Trong thời gian Đường Phong chữa thương, linh khí hỗn loạn kia tàn sát một hồi, mới dần dần yên lặng xuống. Trước cửa cổ tông môn ba dặm, mặt đất đều bị khoét sâu hơn ba tấc, vô duyên vô cớ bị lún một mảng lớn, từ trên cao nhìn xuống, một vòng kia giống như bị cày xới lên vậy. Bị thương như vừa rồi chỉ là thương ngoài da, lấy tố chất thân thể của Đường Phong, cũng không cần quá để ý đến, máu ngừng chảy, Đường Phong liền đổi một bộ quần áo sạch sẽ mặc vào, đưa mắt nhìn lại phía trước, trong lòng không khỏi vừa hoảng sợ vừa tiếc hận. Hoảng sợ chính là nếu không phải mình chạy nhanh, vô cùng có khả năng bị linh khí cuồng bạo hỗn loạn kia cắt thành thịt nát. Nghĩ đến cũng có thể cắn chết voi, thân thể của mình có cường hãn thế nào đi nữa, khi đối mặt với loại công kích dày đặc không ngừng nghỉ này, cũng không thể chống đỡ được bao lâu. Tiếc nuối chính là bởi vì vừa làm như vậy, vết tích của cổ trận pháp hầu như bị phá hỏng hết, căn bản không thể tìm thấy chút thông tin nào. Mang theo một tia hối hận, Đường Phong liền đi tới điểm năng lượng vừa rồi, trận pháp bị hủy, hắc ám vô tận kia cũng không tiếp tục xuất hiện nữa. Đi tới chỗ vừa đứng, Đường Phong tìm hai bên một vòng, quả nhiên không có phát hiện vết tích gì của trận pháp. Ở đây một mảnh đất vụn, bị linh khí tàn sát bừa bãi không còn hình dạng gì. Trái lại cách đó không xa có một khối tinh tinh gì đó đang phát sáng đã hấp dẫn lực chú ý của Đường Phong, đi qua nhặt lên nhìn, xung quanh lông mày Đường Phong liền nhíu lại, hắn phát hiện cái này dĩ nhiên là một khối linh thạch, hơn nữa còn là một khối linh thạch cao cấp. Vô duyên vô cớ nhặt được một khối linh thạch cao cấp, đổi lại là ai cũng sẽ vui vẻ, nhất là đối với Đường Phong mà nói, mục đích chủ yếu của hắn khi tiến đến thăm dò Bạch Đế Bí Cảnh là tìm được linh thạch. Nhưng có điều không hoàn mỹ chính là, khối linh thạch cao cấp này hiển nhiên đã bị dùng rất lâu, năng lượng ẩn chứa trong đó hầu như đã bị dùng hết. Điều này cũng khó trách, Bạch Đế Bí Cảnh hơn một nghìn năm không có ai đi vào nơi đây, trận pháp bên ngoài cổ tông môn này phỏng chừng cũng bảo trì mấy trăm năm đến hơn một nghìn năm. Mặc dù thường ngày trận pháp không khởi động, không cần thiết phải sử dụng linh thạch cao cấp cung cấp năng lượng, nhưng dù sao thời gian duy trì lâu như vậy, cũng nên đến lúc phải hao hết. Tìm tòi bốn phía, Đường Phong còn thấy hai khối linh thạch cao cấp còn thừa lại một chút năng lượng ít ỏi. Một cái điểm năng lượng liền có ba khối linh thạch cao cấp duy trì, điều này không khỏi làm Đường Phong cảm khái, cổ tông môn quá mạnh tay rồi. Phải biết rằng vòng tròn lớn bao vây cổ tông môn có đến chín điểm năng lượng. Nói cách khác, cần hai mươi bảy khối linh thạch cao cấp mới có thể duy trì được trận pháp này. Để chứng minh phán đoán của mình là đúng, Đường Phong đi theo vòng tròn lúc trước tiếp tục tìm kiếm, mất đến nửa ngày, cuối cùng cũng tìm hết điểm năng lượng còn lại, xác thực thu hoạch được hai mươi bảy khối linh thạch cao cấp. Thế nhưng suy cho cùng trận pháp rốt cục là bố trí như thế nào, hiệu quả ra sao, Đường Phong cũng không thể lý giải được. Thu xếp gọn gàng chuyện này, Đường Phong liền đi tới thi thể của linh thú thất giai nhân. Một kiếm cuối cùng của mình mặc dù bằng cảm giác muốn tránh ra yếu hại của hắn, nhưng vẫn là