Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

chương 495 : lôi tẩu hóa hình. (thượng,hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời khắc nguy cơ, Đường Phong không dám suy nghĩ chuyện khác, nhắm mắt tập trung tư tưởng, toàn lực vận chuyển Vô Thường Quyết, cương tâm Tiểu Khô Lâu cũng không khống chế được run rẩy không ngừng, vô số âm hồn hoảng sợ bay loạn ra bốn phía. Lực lượng của thiên lôi chính là khắc tinh của âm hồn, nếu không phải chúng đang tránh né trong cương tâm của Đường Phong, chúng đã sớm tan thành mây khói. Đây là thời khắc nguy hiểm, trong lòng Đường Phong ngược lại trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Đây là linh thú Hóa Hình Chi Kiếp, đã căn cứ vào thực lực của Lôi Tẩu, có lẽ chống chịu qua được. Bất quá không biết vì nguyên nhân gì làm cho uy lực của Hóa Hình Chi Kiếp tăng lên gấp mấy lần, nhưng dù vậy, mình cũng đã nhúng tay vào chia sẻ lực lượng thiên lôi với Lôi Tẩu, lại có thêm gốc Cự Mộc màu xanh kia, bằng không Lôi Tẩu không thể sống tới lúc này. Nhân thủy sinh, tiên thành tinh khí, tinh khí thành nhi cốt tủy sinh, cốt vi kiền, mạch vi doanh, cân vi cương, nhục vi tường, bì phu kiên nhi mao phát trường, cốc nhân vu vị, mạch đạo dĩ thông, huyết khí nãi hành. Không biết vì lẽ gì, trong đầu Đường Phong đột nhiên hồi tưởng lại khẩu quyết lúc nhập môn khi vừa bắt đầu tu luyện Vô Thường Quyết, mông lung phảng phất nắm chắc đến một tia mấu chốt chỗ, có thể lại có chút không rõ ràng cho lắm, thật giống như chính mình tiến lên phương hướng có một tầng màng mỏng ngăn trở, lại để cho chính mình nhìn không thấy trước Phương Phong cảnh, dừng lại không tiến. Cốt vi kiền, mạch vi doanh, cân vi cương, nhục vi tường... Trong lòng Đường Phong khẽ động, hắn đã giác ngộ, cảm thấy tấm màn mỏng ngăn cản mình trước kia đã bị xuyên phá, tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới. - Ha ha ha... Đường Phong nhịn không được cười lớn một tiếng, không nghĩ tới cơ duyên xảo hợp, chính mình đạt được nhiều chỗ tốt như vậy. Đây là cảm giác của Thiên giai, tuyệt đối là biểu tượng khi tấn chức Thiên giai. Thiên địa linh khí, trong mắt hắn càng thêm rõ ràng, Lôi hệ linh khí cuồng ngạo bất tuân, trở nên rất nghe lời. Lực lượng của thiên lôi, Đường Phong không còn đem chúng vào đan điền hấp thu nữa, mà toàn tâm toàn ý thúc dục chúng rèn luyện thân thể. Mỗi lần thân thể bị phá hư rồi được khôi phục lại, là một lần mạnh mẽ hơn, thời gian trôi qua, tốc độ khôi phục đã gần bằng tốc độ phá hư, ẩn ẩn có xu thế vượt qua. Thân thể càng thêm cường hãn, cương khí trong thân thể được cất chứa trong đan điền, dần dần ngưng tụ thành một đoàn, nhanh chóng thu nhỏ lại. - Tí tách... Âm thanh thanh thúy vang lên, Đường Phong nội thị dò xét, chỉ thấy kinh mạch của mình trống rỗng, trong đan điền cũng thế, nhưng vị trí trung tâm đan điền, có một giọt chất lỏng giống như trân châu, lẳng