Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

chương 792 : luyện kiếm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không chỉ như thế, Không Gian Mị Ảnh hiện tại còn rộng hơn gấp ba lần so với trước kia, tính qua qua cũng có diện tích khoảng chừng hơn mười dặm. Địa phương lớn như vậy, cho dù tiếp tục để vào thật nhiều thứ cũng không bị chật chội. Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, độ rộng hẹp của Không Gian Mị Ảnh có quan hệ trực tiếp với cảnh giới của năm âm hồn. Trước đây năm âm hồn cảnh giới là Thiên Giai, mà hiện tại hoàn toàn là âm hồn Linh Giai, tự nhiên mạnh hơn rất nhiều so với trước kia. Giải quyết hết mọi chuyện của Không Gian Mị Ảnh, tâm tình của Đường Phong càng vui vẻ thoải mái. Trên tay Đường Phong có nhiều hơn mười thanh Thiên Binh, nhưng Đường Phong còn chưa có đủ trình độ dùng Thiên Binh để thôi diễn kiếm chiêu, vạn nhất lại làm hỏng Thiên Binh trong lúc thôi diễn Vô Cực Kinh Mang Kiếm, Đường phong cũng sẽ không nỡ. Tiện tay cầm một nắm lớn Cương Binh ra ngoài, Đường Phong tiếp tục thôi diễn Vô Cực Kinh Mang Kiếm. Đến lúc này thì cảm giác có vẻ khá hơn rất nhiều, vừa rút kiếm, trong nháy mắt kiếm ý tăng lên đến đỉnh điểm, kiếm khí bao quanh toàn thân, một chùm ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ vỏ kiếm, bất quá quang mang cũng chỉ duy trì trong chớp mắt, liền đột nhiên biến mất không thấy. Oanh...Một tiếng nổ lớn làm lung lay toàn sơn động, dùng mắt thường có thể nhìn thấy, trên vách động cách Đường Phong vài chục trượng, có một vết kiếm dài đến mấy trượng. Vô thanh vô tức, nhanh như gió, tại lúc địch nhân chưa kịp phát hiện, đã xuất kiếm chiêu, đây là Vô Cực Kinh Mang Kiếm. Đường Phong thôi diễn nhiều lần, tuy rằng đây là lần đầu tiên dùng vũ khí để thi triển, nhưng biểu hiện đã có chút khung xương cơ bản rồi! - Không thành công! Đường Phong chậm rã lắc đầu, chính mình thi triển một kiếm này, so với một kiếm kia của Thượng tiền bối quá mức chênh lệch, thậm chí còn không đạt được một phần trăm uy lực. Thượng tiền bối đã dùng một kiếm trực tiếp miểu sát ba Linh Giai trung phẩm vây bắt, một kiếm này của Đường Phong có uy lực tuy không nhỏ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể làm bị thương cao thủ cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm, căn bản không thể phá vỡ cương khí hộ thân của cao thủ Linh Giai. Tuy nói như vậy, nhưng dù sao đây cũng là mở đầu tốt đẹp. Đường Phong nắm tay rút Cương Binh ra khỏi vỏ kiếm, nhìn kỹ lại, chỉ thấy trên lưng kiếm sáng bóng, đã xuất hiện một chút vết rách. Vô Cực Kinh Mang Kiếm... Một kiếm một thiên binh! Những lời này hoàn toàn đã biểu hiện ra uy lực của một kiếm này. Đường Phong không thể hoàn toàn thi triển ra uy lực của một kiếm này, cho nên cương binh mới chỉ xuất hiện một chút vết rách mà thôi, nếu là xuất ra toàn bộ uy lực của Vô Cực Kinh Mang Kiếm, thanh Cương Binh này chắc chắn không thể sử dụng được nữa rồi. - Phát sinh chuyện gì? Giữa lúc Đường Phong đang trầm tư, Chung Lộ vội vã chạy đến, trên mặt không che dấu nổi sự khủng hoảng. Vừa rồi nàng đang tu luyện Linh Quyết, lại nghe thấy một tiếng nổ lớn, ngay sau đó sơn động cũng bị rung chuyển vài lần, không khỏi lại càng hoảng sợ, chạy thật nhanh ra ngoài xem đến tột cùng xảy ra chuyện gì. - Không có chuyện gì, ta đang luyện kiếm mà thôi. Đường Phong quơ quơ Cương Binh nói. - A! Chung Lộ vỗ bộ ngực cao ngất, thổn thức nói: - Người ta còn tưởng rằng sơn động này bị sập. - Ngươi có thể đừng dùng loại giọng điệu này nói chuyện với ta? Đường Phong cố gắng xoa xoa cánh tay đang sởn gai ốc. - Đó là thói quen của ta! Khóe mắt Chung Lộ mang theo ý câu dẫn trần trụi, tặng cho Đường Phong một cái mị nhãn mê hồn. - Hơn nữa ta chỉ nói với mình ngươi như vậy, sẽ không bao giờ nói với nam nhân khác, ngươi không thích sao? Đường Phong ủ rũ, thầm nghĩ quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tích khó dời! - Ta đói bụng! Chung Lộ ưỡn ưỡn ngực, thấy Đường Phong không để ý đến nàng, Chung Lộ cố ý nói. - Chờ ta một chút, ta đi ra ngoài tìm đồ ăn cho ngươi, ngươi tiếp tục tu luyện, khi nào tu luyện đến tầng thứ nhất mới cho phép đi ra ngoài, bằng không nếu tự mình rời đi, mặc kệ ngươi sống chết! Đường Phong để lại một câu, chân bước đi ra ngoài. - Ta lớn hơn ngươi, gọi tỷ tỷ! Chung lộ khanh khách cười, cười run rẩy cả người, cười đến nỗi Đường Phong lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xấp xuống, tiếng cười của tiểu nương bì này càng lớn hơn nữa. Đi ra ngoài bắt mấy con thú hoang, nướng chín đưa cho Chung Lộ, Đường Phong không tiếp tục ở cùng một chỗ với nàng, đứng dậy rời khỏi sơn động, thi triển thân pháp chạy tới Vân Hải Chi Nhai. Một mình luyện kiếm rất buồn chán, hiện tại lại không có đối thủ, tự nhiên Đường Phong chỉ còn cách dùng linh thú sinh trưởng trên Vân Hải Chi Nhai làm đối thủ. Tuy số lượng linh thú ở chỗ này không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, hơn nữa thực lực đều không tệ, cả đám da dày thịt chắc, dùng chúng nó để luyện kiếm là lựa chọn tốt nhất. Đường Phong cố ý tìm một con linh thú hệ thổ đến luyện kiếm, linh thú hệ thổ, nội đan thuộc tính thổ, những loại linh thú mang thuộc tính này chịu đòn rất mạnh, không đến mức một kiếm đã mất mạng. Đường Phong chỉ dùng hai kiếm đã làm cho con linh thú thoạt nhìn cường tráng không gì sánh được này sợ tè ra quần chạy trốn. - Không có chí khí! Đường Phong tức giận, chính mình vừa mới tìm được một chút cảm giác, đối thủ đã bỏ chạy, như vậy còn luyện cái gì? Vừa dứt lời, cương binh trên tay vang lên một tiếng nứt vỡ, trực tiếp gãy thành vô số mảnh nhỏ. Tốt nha, cương binh cũng hỏng thêm một thanh! Thật là “Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ, thuyền trì hoàn ngộ đả đầu phong (Phòng dột chịu cảnh mưa gió, thuyền đã đến muộn còn bị ngược gió) tính cả trước đây trong sơn động chính mình thi triển ba kiếm, thanh cương binh này đã không chịu nổi rồi. Luyện Vô Cực Kinh Mang Kiếm phải trả giá thực quá lớn. Bất quá nhìn trên mặt đất đầy mảnh vụn, Đường Phong rất chán nản, so với Thượng tiền bối mình còn kém quá xa, hắn chém ra một kiếm, Thiên Binh trở thành bột mịn, chính mình chém ba kiếm Cương Binh mới bị nứt vỡ thành mảnh nhỏ. Bột mịn và mảnh nhỏ, không cần phải nghĩ cũng biết kiếm chiêu của ai có lực phá hoại mạnh hơn. Chưa đủ, xa xa chưa đủ! Ít nhất muốn nhân lúc Chung Lộ tu luyện cảm nhận Linh Quyết, phải tu luyện Vô Cực Kinh Mang Kiếm đến trình độ có thể uy hiếp được cao thủ Linh Giai. Tình huống bây giờ, đã không phải cao thủ Thiên Giai có thể làm chủ, lấy thực lực hiện tại của Đường Phong, dư sức đối phó cao thủ Thiên Giai, nhưng nếu gặp phải cao thủ Linh Giai thì cũng bó tay, sau này chung quy không thể ký thác toàn bộ hy vọng vào người khác, càng không thể hy vọng một lần nữa sẽ Tá Thi Hoàn Hồn, chỉ có nâng cao thực lực chân chính