đâm vào vị trí nguy hiểm, hơn nữa bản thân hắn đã bị thương rồi, một kiếm kia đã triệt để cắt đứt sinh cơ của hắn. Lần thứ hai Đường Phong đến nơi đây, thi thể đã không còn là hình người nữa, mà là thi thể một con linh hổ, hai mắt đỏ sẫm, hiển nhiên đã mất đi thần trí, phát hiện này làm tiếc nuối trong lòng Đường Phong giảm bớt một chút. Nó mất đi thần trí, ngay cả lưu lại tính mạng của nó chỉ sợ cũng khó có thể phục tùng, mạnh mẽ mang theo bên người chỉ có làm cho mình và người thân mang đến nguy hiểm. Dứt khoát dùng một kiếm phá vỡ bụng của nó, từ bên trong lấy ra một khỏa nội đan to bằng nắm tay, đây chính là nội đan của linh thú thất giai, trên tay Đường Phong cũng có mấy khỏa, nguyên bản tất cả đều là mặt hàng cao cấp cướp đoạt được ở trong Hôi Y Bảo, vốn là Đường Phong còn muốn ngưng luyện cả âm hồn của nó, nhưng có lẽ thời gian chết đi đã quá lâu, hồn phách đã tan mất rồi, căn bản không thể ngưng tụ, chỉ đành vậy. Thu nội đan vào trong Không Gian Mị Ảnh, Đường Phong lại đào một hố to tại chỗ, mai táng thi thể của nó vào. Tuy rằng mình lấy đi nội đan của nó, nhưng dù sao nó cũng đã hóa thành hình người, sau khi chết cũng nên có một chỗ để an thân. Xử lý xong những việc này, Đường Phong mới đứng dậy, vẻ mặt chờ mong nhìn cổ tông môn đứng ở không xa phía trước. Từ trận pháp phòng ngự bên ngoài đã cho thấy, cổ tông môn này có thể còn mạnh hơn rất nhiều so với Hôi Y Bảo, bằng không sao có thể xuất ra hai mươi bảy khối linh thạch cao cấp đến bố trí trận pháp? Nội tình phong phú, đối với tiểu tặc Đường Phong tự nhiên vô cùng tốt. Đường Phong thực sự bị trận pháp bên ngoài dọa sợ, trước khi tiến nhập cổ tông môn, hắn cố ý dùng Bạch Đế Ấn rình xem một chút tình huống bên trong, muốn nhìn rõ xem bên trong có phải còn có loại trận pháp lợi hại như vậy không? Để cho hắn yên tâm chính là, cả cổ tông môn phảng phất như chỉ có trận pháp bên ngoài, bên trong không có bất kỳ vết tích nào. Cũng có khả năng sẽ có, chỉ bất quá đã qua đi lâu lắm, đều mất đi tác dụng rồi, trong lòng Đường Phong đoán vậy. Điều tra được tin tức này, Đường Phong mới thản nhiên bước về phía cửa cổ tông môn. Không lâu sau, Đường Phong liền đi đến trước cửa cổ tông môn, ngay cả đã có hơn một nghìn năm không ai đặt chân đến chỗ này, cánh cửa cũng lạnh ngắt, nhưng mà kiến trúc rộng rãi vẫn lộ ra phong độ của môn phái cổ đại. Đứng ở trước của, Đường Phong liền cảm giác thấy một cổ khí tức mạnh mẽ đánh úp về phía mình, dường như cổ tông môn đang chống cự Đường Phong bước vào. Ngẩng đầu nhìn tấm biển thật lớn trên đầu, lọt vào trong mắt là ba chữ như mưa trên trời cao, bút pháp hữu lực, nét bút rồng bay phượng múa. - Dược Thần Tông! Đường Phong thì thầm, không khỏi cười khẽ một tiếng: - Khẩu khí thật lớn. Vốn là ở bên ngoại gặp trận pháp huyền diệu ly kỳ như vậy, Đường Phong còn tưởng tông môn này lập nghiệp bằng trận pháp, ai ngờ vừa nhìn tên của tông môn Đường Phong liền biết mình đã đoán sai rồi, cổ tông môn này dĩ nhiên là luyện dược. Vô luận là một nghìn năm trước, hay là hiện tại, con đường luyện dược rất được mọi người coi trọng. Nhưng không phải ai ai đều có thể. Tu luyện, chỉ cần tư chất không quá kém, được một quyển công pháp liền có một chút thực lực. Nhưng việc luyện dược không phải người tu luyện nào cũng có thể làm được. Từ tình huống phát triển hiện