lặng đứng yên ở đó. Thực lực toàn thân, hóa thành một giọt chất lỏng Nhưng năng lượng chất chứa trong giọt chất lỏng này, so với lực lượng của một đạo thiên lôi kia không kém bao nhiêu, thậm chí còn vượt qua. Cho đến giờ phút này, năng lượng trong thể nội hóa thành một giọt chất lỏng, khi đó Đường Phong mới chân chính tấn chức Thiên giai. Giọt chất lỏng trong đan điền kia, ung dung bay lên, sau đó chậm rãi xoay tròn, nương theo tốc độ xoay tròn của nó, một cổ hấp lực từ trong thể nội bản thân truyền ra, giống như muốn nuốt cả người Đường Phong vào trong đó vậy. Cỗ hấp lực này rất lớn, làm cho người ta hoảng sợ. Kinh mạch toàn thân hiện giờ đã trống rỗng, căn bản không có bất kỳ thứ gì có thể cho nó thu nạp, khi đó cổ hấp lực này bắt đầu dẫn dắt đạo thiên lôi do chín đạo thiên lôi dung hợp mà thành tiến vào thân thể Đường Phong. Đường Phong không cách nào ngăn cản, dứt khoát buông lỏng thể xác và tinh thần, tùy ý cho thiên lôi tiến vào thân thể của mình, để mặc cho nó muốn hấp bao nhiêu thì hấp. Từ khi đạo thiên lôi cuối cùng đánh xuống tới, Lôi Tẩu đã thở hồng hộc, có chút không chịu được, buông xuôi bản thân mặc cho đại nạn buông xuống, trong lòng chua xót, nghĩ thầm mệnh lão Ngưu ta thật khổ, vất vả tu hành mấy trăm năm, mắt thấy có thể Hóa Hình, nhưng không nghĩ tới chỉ vì thủ hộ một gốc Thần Mộc, làm cho uy lực Hóa Hình Chi Kiếp tăng gấp đôi, vốn cửu lôi oanh đỉnh lúc cuối cùng rất lớn, lại không nghĩ tới nó lại chín hợp thành một, hiện tại hối hận cũng đã muộn, chẳng những mình phải chết, gốc Thần Mộc mà mình thủ hộ cũng sẽ hôi phi yên diệt, lại liên lụy đến một nhân loại, quả thực trong lòng ảo não không thôi. Thời điểm nó đang hối hận, bỗng nhiên Lôi Tẩu cảm thấy áp lực giảm đi rất nhiều, lực lượng của thiên lôi giảm bớt đi rất nhièu, nghi hoặc nhìn lại, tròng mắt suýt nữa rớt ra ngoài. Ta đã thấy cái gì? Cơ hồ Lôi Tẩu không thể tin được một màn trước mặt của nó. Tên nhân loại nhỏ bé kia đang điên cuồng hấp thu lực lượng thiên lôi, mà vị trí phần bụng của hắn, hiện ra một vòng lốc xoáy, dẫn dắt lực lượng thiên lôi khổng lồ tiến vào trong đó giống như ném hòn đá vào biển cả, vô thanh vô tức biến mất. Đây là nhân loại sao? Không phải nói thân thể nhân loại đều gầy yếu, không chịu nổi một kích sao? Tại sao thân thể của tên nhân loại này còn cường hãn hơn lão Ngưu ta vài lần thế này. Không, không phải cường hãn hơn vài lần, mà là cường hãn đến không có thiên lý. Lực lượng thiên lôi kia đến cả mình cũng không chịu nổi, tại sao tên nhân loại này lại có thể thừa nhận chứ? Lực lượng thiên lôi kia, bị hắn hấp thu đến nơi nào? Hơn nữa, biểu hiện trên mặt của hắn thật sự làm cho người ta chán ghét, chẳng những không có chút nào thần sắc khó chịu nào ngược lại có vài phần thích thú, giống như đang hưởng thụ. Sau khi so sánh giữa hai bên, Lôi Tẩu không khỏi ủ rũ. Thể chất thân thể linh thú của mình lại không thể sánh bằng một tên nhân loại? Bất quá lực lượng thiên lôi được tên nhân loại này hấp thu rất nhiều, hiện tại Lôi Tẩu cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều, bị Đường Phong kích thích như thế, nó chịu yếu thế sao? Hóa Hình Chi Kiếp chính là bản thân nó phải ngạnh kháng vượt qua, chỉ cần có thể sống sót vượt qua một kiếp này, chẳng những nó tấn chức Thất giai, chỗ tốt đạt được cũng rất lớn. Nghĩ tới đây, Lôi Tẩu phấn khỏi gầm lên một tiếng, không ngừng hút lực lượng thiên lôi vào trong cơ thể. Trong nhất thời tràng diện trở nên quỷ dị vô cùng, nguyên lai Đường Phong cùng Lôi Tẩu căn bản không chịu nổi đạo thiên lôi này, ước gì thiên lôi đừng tìm mình là tốt nhất. Nhưng bây giờ hoàn toàn trái ngược, một người một thú giống như một tên ăn mày chết đói, điên cuồng cướp đoạt lực lượng của thiên lôi. Bất quá dù sao vẫn Lôi Tẩu chịu thiệt chút ít, tuy nó có thể dùng thân thể cường hãn của mình cùng Lôi hệ nội đan hấp thu lực lượng thiên lôi, nhưng tốc độ hấp thu lại kém giọt chất lỏng trong đan điền của Đường Phong, cho nên nó không thể so sánh với Đường Phong, huống chi Đường Phong đồng thời dùng lực lượng thiên lôi tôi luyện thân thể, tiêu hao cực lớn, tự nhiên cướp đoạt được nhiều hơn Lôi Tẩu rất nhiều. Mà những vết rạn trên thân của gốc Cự Mộc cũng đình chỉ khuếch tán và đang hấp thu lực lượng thiên lôi. Đạo thiên lôi từ trên trời đánh xuống càng ngày càng mờ, sau thời gian một nén nhang, đã hoàn toàn biến mất. Lôi hệ linh khí cuồng bạo trong không khí cũng biến mất không còn, kiếp vân trên đỉnh đầu cũng xoay tròn, giống như đang hội tụ, lại giống như đang dẵn dất một thứ gì đó, kiếp vân trên không trung hóa thành hai, một cổ tiến vào thân thể Lôi Tẩu, một cổ tiến vào gốc Cự Mộc màu xanh. Lôi Tẩu lạnh run, phủ phục dưới đất rống lên không ngừng, nhưng nó không có chút thần sắc hoảng sợ nào, ngược lại có một ít hưng phấn và mong chờ. Hóa Hình Chi Kiếp, cuối cùng đã qua đi, hiện giờ, nó đang hóa hình! Cùng lúc đó, gốc Cự Mộc màu xanh kia run lên, âm thanh răng rắc từ trên người nó phát ra, ngay sau đó Rắc... Một tiếng nhỏ, gốc Cự Mộc màu xanh chia ra làm hai nửa,một đạo quang mang màu xanh như lụa bắn ra, bay thẳng lên trời. - Ha ha ha... Một tiếng cười như sấm rền vang vọng trong thiên địa, lập tức có một tráng hán tướng mạo khôi ngô chất phác nhảy lên, đuổi theo đạo ánh sáng màu xanh trên không trung, âm thanh từ phương xa truyền tới: - Lão Ngưu ta rốt cục cũng hóa hình rồi a! Tốc độ đạo ánh sáng màu xanh rất nhanh, nhưng tốc độ của Lôi Tẩu sau khi hóa hình còn nhanh hơn, không phí bao nhiêu công phu đã đuổi kịp, một tay bắt lấy, xoay người quay trở lại. Sau khi trở về, trên tay của Lôi Tẩu có một vật giống như thanh kiếm, nhưng thứ này nặng vô cùng, dài một trượng ba, rộng hơn nửa xích, dày bằng hai ngón tay. Thứ này còn dài hơn cả thân thể Lôi Tẩu, có thể gọi nó là kiếm, thế nhưng nó không có lưỡi, kỳ quái là ngay cả mũi kiếm cũng không có, toàn thân đều nhau, lại có chút giống chày gỗ. Nhưng cũng có thể nói nó không phải kiếm, tuy nó có chút hình dạng của kiếm, có chỗ nắm tay, có cả chuôi kiếm a. Lôi Tẩu yêu thương vuốt ve chuôi kiếm mà không phải kiếm này, biểu lộ ôn nhu, giống như đang vuốt ve nữ nhân của mình, lẩm bẩm nói: - Ngươi đã chung sống với lão Ngưu ta tám trăm năm rồi, làm sao ta cam lòng nhìn ngươi rời đi, ngày sau ngươi phải ở bên cạnh ta a, lão Ngưu ta sẽ không bạc đãi ngươi. Mộc kiếm nặng nề giống như nghe hiểu lời Lôi Tẩu nói, thân kiếm run lên, lộ ra ý vui mừng. Lôi Tẩu uy phong lẫm lẫm đem mộc kiếm cột lên bả vai, quay đầu nhìn lại, sau đó hắn nhắm mắt đứng nguyên tại chỗ, không có ý muốn động tới Đường Phong, trên mặt tràn đầy vẻ đăm chiêu. Hắn đang suy nghĩ nên xử trí tên nhân loại này thế nào. - Nhiều thế hệ đều nói nhân loại rất giảo hoạt, âm hiểm đen tối đến cực điểm, ta có nên giết ngươi hay không, miễn cho ngày sau ngươi thèm muốn bảo bối và nội đan trên tay của lão Ngưu ta. Nhưng lại nói, người này có ân với lão Ngưu ta, nếu không có người này, ta sẽ không sống qua kiếp nạn lần này. Hơn nữa nhìn tiểu tử ngươi cũng rất phúc hậu, ta đem ngươi bắt vào đây để chia sẻ thiên lôi, ngươi không trách cứ ta một tiếng, trái lại còn cho ta một ít linh đan diệu dược, vậy ta phải làm sao bây giờ? Lôi Tẩu lầm bầm, cũng không quan tâm Đường Phong có nghe được hay không, lông mày thô to nhăn lại, đau khổ suy tư. Bỗng nhiên, sắc mặt Lôi Tẩu vui vẻ, mở miệng nói: - Không đúng, ngươi chưa từng nói muốn nội đan cùng bảo bối trên tay của lão Ngưu ta, ta giết ngươi làm gì? A, lão Ngưu ta tâm địa thiện lương, tuyệt đối sẽ không thể làm ra loại chuyện lấy oán trả ơn. Nguy hiểm thật ah nguy hiểm thật ah, suýt nữa chính mình hồ đồ rồi. Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Lôi Tẩu mới tươi cười rạng rỡ, lộ ra dáng tươi cười chất phác, nhìn qua Đường Phong, cảm giác người này có vẻ nho nhã, không có nửa điểm khí khái nam nhân, ngược lại giống đàn bà, so sánh với chính mình, tướng mạo uy vũ, khí phách rạng ngời, Lôi Tẩu rất khinh thường. Thời điểm hắn bĩu môi, đột nhiên trong đầu Lôi Tẩu vang lên một âm thanh: - Mắc cở chết người a, còn không mau tìm một bộ y phục mặc vào đi. Lôi Tẩu bị giật mình, mạnh mẽ nhảy về phía sau vài chục trượng, cầm mộc kiếm trong tay, cảnh giác nhìn xung quanh, trừng ngưu nhãn nhìn, quát lớn: - Ai! Là ai! Ai đã nói chuyện với lão Ngưu ta! Người đang nói chuyện với hắn là Linh Khiếp Nhan, Linh Khiếp Nhan quan sát động tĩnh của hắn, thấy hắn không có ác ý với Đường Phong, lúc này mới yên lòng, bất quá sau khi hóa hình, toàn thân hắn trần như nhộng, làm cho Linh Khiếp Nhan e thẹn vạn phần, xoay mặt đi không dám nhìn hắn, giờ phút này thấy hắn không biết xấu hổ đứng trước mặt Đường Phong, nàng rất xấu hổ, nhịn không được mở miệng nhắc nhở. - Rốt cuộc là ai. Lôi Tẩu nhìn trái nhìn phải, nhưng không thấy một ai, chỉ có tên nhân loại bé nhỏ trước mặt, vẫn nhắm chặt hai mắt, vô tri vô giác, căn bản không có mở miệng nói chuyện, điều này làm cho hắn bị dọa sợ không nhẹ. - Hiện thân đi, đừng có giả thần giả quỷ, dọa lão Ngưu ta. Nói đến đây, Lôi Tẩu nuốt nước miếng một cái, cảnh giác, nói tiếp: - Ngươi sợ không dám hiện thân phải không? Linh Khiếp Nhan nhịn không được cười xùy một tiếng, nghĩ thầm hắn quá nhát gan a, hiện nay đã là Thất giai hóa hình linh thú, thật là mất mặt quá đi. Bất quá nàng cũng không để ý tới Lôi Tẩu, mặc cho hắn hô to gọi nhỏ, tự mình dọa mình. Giờ phút này Đường Phong đang đắm chìm trong cảm giác khoang khoái dễ chịu không cách nào tự kiếm chế mình, giọt chất lỏng trong đang điền, trải qua lần hấp thu lực lượng thiên lôi này, chỉ tròn hơn một chút. Lực lượng thiên lôi khổng lồ như vậy, chỉ có thể làm cho nó lớn hơn một chút, không cần nghĩ cũng biết, trong đó chất chứa năng lượng kinh khủng đến cỡ nào. Hơn nữa, sau khi tiến vào Thiên giai, Đường Phong đã chính thức địa bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Trước kia hắn đã nhiều lần cảm ngộ ra Thiên Nhân Hợp Nhất, chỉ là thực lực chưa đủ, không cách nào kéo dài. Nhưng là hiện tại hắn chính thức tiến vào Thiên giai, dĩ nhiên là đạt tới yêu cầu cơ bản của cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Nếu tin tức này mà bị bọn người Thang Phi Tiếu biết được, nói không chừng tâm tư muốn đánh Đường Phong cũng có. Bọn họ hao phí vài chục năm, cũng không cách nào tiến vào cảnh giới này, Đường Phong lại dễ dàng địa tựu bước vào như vậy, truy cứu nguyên nhân trong đó, bởi vì hắn tích lũy trong thời gian dài, đến bây giờ hậu tích bạc phát, thân thể được rèn luyện tới trình độ nhất định, tự nhiên có thể cộng minh với thiên địa linh khí. Hiện tại Đường Phong không cần vận công, Vô Thường Quyết cũng tự vận chuyển, hơn nữa thiên địa linh khí đang không ngừng tiến vào thân thể của hắn. Hơn nữa, bởi vì toàn bộ trong cơ thể của hắn đã cô đọng thành một giọt chất lỏng, làm cho kinh mạch hiện tại của Đường Phong trống rỗng, nếu chỉ nhìn bề ngoài, giống như không còn chút lực lượng nào. Điều này làm cho Đường Phong có chút nghi hoặc khó hiểu. Lại nói, hắn không có bao nhiêu lý giải về cảnh giới Thiên giai a, từ Địa giai Thượng phẩm tấn chức Thiên giai hạ phẩm, sẽ có thay đổi gì thì hắn cũng chưa từng hỏi qua người khác, dù sao mình mới tấn chức Địa giai Thượng phẩm không bao lâu, sao có thể nhanh như vậy liền tấn chức Thiên giai? Vốn hắn muốn sau khi hoàn tất chuyện ở Bạch Đế thành, liền quay trở về Thiên Tú hảo hảo bế quan, trùng kích Thiên giai, nhưng không ngờ trong Bạch Đế Bí Cảnh cơ duyên xảo hợp liền đột phá. Nhưng có thể xác định, chính mình đạt tới Thiên giai, bất đồng với những người khác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio