Bắt được hai đoạn kiếm này, Đường Phong có thể cảm thụ được tinh hồn của Linh Khiếp Nhan âm thầm trao đổi. Giấu ở trong đoạn kiếm chính là hợp thể của bá đạo, độc ác, và lạnh lùng, hiền lành. Lực lượng tinh hồn của hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng đều muốn thôn phệ đối phương. Bất quá cho dù là ai thôn phệ ai, đến cuối cùng vẫn là Linh Khiếp Nhan, chỉ bất quá tính cách chủ đạo khác nhau mà thôi. Đường Phong cũng rất muốn giúp đỡ Linh Khiếp Nhan, nhưng sự tình này ngay cả Đường Phong cũng đành vô lực, chỉ có thể để mặc nàng tự mình giải quyết. Cũng không biết hai tinh hồn rốt cục đàm phán được cái gì, đợi một lúc lâu, Đường Phong mới cảm thụ được tinh hồn giấu trong kiếm chui vào tay mình, sau một khắc liền nghe thấy Linh Khiếp Nhan truyền âm qua: - Phong ca ca, lần này khả năng ta sẽ nghỉ tạm rất lâu, ca ca hãy tự mình bảo trọng, quá trình luyện chế Tinh Thần Thiên Nguyên quả đã đến thời khắc cuối cùng, Mạc nha đầu sẽ sử lý tốt, ca ca không nên lo lắng. - Ừ, nàng cẩn thận. Đường Phong gật đầu, tỉ mỉ cảm thụ tinh hồn giao động trong Bất Phôi Giáp, pháp hiện hai cái tinh hồn chậm rãi dung hợp với nhau, Linh Khiếp Nhan cũng dần dần không có phản ứng. Lần đầu tiên thôn phệ lạnh lùng, tiêu hao mất nhiều tháng, phỏng chừng lần này sẽ càng lâu hơn. Kinh ngạc nhìn mãnh gãy của Tàng Phong kiếm, trong lòng Đường Phong bừng tỉnh, nhớ tới lời tiên đoán về Thập Đại Thần Binh trong thần binh phổ. Trên Thần Binh Phổ, vẫn luôn chỉ có mười thanh thần binh, nếu là có thêm Thần binh xuất thế, như vậy nhất định Thần Binh trên Thần Binh Phổ có một thanh bị tổn hại. Sau khi Lôi Tẩu hóa hình, Thiên Lôi Thần Mộc luôn cùng hắn sống chung cũng di chuyển đến Thần binh bị gãy, thế gian có thể có mười một thanh Thần binh. Ngày trước tại Bạch Đế Thành phụ mẫu đã cho hắn một lời tiên đoán, mà lúc rời khỏi Bạch Đế Thành, chính là vì lo lắng lời tiên đoán này sẽ mang đến nguy hiểm cho phụ mẫu. Cho nên Đường Phong mới đi trước Linh Mạch Chi Địa để xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Chỉ bất quá tới Linh Mạch Chi Địa, thấy phụ mẫu cũng không gặp nguy hiểm gì, Thủy Hàn Kiếm và Khấp Huyết Thương trên tay bọn họ cũng không tổn hại chút nào. Đường Phong vẫn cho rằng lời tiên đoán này chẳng qua là thế nhân đồn bậy, lại không nghĩ rằng dĩ nhiên ứng nghiệm tại đây, tại ngay trước mặt mình. Tàng Phong bị gãy, Kiếm Linh bị thôn phệ, từ nay về sau, trên đời không còn Tàng Phong nữa! Mặc dù có công tượng xuất sắc nối lại hai đoạn kiếm gãy, nó cũng không còn là Thần binh Tàng Phong nữa. Nhất thời Đường Phong cũng không biết lời tiên đoán về Thập Đại Thần Binh kia là thật hay là giả. Âu Dương Vũ chữa trị tâm mạch là chuyện tình lâu dài, cũng không phải một khắc nửa giờ là có thể hoàn thành. Ngẩng đầu nhìn sang trái phải, chỉ thấy một mảnh phong cảnh hữu tình siêu quần xuất chúng của Khúc Đình Sơn, dưới sự chiến đấu của mình và Âu Dương Vũ đã sớm bị phá thành mảnh nhỏ, trên mặt đất có từng vết nứt sâu đến mấy trượng, cây cối cũng bị thiêu đốt gần hết. Vừa hộ pháp cho Âu Dương Vũ, Đường Phong vừa tự chữa thương, lúc nãy đánh một trận cùng Âu Dương Vũ, trên người mình bị kình khí và kiếm chiêu của hắn đả thương không ít chỗ, tuy đều là thương nhẹ, nhưng mà ám kình xâm nhập trong cơ thể cũng không thể khinh thường. Mặt khác cánh tay mình còn bị Tàng Phong đâm một lỗ thủng, tuy rằng hiện tại máu đã ngừng chảy, nhưng mà đau đớn đến tận tim gan vẫn làm Đường Phong đau khổ. Trong thời gian chữa thương, bên cạnh truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, ngay sau đó một cổ kình khí đánh tới, mục tiêu là Âu Dương Vũ đang ngồi im không hề có chút năng lực phòng bị. - Tú Tú, dừng tay! Đường Phong bất chấp thương thế bản thân, vội vã hét lên một tiếng. Trang Tú Tú coi như là cũng biết nghe lời, thân thể ở giữa không trung xoay tròn một vòng trở lại, vững vàng rơi xuống trước mặt Đường Phong, ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ, mở miệng nói: - Hắn đã làm ngươi bị thương, ta muốn giết hắn! - Hiểu lầm mà thôi. Đường Phong cũng không biết nên giải thích cùng nàng thế nào, chỉ là nói: - Âu Dương tiên sinh cũng không có ác ý đối với ta. Nàng nhìn thấy cũng không phải chân tướng sự việc. Trang Tú Tú hồ nghi liếc nhìn Đường Phong, trầm mặc một lát mới thu liễm sát khí trên người, ngồi xổm xuống nhìn vào vết thương trên người Đường Phong, ôn nhu hỏi: - Có đau lắm không? - Nói thừa, đương nhiên đau. Đường Phong trắng mắt liếc nàng, không đợi nàng kịp nói gì, nói tiếp: - Nàng tới thật đúng lúc, ta có một việc cần nhờ nàng đi làm. - Ngươi nói đi! Trang Tú Tú gật gật đầu. - Trở lại Linh Mạch Chi Địa, nói cho Trang Chính Dương và Bố Trường Hải, ngắn thì nửa năm, chậm thì một năm, Huyết Vụ Thành sẽ ra tay với chúng ta, để cho bọn họ liên hợp các gia tộc trong Linh Mạch Chi Địa chuẩn bị sãn sàng. - Ngươi lấy tin tức này đi đâu? Trang Tú Tú cũng biến sắc nói. - Là Âu Dương tiên sinh nói cho ta biết, hắn vốn là người của Huyết Vụ Thành, tin tức này chắc chắn không giả. Đường Phong nghiêm mặt nói. - Có thể tin sao? Trang Tú Tú quay đầu liếc nhìn Âu Dương Vũ. - Có thể. - Tốt, ta tin ngươi! Trang Tú Tú đứng thẳng dậy, vội vã nói: - Việc này không nên chậm chễ, ta sẽ lên đường luôn. Đường Phong! Ngươi hãy tự bảo trọng, ta sẽ trở lại tìm ngươi. Dứt lời, ánh mắt tràn đầy lưu luyến liếc nhìn Đường Phong, xoay người chạy về phía lối vào Linh Mạch Chi Địa. Nữ nhân này thật là nghe lời. Đường Phong nhìn bóng lưng của nàng tan biến cũng phải thổn thức, vốn rằng còn tưởng chính mình phải phí một phen công phu mới nói được nàng, lại không nghĩ rằng nàng đồng ý sảng khoái như vậy, như vậy càng tốt, giảm đi được một chút phiền toái rồi. Lối vào Linh Mạch Chi Địa quá mức bí ẩn, nếu người nào không đi qua chắc chắn không tìm được. Mình có thể truyền tin đi Linh Mạch Chi Địa, nhưng mà giờ đây Huyết Vụ Thành nhìn chằm chằm, mình còn phải gia tăng bố trí phòng thủ, căn bản không có thời gian rảnh rỗi. Để Trang Tú Tú về báo tin là lựa chọn tốt nhất. Nhất thời Đường Phong không khỏi nghĩ đến tự nhiên Trang Tú Tú chạy đến gây sự là một cử chỉ vô cùng sáng suốt. Trang Tú Tú đi rồi, Đường Phong tốn mất nửa ngày mới bức được ám kình mà Âu Dương Vũ đánh vào cơ thể mình ra, lại lau một ít thuốc chữa thương trên các vết thương, lúc này mới cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Âu Dương Vũ chữa trị tâm mạch là một chuyện khá lâu, không phải một ngày hai ngày có khả năng hoàn thành. Nửa ngày sau, Âu Dương Vũ cũng mở mắt, cảm giác tìm lại sự sống làm hắn không kìm nén nổi sắc mặt vui mừng, chỉ là sinh cơ vừa khôi phục, trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể động thủ cùng người nào, bằng không nhất định sẽ có nguy hiểm về tính mạng. Dựa theo phỏng đoán của Đường Phong, Âu Dương Vũ cần ít nhất vài tháng mới có thể khôi phục hoàn toàn. Trong Yên Liễu Các, một đám người ngồi chờ đỏ mắt, khẩn trương mà lại mong chờ kết quả. Tiếng động của chiến đấu bên kia Khúc Đình Sơn tự nhiên bọn họ có thể cảm thụ đến, bất quá không ai dám đi vào quan sát. Âu Dương Vũ lấy toàn bộ Thiên Tú để uy hiếp, làm cho bọn họ không được nhúng tay vào, tuy bọn họ rất lo lắng cho Đường Phong, nhưng cũng không dám xúc phạm tôn nghiêm của một cao thủ Linh Giai. Huống chi Đường Phong đã từng nói qua, Âu Dương Vũ sẽ không giết hắn. Có vài người muốn xông lên Khúc Đình Sơn đều cố gắng nhịn xuống. Sau khi chiến đấu chấm dứt, đợi nửa ngày, Cung chủ đại nhân thực sự không nín nổi nữa, đang chuẩn bị phóng người chạy sang Khúc Đình Sơn, lại không nghĩ rằng đi tới cửa Yên Liễu Các đã thấy dáng dấp hai người Đường Phong và Âu Dương Vũ chật vật đi tới, toàn thân nhiễm huyết, vừa đi vừa cười đùa vui vẻ, giống như là bằng hữu cũ đã không gặp nhiều năm. Một đám người không khỏi trừng lớn hai mắt, thực sự không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Hai đại sát thần vô cùng kiêng kỵ nhìn Âu Dương Vũ, lại nghi hoặc nhìn Đường Phong, chờ mong hắn đưa lên một lời giải thích hợp lý. - Mọi người đến đây, ta giới thiệu cho các ngươi. Sắc mặt Đường Phong vô cùng vui mừng, bắt chuyện với mọi người: - Vị này là Âu Dương tiên sinh, là đại trưởng lão của Đường Môn chúng ta. Lời này vừa nói ra, một đám người tí rơi cả tròng mắt xuống đất. Sắc mặt Âu Dương Vũ tái nhợt, hướng về phía mọi người chắp tay nói: - Âu Dương ta bái làm môn hạ của Đường công tử, từ nay còn thỉnh chư vị chiếu cố nhiều hơn. Thang tiên sinh, Đoạn tiên sinh, Âu dương trước kia có nhiều chỗ mạo phạm, kính xin tha tội. Tiếu thúc cười khẽ một tiếng, nói: - Âu Dương tiên sinh quá khách khí rồi. Vừa nói vừa kéo Đường Phong sang một bên, thấp giọng hỏi: - Phong thiếu gia, đây là chuyện gì vậy? Hai người các ngươi không phải là cừu nhân sao? Vì sao hiện tại lại biến thành như vậy? - Nói ra thì dài, không nói cũng được. Đường Phong khoát tay áo: - Dù sao đi nữa các ngươi chỉ cần biết hiện tại hắn không uy hiếp chúng ta là được, không chỉ không uy hiếp, còn là một tay đấm rất mạnh. - Tay đấm cảnh giới Linh Giai? Thang Phi Tiếu nuốt nuốt nước miếng. - Ngày sau thúc nên cùng hắn giao thủ nhiều, các ngươi hiện tại cũng sắp tấn chức, có thể đạt được không ít khinh nghiệm. Đường Phong vỗ vỗ cái bụng của tiếu thúc, cười hì hì nói: - Hơn nữa ngươi và Đoạn thúc là tả hữu hộ pháp của Đường môn, chức hộ pháp, so với trưởng lão còn cao hơn. - A... Vừa nghe thấy những lời này, nhất thời nét mặt của Tiếu thúc trở nên rạng rỡ, đứng thẳng sống lưng cùng Âu Dương Vũ tự mình giới thiệu: - Âu Dương tiên sinh, ta là Thang Phi Tiếu, chính là tả hộ pháp của Đường Môn. - Ta là hữu hộ pháp! Thất Xích ở bên cạnh khó chịu nói. Âu Dương Vũ cười nói: - Có hai đại sát thần Lý Đường năm xưa tọa trấn, Đường công tử... - Khụ, xem ra thực lực của Đường Môn không tầm thường. Cung chủ đại nhân đứng ở một bên bĩu môi, một câu nói toạc ra bí mật: - Tính thêm cả ngươi, Đường Môn mới chỉ có năm người, tả hữu hộ pháp vẫn là cướp đoạt của Đại Tuyết Cung ta. - Binh cần tinh anh, không cần số lượng nhiều. Đường Phong ha hả cười một tiếng: - Đừng đứng trong sân nữa, vào nhà rồi nói tiếp, Lại tỷ và Tiểu nhã đi chuẩn bị cơm nước, hôm nay Âu Dương tiên sinh gia nhập Đường Môn ta, quả thật là việc vui lớn, tự nhiên phải uống một chầu thật đã. Trên bàn rượu có thể xây dựng thêm cảm tình, đối với đoàn người Yên Liễu Các mà nói, cho dù Âu Dương Vũ có là cao thủ Linh Giai, cũng vẫn là người xa lạ mà thôi. Bất quá nếu hắn gia nhập Đường Môn, vậy thì là người của Đường Môn, Đường Phong cũng muốn mọi người mau chóng tiêu trừ địch ý đối với hắn, hơn nữa nói như thế nào thì Âu Dương Vũ cũng không có ác ý. Vừa ăn vừa uống, nói chuyện vui vẻ với nhau, tất cả mọi người cũng đều là người trong giang hồ, rất nhanh liền tỏ ra quen thuộc. Đường Phong không có nói về chuyện của Huyết Vụ Thành cho mọi người, hiện tại Đoạn thúc và Tiếu thúc đang sắp tấn chức, nếu biết việc này khẳng định sẽ bị phân tâm, thôi thì không biết còn hơn. Có thêm Âu Dương Vũ gia nhập Yên Liễu Các, trại tập trung toàn cao thủ siêu cấp hàng đầu rốt cục cũng thành hiện thực rồi. Toàn bộ trong Yên Liễu Các, ngoại trừ Bảo nhi, Mộng nhi không có thực lực gì, tất cả những người khác đều là cao thủ danh chấn một phương, hoàn toàn có thể so sánh với một môn phái lớn. Đường Phong đang đợi, chờ sư tỷ luyện chế thành Tinh Thần Thiên Nguyên Quả, ngày nào sáu quả luyện chế thành đan dược, liền có thể tiến thành bước tiếp theo của kế hoạch. Vốn là lấy thực lực của Mạc Lưu Tô không thể luyện chế loại thiên tài địa bảo Tinh Thần Thiên Nguyên Quả này. Thế nhưng trước kia Linh Khiếp Nhan đều đã xử lý chuyện tình thật tốt rồi, Mặc Lưu Tô cũng chỉ góp phần thêm vào, luyện chế bước tiếp theo cũng không có nhiều khó khăn, lấy bản lãnh của Mạc Lưu Tô hoàn toàn có thể ứng phó được. Âu Dương Vũ cũng đã đi đến Yên Liễu Các được mười ngày rồi, mười ngày này công việc hằng ngày của Đường Phong vẫn trước sau như một, ngoài trừ chỉnh lý ký ức của âm hồn trong cương tâm, từ đó cảm nhận kinh nghiệm tu luyện của bọn hắn lúc còn sống, ngoài ra liền huấn luyện đồ đệ bảo bối Chu Tiểu Điệp. Mà Âu Dương Vũ đã lợi dụng dược hiệu của Bất Tử Kim Đan, phục hồi tâm mạch bị hao tổn, để sớm ngày khôi phục thực lực Linh Giai. Hai người Đoạn thúc và Tiếu thúc thường xuyên chạy đến chỗ Âu Dương Vũ khiêm tốn học hỏi. Lợi ích thu được cũng khá là nhiều. Tốt xấu Âu Dương Vũ cũng đã từng tấn chức Linh Giai, từng trải qua trạng thái hiện tại của hai đại sát thần, tự nhiên là có lĩnh hội và cảm ngộ của mình, khi nói cho hai đại sát thần nghe, đã làm cảnh giới hai đại sát thần tiến thêm một bước. Một ngày này, Đường Phong đang dạy Chu Tiểu Điệp thủ pháp phóng ám khí. Ngộ tính Tiểu điệp rất cao, có bản lĩnh gặp qua là không quên được, công pháp cơ sở Đường Môn Tán hoa thủ đã luyện được khá nhuần nhuyễn. Hiện tại đang tu luyện một ít thủ pháp cao thâm hơn, bất quá Đường Phong cũng không dạy cho nàng nhiều lắm, chỉ dạy cho những điều đơn giản nhất. Giữa lúc hai thầy trò truyền nghiệp, động tác của Đường Phong đột nhiên dừng lại, xung quanh lông mày nhíu lại, đưa mắt nhìn về phía dược phòng Thiên Tú. Trong nháy mắt này, hắn cảm nhật được linh khí trong thiên địa có một cổ dao động khác thường, bất quá cổ dao động này tới nhanh, đi cũng nhanh. Làm cho Đường Phong cũng không dám khẳng định. Giữa lúc Đường Phong đang hoài nghi có phải mình cảm nhận sai, một cổ dao động nữa lại tiếp tục truyền đến.