tại của Thiên Tú, đệ tử Thiên Tú hai vạn, nhưng chỉ có mười luyện dược sư, trong đó xuất sắc nhất cũng chỉ có mấy người mà thôi. Luyện dược, không chỉ yêu cầu thuộc lòng đối với dược tính của các loại dược vật, còn muốn có cương tâm tốt, càng phải nắm giữ hỏa hậu, gian khổ trong đó một hai câu nói không thể nào nói rõ được. Bất quá cổ tông môn này nếu lấy luyện dược để lập nghiệp, khẳng định có không ít bảo bối. Vừa nghĩ vậy, đầu Đường Phong lại nóng lên như lửa. Giống như quá trình lần trước vơ vét Hôi Y Bảo, Đường Phong bước vào Dược Thần Tông liền tìm kiếm tại địa phương xa nhất, mỗi một gian nhà cũng không bỏ sót, mỗi một góc đều bị thu dọn sạch sẽ. Cũng phải nói, vật ngoài thân của đệ tử Dược Thần Tông so với Hôi Y Bảo dày hơn rất nhiều, chỉ là ở phòng ốc bên ngoài, Đường Phong liền thường xuyên tìm được một hai khối linh thạch và cương binh không tồi. Chỉ bất quá thời gian một ngày, Đường Phong liền đã thu hoạch được hơn ba mươi khối linh thạch hạ phẩm. Bất quá những linh thạch này đều đã từng sử dụng rồi, cũng không hoàn chỉnh, cho nên giá trị còn muốn khấu trừ. Dược Thần Tông không hổ là lấy luyện dược lập nghiệp, Đường Phong phát hiện mình đi vào những gian nhà này, hầu như mỗi một gian đều có một dược đỉnh, hẳn là đệ tử Dược Thần Tông dùng để luyện dược nên đẳng cấp những dược đỉnh này cũng không cao, Đường Phong tự nhiên là chướng mắt. Toàn bộ Dược Thần Tông có diện tích khá lớn, khu vực còn muốn lớn hơn gấp đôi Hôi Y Bảo, lần trước hai người Đường Phong và Lôi Tẩu cướp sạch, hiện tại chỉ có một người, thời gian hao tổn tự nhiên mốn nhiều không ít. Tròn bảy ngày, Đường Phong đều tại phạm vi bên ngoài Dược Thần Tông đi lại, thu hoạch bảy ngày này coi như lớn, linh thạch cấp thấp hai trăm khối, tất cả đều đã qua sử dụng, mặt khác còn một chút cương binh khá tốt. Đệ tử bên ngoài đã thu nhập nhiều như vậy, nếu là tiến vào bên trong đây? Thời gian bảy ngày, đã đủ để cho Đường Phong càn quét toàn bộ ngoại vi Dược Thần Tông, một ngày này tinh thần Đường Phong vô cùng hưng phấn, chuẩn bị tiến vào trung tâm Dược Thần Tông càn quét, không ngờ đột nhiên ngửi thấy một cổ hương vị kỳ dị. Vừa ngửi thấy hương vị này như được xối nước lên đầu, tứ chi bách hài được được khoan khoái vô cùng. Tuy rằng Đường Phong không giỏi luyện dược, nhưng lý giải về dược lực của bản thân cũng không phải người bình thường có thể so sánh. Hương vị này quanh quẩn trên chóp mũi trong nháy mắt, Đường Phong liền khẳng định có thiên tài dị bảo gì ở phụ cận, hơn nữa không chỉ một loại, bởi vì hương khí rất phức tạp. Tinh thần chấn động, lần mò đi tới nơi phát ra hương vị, đi qua mấy kiến trúc, đi một lát sau, trước mắt Đường Phong sáng ngời, không khỏi đứng dậy cười ha ha. Trước mặt mình, bất ngờ xuất hiện vài mẫu dược điền hơn nữa dược liệu trong dược điền này đã thành thục từ lâu, bất luận loại nào đều là dược linh từ mấy trăm đến hơn một nghìn năm. Đưa mắt nhìn lại, có dược liệu Đường Phong đã từng biết, có cái Đường Phong chưa từng thấy qua. Nhưng mà dược liệu trong vài mẫu dược điền này, mỗi một loại đều là vô giá. Mình nên sớm nghĩ ra điều này mới đúng, nếu Dược Thần Tông lấy thuốc lập nghiệp, khẳng định sẽ có dược điền của chính mình. Hôm nay cách ngày Dược Thần Tông bị diệt môn lâu như vậy, những dược liệu này không ai biết đến, hẳn là sẽ còn lại không ít. Hít sâu mấy hơi, Đường Phong đè xuống kích động trong lòng. Đi tới bên cạnh dược điền, cúi xuống quan sát một gốc cây ăn quả cao chừng nửa người, trên cây này chỉ có lẽ loi tầm ba bốn trái cây, mỗi một quả đều đỏ sẫm như máu, đưa mắt nhìn lại thậm chí có thể thấy bên trong nước trái cây bắt giống như có linh khí đang khởi động. Thứ này gọi là cái gì, Đường Phong cũng thực sự không biết, trái cây là lương quả hay độc quả Đường Phong cũng không rõ ràng lắm. Sau khi nhìn một lát, Đường Phong đưa tay nghĩ muốn hái trái cây xuống kiểm tra một phen, không nghĩ rằng ngón tay vừa va chạm vào một quả trong đó, quả trái cây này dĩ nhiên trực tiếp vỡ ra, nước trái cây đỏ sẫm bên trong bắn ra như lửa cháy, xôn xao thiêu đốt, làm xuất hiện một đạo hỏa long cao đến vài chục trượng. Đường Phong đứng khá gần, liền bị hỏa long ảnh hướng một chút, trong nháy mắt chỉ cảm thấy làn da nóng hổi, thiếu chút nữa tóc bị đốt cháy, làm cho hắn hoảng sợ nhanh chóng lùi về phía sau, bảo trì cự ly cùng với hỏa long. Hỏa long này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ chớp mắt liền biến mất không thấy. Lần nữa Đường Phong nhìn lại, liền thấy cây ăn quả kia vẫn ở chỗ cũ, căn bản chưa từng bị hảo tổn, chỉ bất quá trái cây bên trên đã thiếu một quả. Đường Phong đau lòng chết mất, tuy rằng hắn biết thiên tài địa bảo muốn hái được đều có hạn chế nhất định, nhưng hắn không nghĩ tới trái cây này dĩ nhiên quý đến tình trạng như vậy, chỉ hơi động vào một chút liền không còn rồi. Không có Linh Khiếp Nhan ở một bên chỉ đạo, Đường Phong cũng không dám tùy tiện động vào dược liệu trong vài mẫu dược điền này nữa rồi, vạn nhất khiến toàn bộ hỏng mất, chính mình sẽ khóc không ra nước mắt. Dù sao đi nữa Bạch Đế Bí Cảnh ngoại trừ mình thì không ai có thể mở ra, dược liệu trong dược điền này cũng là vật tư nhân của mình, ít hôm nữa có cơ hội liền dẫn Mạc Lưu Tô qua đây, để nàng ở chỗ này luyện dược, nhất định sư tỷ sẽ rất hài lòng. Dược Thần Tông đã có nhiều dược liệu trân quý như vậy, khẳng định sẽ có không ít phương thuốc dân gian và đan dược thành phẩm mới đúng, Đường Phong lưu luyến nhìn dược điền, xoay người đi tới vị trí trung tâm Dược Thần Tông. Trung tâm Dược Thần Tông có mấy tòa kiến trúc khá đặc biệt, Đường Phong tùy tiện đi vào một đống kiến trúc, tìm một lát liền phát hiện ở đây dĩ nhiên là địa phương Dược Thần Tông dùng để cất giữ linh thạch. Đúng như Đường Phong phỏng đoán, nội tình của Dược Thần Tông lớn hơn rất nhiều so với Hôi Y Bảo, riêng là chỗ này, Đường Phong tìm thấy được hơn năm trăm khối linh thạch cấp thấp, trên trăm khối linh thạch trung cấp, hơn mười khối linh thạch cao cấp. Tính cả chỗ linh thạch trước đây, tất cả linh thạch trên người Đường Phong, so với số lượng Đường gia bảo có còn nhiều hơn. Nhưng đạt được số linh thạch này Đường Phong cũng không dám buông ra dùng. Bởi vì, chí ít tại trong vòng mấy năm, không cần lo lắng những thủ hạ cao thủ mà mình dưỡng kia không có linh thạch để tu luyện rồi. Vơ vét hết linh thạch, Đường Phong lại đi vào tòa kiến trúc tiếp theo. Tòa kiến trúc này cất chứa vũ khí và phòng cụ, không như Hôi Y Bảo phân biệt cẩn thận cương binh và thiên binh, ở Dược Thần Tông căn bản không thèm để ý những vũ khí và phòng cụ này, toàn bộ đều xếp cùng một chỗ, cản bản chưa từng phân loại rõ ràng.