của bản thân mới có tiền vốn để sống sót. Đã có quyết tâm, Đường Phong một mình một người tiếp tục hành trình luyện kiếm khô khan. Một lần lại một lần tìm kiếm linh thú thích hợp làm đối thủ, một lần lại một lần rèn luyện kiếm chiêu, cương binh bị hủy một thanh lại một thanh, bỏ ra cái giá rất lớn, bù lại, thu hoạch cũng không nhỏ. Chỉ dùng thời gian ngắn ngủi nửa tháng, trình độ Vô Cực Kinh Mang Kiếm của Đường Phong đã có chút hình thái ban đầu... Chém ra một kiếm hủy đi một thanh Cương Binh, tuy rằng vẫn chưa đến mức vỡ thành bột mịn, nhưng cũng kém không xa. Một kiếm như vậy, nếu sử dụng trong tình huống hợp lý có thể tạo thành một ít uy hiếp đối với cao thủ Linh Giai. Trong thời gian nửa tháng này, Đường Phong làm hỏng một trăm thanh Cương Binh! Con số này cũng quá nhiều! Người bình thường làm sao đủ khả năng lấy ra một trăm thanh Cương Binh để tu luyện kiếm chiêu? Nhưng Đường Phong có thể, tuy rằng hắn chỉ có hơn mười thanh Thiên Binh, nhưng Cương Binh có đến mấy trăm thanh. Số Cương Binh bị hỏng này đối với Đường Phong coi như trong phạm vi chấp nhận được. Hơn nữa hiện tại Vô Cực Kinh Mang Kiếm mới chỉ dùng Cương Binh thi triển, nếu đổi thành Thiên Binh, uy lực chắc chắn sẽ lớn hơn một chút. Thu hoạch xa xa không chỉ có thế, trong mấy ngày Đường Phong luyện tập kiếm chiêu, cũng thu thập được không ít dược liệu trân quý. Trăm, nghìn năm qua không có ai tới Vân Hải Chi Nhai, nói nơi này đã trở thành một bảo khố của thiên nhiên cũng không quá đáng, linh dược trăm năm ở mọi nơi, Đường Phong hái đến mỏi tay. Chỉ tính giá trị số dược liệu thu thập được cũng đủ bù tổn thất cho Cương Binh bị hỏng. Cách vài ngày lại trở lại sơn động kiểm tra một lần, cũng không phải Đường Phong nhớ Chung Lộ, mà là dùng hết khả năng giữ hoàn cảnh tu luyện thanh tĩnh, để nàng không bị phân tâm, mau chóng luyện đến tầng thứ nhất Linh Quyết, lúc đó chính mình có thể nhanh chóng ly khai. Mỗi một lần trở về, Đường Phong đều mang theo đồ ăn uống cho Chung Lộ, ngược lại Chung Lộ cũng rất tập trung, mấy ngày này đều ở trong sơn động, ngồi ở hai bên linh mạch, chăm chú tu luyện Linh Quyết. Thấy Đường Phong trở về cũng chỉ nói vài câu, ăn một vài thứ liền tiếp tục vùi đầu vào nghiệp lớn tu luyện. Nhưng giữa chênh lệch giữa hai người vẫn còn quá lớn, Đường Phong chỉ dùng thời gian một tháng, liền tu luyện đến Linh Quyết tầng thứ nhất, có thể ở Vân Hải Chi Nhai đi lại tự nhiên. Còn Chung Lộ, tu luyện Linh Quyết đến bây giờ đã qua nửa tháng, vẫn chưa có động tĩnh gì. Vội vã cũng không được, tư chất của Chung Lộ không thể so với mình, thời gian tu luyện Linh Quyết lâu hơn một chút cũng không có gì đáng trách. Đường Phong một mặt tự an ủi mình một mặt tiếp tục tại Vân Hải Chi Nhai rèn luyện kiếm chiêu. Vân Hải Chi Nhai rộng bao nhiêu, Đường Phong cũng không rõ ràng lắm, trước đây hắn và Trang Tú Tú ở chỗ này đi hơn một tháng cũng không thấy được tận cùng, bây giờ bởi vì vài ngày phải trở về một lần nên cũng không đi quá xa. Tất cả linh thú chu vi trăm dặm đều bị Đường Phong giáo huấn một phen, Đường Phong lấy từ bi làm chủ, cũng không muốn giết bọn nó, chẳng qua uy lực Vô Cực Kinh Mang Kiếm quá lớn, dù là Linh Thú cấp sáu cũng không chịu nổi một kích… Kiếm ra xác định chắc chắn thụ thương, sau đó chạy trốn không còn bóng dáng. Hai tháng sau, trong vòng chu vi trăm dặm đã không có bất cứ một con linh thú tồn tại. Tất cả Linh Thú đều biết nơi này có