ta một tay, đánh chết ba người này, hiện giờ ngươi muốn lấy tính mạng của ta, thì hãy xem bản lãnh của ngươi vậy. Ba người đã chết, Đường Phong cũng không thả lỏng chút nào, so sánh ba người Hàn gia, Bằng Ưng mới là địch nhân mạnh nhất. Tuy nơi này là rừng rậm, nhưng vừa rồi Bằng Ưng kích động sử dụng Phong linh khí cắt cây cối thành nhiều mảnh nhỏ, thân cây mà Đường Phong đang đứng cũng bị chặt đứt, vị trí của Đường Phong đang đứng hiện tại rất trống trải. Bằng Ưng bay xung quanh một hồi, đoán chừng cũng biết Đường Phong không dễ chọc, tâm tư muốn giết hắn cũng tán đi, ngược lại hạ thân xuống, rơi xuống vị trí ba người Hàn gia vừa chết, mỗi cái móng vuốt sắc bén bắt lấy một người, mỏ ngậm thêm một người, vung vẩy đôi cánh lớn bay lên không trung. - Súc sinh chạy đâu, xuống đây đại chiến với ta một trận. Đường Phong khẩn trương, cao giọng quát như muốn đuổi theo, nhưng tốc độ Bằng Ưng rời đi rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng dáng. Sắc mặt Đường Phong hậm hực, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cũng không phải hắn muốn đại chiến với Bằng Ưng, chỉ là ba người Hàn gia đều là Thiên giai cao thủ, đem âm hồn của bọn họ ngưng luyện ra, có trợ giúp cho việc tăng trưởng thực lực của bản thân, thứ hai có thể nhìn trộm kế hoạch của Hàn gia một chút. Đương nhiên, trên người của ba người kăẳng định có mang theo linh đan diệu dược, những thứ này là một khoản tài phú không nhỏ. Nhưng hiện giờ ba người này bị Bằng Ưng mang đi, đi đâu tìm thi cốt của bọn họ bây giờ. Mắt thấy Bằng Ưng biến mất trong tầm mắt, Đường Phong thở dài, chỉ có như vậy thôi. Quay người trở lại, thả thần thức ra cảm thụ xung quang một chút, phát hiện cũng không có nguy hiểm nào khác, lúc này Đường Phong mới đi vào trong rừng sâu. Trước khi vào Bạch Tiểu Lại đã nói rõ hoàn cảnh trong Bạch Đế Bí Cảnh cho hắn biết, hắn biết xuyên qua thảo nguyên chính là một rừng rậm vô tận. Càng đi vào bên trong, linh khí càng sung túc, nguy hiểm cũng càng lớn. Từ khi vào đây, thần kinh của Đường Phong vẫn luôn căng thẳng, chợt thấy phiến rừng rậm nhiệt đới liền xông vào. Hiện tại nhớ tới lời của Bạch Tiểu Lại, tự nhiên có phương hướng hành động. Cũng có đệ tử Bạch Đế thành đi vào phiến rừng rậm này tu luyện, thời điểm Đường Phong đi vào nhìn thấy một ít dấu vết do con người sinh hoạt lưu lại, bất quá dấu vết lưu lại rất ít. Tại đây, chỉ có thể xem là vòng ngoài của Bạch Đế Bí Cảnh, phàm là thiên tài địa bảo gì cũng đã bị đệ tử Bạch Đế thành tiến vào thu thập cả rồi. Muốn tìm Xích Tâm Linh Quả, chỉ có thể đi vào sâu bên trong mới có thể tìm được. Nhưng mà, muốn tìm kiếm một khỏa trái cây trong một địa phương khổng lồ thế này, làm cho Đường Phong cảm thấy vô lực. Bất quá Đường Phong cũng không nhụt chí, chỉ cần trong lòng có một tia hi vọng, hắn sẽ kiên trì đến cùng. Đi vào trong rừng rậm càng sâu, đã không còn nhìn thấy dấu vết nhân loại sinh hoạt nữa, nói cách khác, có rất ít đệ tử Bạch Đế thành đặt chân đến địa phương này tu luyện. Càng đi vào trong, Đường Phong phát hiện vài cọng dược thảo giá trị xa xỉ, nhưng năm chưa đủ, Đường Phong cũng không đành lòng thu thập, chỉ có thể buông tha một cách tiếc nuối. Tuy những dược thảo này chưa đủ năm, nhưng nếu thu thập cũng có tác dụng, chỉ là tác dụng nhỏ hơn rất nhiều những dược thảo đủ năm, nhẫn tâm hái xuống chính là chà đạp thiên vật, chẳng bằng lưu chúng lại cho chúng phát triển thêm, ngày sau tự nhiên sẽ có người hữu duyên phát hiện. Ngày thứ nhất tiến vào sâu bên trong, Đường Phong không có chút thu hoạch nào, nhưng ngày thứ hai thỉnh thoảng Đường Phong phát hiện một ít linh thảo thần dược. Thiên Niên Hoàng Kim Tham trưởng thành, nếu người bị thương nặng, chỉ cần còn một hơi thở, nếu phục dụng vào sẽ kéo dài tính mạng, đúng là một bảo vật, nhưng lại có thể luyện chế thành đủ loại linh đan diệu dược, có không ít phương thuốc cần loại dược liệu khó có được này. Băng Nguyên Quả ba trăm năm mới nở hoa kêt quả một lần, xúc tu lạnh buốt, giống như băng linh, nếu người tu luyện Băng hệ linh khí phục dụng nó, sẽ tăng thêm không ít công lực, có thể tinh luyện cương khí của bản thân, có ít cho sự phát triển bản thân về sau. Băng Nguyên Quả Đường Phong lấy được hai quả, chuẩn bị mang về cho Diệp cô cô, công pháp nàng tu luyện có phần khác Hàn Băng Quyết của Hàn gia nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, điều là công pháp Băng thuộc tính, nếu phục dụng hai quả này, có thể gia tăng không ít công lực. Thần kỳ đến cực điểm chính là Thiên Biến Huyễn Thảo, nghe nói có công dụng dưỡng nhan, hơn nữa nó là chủ dược liệu để luyện chế Thiên Biến Huyễn Đan, mặc dù không có công dụng nghịch thiên thanh xuân vĩnh trú, nhưng lại có công dụng làm cho người ta thoát thai hoán cốt cải biến dung mạo của mình, xú nữ phục dụng vào sẽ biến thành mỹ nữ, mỹ nữ ăn vào sẽ đẹp hơn, thứ này rất tốt! Chung quang Đường Phong lúc nào cũng có rất nhiều nữ nhân, nói không chừng ngày sau sẽ sử dụng đến. Còn có đủ loại dược liệu khác, thế giới bên ngoài cũng có, chỉ có điều những dược liệu này đã đủ năm đủ tháng hơn mà thôi, dược tính rất mạnh. Đều là vật vô chủ, Đường Phong sẽ không khách khí, đều thu tất cả vào Mị Ảnh không gian. Trừ một ít dược liệu ở bên ngoài có thể nhìn thấy, có nhiều loại Đường Phong không nhận biết, nhưng Linh Khiếp Nhan giống như không gì không biết không gì không hiểu, đối với những dược liệu này thuộc lòng như bàn tay, hễ nói là đúng. Ngược lại đối với Xích Tâm Linh Quả trọng yếu nhất, Linh Khiếp Nhan lại chưa từng nghe nói qua. Nhưng thứ khác với Đường Phong mà nói, có cũng được không có cũng không sao. Trước kia tại Khúc Đỉnh Sơn thu thập dược liệu, so sánh với hiện giờ không đáng một văn. Bất quá Đường Phong cũng biết, những dược liệu này không được xem là thiên tài địa bảo, Hoàng Kim Tham tuy quý trọng, có thể dùng nó để cứu mạng, Băng Nguyên Quả có tác dụng gia tăng công lực cho người tu luyện Băng thuộc tính, dược liệu rất mạnh, sau khi dùng có thể gia tăng vài năm công lực, Thiên Biến Huyễn Thảo càng không cần phải nói, chỉ có một ít tác dụng với dung mạo mà thôi. Thiên tài địa bảo chân chính, đều là bảo bối đoạt thiên địa tạo hóa, giống như Tuyết Tủy cùng Hỏa Tinh, trong hai thứ này bất kể là thứ nào cũng quý giá hơn Hoàng Kim Tham vô số lần. - Đây là cái gì? Đường Phong lấy cả một khỏa trái cây lớn nhỏ như trứng bồ câu, khỏa trái cây này gây cho Đường Phong cảm giác không nói nên lời, bên trong cất chứa không phải linh khí, mà là một loại cảm giác bừng bừng sinh cơ, giống như nó là một sinh vật sống, không khỏi kinh ngạc hỏi. - Ồ, thứ này rất đáng nhìn đó. Linh Khiếp Nhan ngạc nhiên nói. - Quả này gọi là Đoạt Thiên Tái Sinh Quả. - Truyền thuyết nói rằng nó có tác dụng xương trắng sinh thịt, người chết sống lại, đương nhiên lời đồn này có chút khoa trương. Nhưng quả thật nó có tác dụng xương trắng sinh thịt a, nếu là người nào bị chặt đứt một bộ phận nào đó trên thân thể, ăn nó vào, sau vài năm, những chỗ bị mất sẽ có lại. - Mất tay thiếu chân cũng có thể? Đường Phong hỏi. - Chỉ cần không bị mất nhiều quá là được. Linh Khiếp Nhan nói: - Bất quá nó còn có một tác dụng, sau khi phục dụng nó sẽ gia tăng vài chục năm tuổi thọ, Phong ca ca ăn nó đi. Đường Phong cười một tiếng: - Thiếu gia ta năm nay mới mười bảy tuổi, lại không thiếu tay chân, ăn nó làm gì chứ? Bất quá thứ này có tác dụng gia tăng tuổi thọ, nếu người sắp chết ăn vào, chẳng phải có thể sống thêm vài chục năm nữa sao? - Cũng chưa hẳn là thế, nhưng bảo đảm hắn có thể sống thêm vài năm vô sự. Linh Khiếp Nhan gật đầu, sau đó nói tiếp: - Đúng rồi, ngươi mang cho Mạc nha đầu dùng đi. Bên trong Đoạt Thiên Tái Sinh Quả chất chứa sinh cơ khổng lồ, có thể rèn luyện cương tâm thực vật hệ, tăng chất lượng của cương tâm lên. Nếu là thế, về sau Mạc nha đầu dùng cương tâm luyện chế đan dược, nhất định sẽ cao hơn một cấp bậc. Đường Phong nghe vậy trong lòng vui vẻ, vội vàng đem Đoạt Thiên Tái Sinh Quả vào Mị Ảnh không gian, Mạc Lưu Tô tinh thông luyện dược, nếu quả thật có thể giúp nàng gia tăng chất lượng cương tâm, như vậy có thể trợ giúp nàng trên con đường luyện dược đi được xa hơn. Mấy ngày nay đi về phía trước, Đường Phong có thu hoạch xa xỉ, tuy đệ tử Bạch Đế thành mỗi năm tiến vào trong rừng tìm kiếm dược liệu một lần, nhưng nhân thủ mỗi lần tiến vào không nhiều lắm, lại thêm nơi này quá mức khổng lồ, địa phương bọn họ thăm dò cũng không quá lớn, tự nhiên sẽ có nơi bị bỏ sót. Mấy ngày nay Đường Phong tìm được nhiều thứ tốt, có thể nghĩ tích lũy bao nhiêu năm nay của Bạch Đế thành lớn bao nhiêu. Cũng khó trách Hàn gia đỏ mắt, muốn độc bá Bạch Đế thành. Vị trí hắn xâm nhập đã tương đối sâu, nếu không phải Đường Phong muốn tìm Xích Tâm Linh Quả cho Bạch Tiểu Lại thì đã không vào sâu như vậy. Đến nơi này, chỉ sợ người của Bạch Đế thành cũng ít đặt chân đến. Bất quá mấu chốt chính là Xích Tâm Linh Quả vẫn không thấy bóng dáng, Đường Phong có chút nóng lòng. Mấy ngày nay hắn đã đụng phải một ít linh thú thực lực mạnh mẽ, trước khi vào hắn đã được nhắc nhở, đẳng cấp thấp nhất cũng là Ngũ giai linh thú, may mắn chúng không biết bay như Bằng Ưng, Đường Phong cũng không muốn tìm phiền toái, chỉ đánh nghi binh một hồi liền rời đi. Đường Phong đối với chúng mà nói, cũng là một miếng thịt khó ăn, cho nên cũng không muốn lãng phí khí lực đối phó. Những linh thú này đều đã có linh trí nhất định, chỉ cần Đường Phong không nguy hại đến lợi ích và tính mạng của chúng, chúng sẽ không lựa chọn đối đầu sống chết với Đường Phong. Nói thực ra, từ khi tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh, Đường Phong có cảm giác như mình đã tiến vào một thiên địa mới, thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến có những đồ vật và sự tình mà mình trước kia chưa từng gặp qua, bây giờ từng chuyện từng chuyện xuất hiện trước mặt mình. Lại nói mình đắc thủ những linh thảo thần dược kia, nếu không phải mắt mũi của Linh Khiếp Nhan tinh chuẩn, Đường Phong làm sao biết nơi nào có Băng Nguyên Quả sinh trưởng ba trăm năm mới nở hoa kết quá một lần? Thực vật sinh trưởng thời gian dài như thế sao chưa biến thành yêu tinh? Bất quá loại địa phương như Bạch Đế Bí Cảnh có thể tồn tại, xuất hiện Băng Nguyên Quả như thế này cũng không là gì. Một mặt tìm kiếm Xích Tâm Linh Quả, một mặt thu thập một ít linh thảo thần dược, mấy ngày này hắn thu thập được rất nhiều. Nếu đem những thứ này cho Mạc Lưu Tô luyện chế đan dược, sẽ phát huy tác dụng rất lớn. Bất quá cứ tìm kiếm không có phương hướng thế này, Đường Phong cảm thấy vô lực, cố tình muốn tìm người hỏi thăm, nhưng trong Bạch Đế Bí Cảnh lại không một bóng người. Tại đây chẳng phải có linh thú Hóa Hình trong truyền thuyết, nhưng Đường Phong không hi vọng đụng phải loại này, nếu quả thực đụng phải linh thú Hóa Hình, dù cho hắn có thi triển đòn sát thủ chỉ sợ cũng không thể toàn thân trở ra. Linh thú Hóa Hình, tương đương với Linh giai cao thủ. Một ngày này, Đường Phong đang đi, bỗng nhiên có cảm giác không thích hợp, bời vì một ngày một đêm này không đụng phải bất kỳ con linh thú nào. Từ khi tiến vào phiến rừng rậm này, trên cơ bản mỗi ngày đều đụng một hai con linh thú, bất kể Ngũ giai Lục giai, chỉ cần ngửi được khí tức của Đường Phong, chúng sẽ chạy đến làm phiền, thế nhưng hôm nay lại có chút quỷ dị, một ngày một đêm vô sự, không có một con yêu thú nào chạy đến.