một kẻ biến thái, mỗi ngày tìm chúng nó ngược đãi, cho nên sống chết cũng không chịu tới gần. Đến một ngày, vẻ mặt Đường Phong chán nản ra về tay không, tròn ba ngày nay hắn không gặp một con linh thú nào ra hồn để luyện kiếm, hắn chỉ có thể buồn bực dùng kiếm chém vào thân cây to. Trở lại sơn động tầng thấp nhất, Đường Phong đang muốn hỏi một chút Chung Lộ muốn ăn gì, vừa ngẩng đầu nhìn, lại không phát hiện bóng dáng Chung Lộ. Người đâu? Sơn động chỉ có một lối duy nhất, nếu Chung Lộ ở chỗ này, Đường Phong đã nhìn thấy. Thế nhưng hiện tại không thấy nàng đâu... Do vậy chỉ có thể khẳng định Chung Lộ đã rời khỏi sơn động, nếu như không có Linh Quyết hộ thân, cương khí bị phong tỏa, căn bản không có khả năng làm được. Tu luyện đến tầng thứ nhất rồi? Đường Phong mừng rỡ, vội vã chạy ra ngoài. Đến cửa động, bay xuống phụ cận Vân Hải Chi Nhai tìm một vòng, vẫn không tìm thấy bóng dáng Chung Lộ. Tiểu quỷ này đã chạy đi đâu? Trong lòng Đường Phong đầy nghi hoặc, rơi vào đường cùng chỉ có thể trở về trong sơn động đợi nàng. Mà khi Đường Phong lần thứ hai trở lại sơn động, mắt không khỏi trợn tròn. Chung Lộ dĩ nhiên đang ngồi hai bên Linh Mạch nhắm mắt ngưng thần, cần cù tu luyện. Nhìn khuôn mặt chăm chú của nàng, còn có một chút mồ hôi trên trán, lắng nghe hô hấp hỗn loạn, trong nháy mắt Đường Phong đã minh bạch. Không một tiếng động đi tới bên cạnh Chung Lộ, bỏ đồ vật đang cầm trên tay, Đường Phong cũng ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào nàng. Cảm thụ được ánh mắt Đường Phong đang nhìn mình, mí mắt Chung Lộ khẽ run run vài cái, nhưng vẫn như cũ không mở mắt ra. Giả bộ, vẫn tiếp tục giả bộ! Đường Phong hận không thể gõ cho tiểu quỷ này mấy phát. Không thể không nói, bản lĩnh gạt người của Chung Lộ không tồi, ít nhất Đường Phong đã bị nàng lừa gạt, nếu không phải hôm nay trùng hợp phát hiện nàng không ở trong sơn động, nếu không có trời mới biết lúc nào nàng mới hiện nguyên hình. Mặt đối mặt một lát, Chung Lộ vẫn ngồi yên không nhúc nhích, nhưng Đường Phong kiềm chế không nổi, hít vào một hơi thật sâu, tủm tỉm cười hỏi : - Tu luyện đến đâu? Mi mắt Chung Lộ khẽ lay động vài cái, sau đó chậm rãi mở ra, rất tự nhiên đáp: - Có chút manh mối, so với trước kia khá hơn rất nhiều, nhưng cảm giác chung quy vẫn không thể đột phá được bình cảnh của tầng thứ nhất. - Ha ha.... Đường Phong ngoài miệng cười nhưng trong lòng không cười: - Vậy ngươi đánh giá cần đùa giỡn trong thời gian bao lâu mới có thể đột phá đến tầng thứ nhất? Chung Lộ chăm chú suy nghĩ, lát sau mới nói: - Khả năng còn mười ngày đến nửa náng nữa! Vừa nói vừa vạch tóc che trên bộ ngực cao vút lộ ra phong tình mê người, nhẹ giọng nói: - Ngươi cũng biết, tu luyện công pháp tuyệt thế như thế này, quan trọng nhất là ngộ tính, tư chất của người ta không cao, ngộ tính tự nhiên cũng chẳng thể tốt được, cho nên... Chung Lộ một mặt nói một mặt vẫn liếc trộm thần sắc của Đường Phong, nhìn thấy sắc mặt Đường Phong trở nên âm trầm, trong lòng biết là không tốt, rất nhanh sửa chữa: - Bất quá ta sẽ hết sức cố gắng, ta nghĩ sau mười ngày nữa, khẳng định có thể tu luyện đến tầng thứ nhất. Đường Phong sắp tức nổ phổi rồi, bật mình đứng dậy, chỉ thẳng vào mũi Chung Lộ nói : - Ngươi còn muốn lừa gạt ta tới khi nào? - Ta lừa ngươi cái gì? Sắc mặt Chung Lộ có chút không được tự nhiên, bất quá khẩu khí vẫn rất cứng rắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio