Thiếu chút nữa Đường Phong phun máu, dùng tay che mũi một cái, hung thần ác sát nói: - Bớt sàm ngôn đi, nằm xuống cho ta, ngoan ngoãn để nha đầu cắn nuốt! Tuyệt đối không thể mặc kệ của tinh hồn này được, quá làm càn! Hai con mắt của Thi Thi ngập nước, hai bàn tay nhỏ bé quấn vào nhau, càng quấn càng xiết chặt, nói khẽ: - Ta có việc muốn thỉnh cầu, có thể nói ra không? - Nói đi. Đường Phong nhìn nàng. Thần sắc trên mặt Thi Thi biến đổi, trở nên thê lương, nở nụ cười khổ và đau thương, quay đầu nhìn qua ngoài cửa sổ, ôn nhu nói: - Nói là thỉnh cầu, kỳ thật cũng là nguyện vọng. Sau khi ta bị cắn nuốt sẽ dung hợp với nàng, sau này trên thế gian sẽ không còn ta nữa, đây là nguyện vọng duy nhất của ta! Đôi mắt mê người của Thi Thi lại nhảy loạn xạ, nhưng lần này lại không toát ra bất cứ thần thái vũ mị nào, ngữ khí thương cảm, thần thái thê lương, lời nói phát ra từ đáy lòng. - Chỉ cần ta có thể giúp ngươi làm được, ta sẽ đáp ứng ngươi! Đường Phong bị giọng nói của nàng cảm nhiễm, thần thái cũng trở nên nghiêm túc. - Phong ca ca ngươi sẽ hối hận. Linh Khiếp Nhan ở trong cương tâm cười lạnh một tiếng. - Kỳ thật cũng không phải là đại sự gì, ngươi nhấc tay là có thể làm được. Thi Thi ngoái đầu nhìn lại nhìn Đường Phong, trong khóe mắt hiện ra nụ cười giảo hoạt, lập tức cúi người, giống như con mèo nhỏ quỳ trên giường, nhích đến gần Đường Phong, nói: - Ta muốn nếm thử cảm giác nam nữ hoan ái, ta muốn thử cảm giác này một lần, đối với ngươi mà nói... Rất nhẹ nhàng phải không? Tứ chi Thi Thi chạm đất, tạo hình và thần thái lúc này vũ mị đến cực điểm, bờ mông ngạo nghễ ưỡn lên, vòng eo hoàn mỹ, mái tóc dài rối tung phủ lên vai, rủ xuống tận giường, áo lót cũng không cách nào che chắn được xuân quang tiết ra ngoài. Đường Phong nhìn nàng đầy thâm ý, trên mặt nở nụ cười vui vẻ, duỗi một bàn tay vuốt ve cái cằm sáng bóng của nàng, chỉ đụng vào một cái rất nhẹ, thân thể Thi Thi liền run rẩy một cái, trong đôi mắt toát ra thần thái mê ly. Hô hấp càng ngày càng dồn dập, trong đôi mắt Thi Thi có chút khát vọng, cũng có chút ranh mãnh, không e dè khi đối mặt với Đường Phong. Đường Phong chậm rãi đem đầu mình tiến gần người nàng, hơi thở của nam nhân tràn vào mặt, tim Thi Thi đập càng ngày càng mạnh, trong phòng yên tĩnh, phát ra âm thanh thình thịch. Thời điểm đôi môi của hai người còn cách nhau một tấc, Đường Phong dừng lại, quát lên: - Nha đầu, động thủ! - Ah... Thi Thi giống như bị trúng tên yếu đuối ngã vào lồng ngực Đường Phong, thân thể ngồi trên đùi Đường Phong, trong miệng phát ra một âm thanh như mất hồn, u oán nhìn Đường Phong: - Lòng dạ nam nhân thật ác độc! - Ngoan ngoãn nghe lời cho ta! Linh Khiếp Nhan nghiến răng nghiến lợi quát lên, bốn sợi tinh hồn dung hợp thành một thể phát ra lực hấp dẫn, trong chớp mắt tinh hồn Vũ Mị trong cơ thể Thi Thi bị cưỡng ép bay ra. - Khanh khách, ta sẽ trở lại, không có nam nhân nào có thể ngăn cản được lực hấp dẫn của ta! Sau khi Thi Thi nói xong câu này, thần thái trong đôi mắt dần dần biến mất. - Phong ca ca, ta sẽ ngủ say một thời gian ngắn, ngươi hãy cẩn thận. Linh Khiếp Nhan nói xong câu này, cũng không còn phản ứng. Mỗi lần Linh Khiếp Nhan thôn phệ một tinh hồn, đều hao phí rất nhiều thời gian, lần đầu tiên cần vài tháng, lần thứ hai là nửa năm, không biết lần này cần bao lâu. Nhưng đây chính là tinh hồn cuối cùng, chỉ cần thôn phệ Vũ Mị, Linh Khiếp Nhan đã trở thành nguyên vẹn. Mấy năm trước, thời điểm mình có được Bất Phôi Giáp, đã từng đáp ứng Linh Khiếp Nhan, giúp nàng tìm kiếm các tinh hồn bị tán lạc không biết ở đâu, trải qua nhiều năm như vậy, cuối cùng lời hứa hẹn này cũng hoàn thành, chỉ cần nghĩ tới điểm ấy Đường Phong cũng nhẹ nhõm một chút. Trên đùi truyền đến khí tức ấm áp, Đường Phong cúi đầu xem xét, liền cười khổ một tiếng. Hiện tại Thi Thi đang ngủ say trên đùi của mình, tư thế rất ám muội. Nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cố gắng không đả động đến thân thể của nàng, Đường Phong đặt nàng lên giường, thay nàng đắp chăn lại. Rón ra rón rén đi ra phòng ngoài, Đường Phong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Trăng tròn như cái mâm bạc, cả thế giới đều đắm chìm trong tầng ánh sáng nhu hòa này, hôm nay tất cả các việc vặt đã an bài thỏa đáng, hiện tại cũng nên bắt tay và việc ấp nở trứng Hắc Phượng. Hắc Phượng trọng sinh, tuyệt đối không thể qua loa, hơn nữa nhất định phải tìm một nơi rộng rãi và không có người qua lại mới được. Phần bụng của Khúc Đình Sơn, đây chính là nơi lý tưởng nhất! Thừa dịp trăng sáng, Đường Phong triển khai thân pháp bay về phía Khúc Đình Sơn. Một giờ sau, Đường Phong đã tiến vào Khúc Đình Sơn hơn trăm dặm, có lẽ nơi này đủ an toàn rồi. Đi xem xét bốn phía, Đường Phong tìm được vị trí phù hợp, đem trứng Hắc Phượng lấy ra, cẩn thận từng li từng tí đặt xuống đất, ngay sau đó, lại vội vàng lấy Tà Ngô Đồng ra, đặt ở bên cạnh trứng Hắc Phượng. Sau một khắc, Đường Phong vội vàng bay ra ngoài, một lần chạy ra ngoài hơn mười dặm, lúc này mới dừng bộ pháp. Đưa mắt nhìn lại, dưới ánh trăng, dù cách núi non cây cối trùng điệp, Đường Phong vẫn có thể nhìn thấy động tĩnh của trứng Hắc Phượng. Tận lực chọn lựa vị trí này, chính là vì địa thế ở đây khá cao, rất thuận tiện cho mình quan sát tất cả. Đường Phong bắt đầu ngồi đợi. - Vù vù... Mây đen trên bầu trời vần vũ, đem ánh trăng sáng ngời che đi, một đoàn hắc sắc hỏa diễm sáng ngời từ trên trời rơi xuống, nện thẳng xuống vị trí của Tà Ngô Đồng. Ầm một tiếng, dù đã đứng cách hơn mười dặm, Đường Phong cũng có thể cảm giác được mặt đất đang rung động lắc lư, con mắt nhìn chằm chằm vào địa phương đang bốc cháy sáng trưng kia, ánh lửa lập thiêu đốt hừng hực. Hắc sắc hỏa diễm đang cắn nuốt mọi thứ xung quanh, không có ngừng lại chút nào, nó nhanh chóng khuếch tán ra khắp mọi hướng. Tiếng vù vù trên không trung vang lên không dứt, trên cơ bản cứ cách mười tức thời gian, sẽ có một đoàn hắc sắc hỏa diễm rơi xuống, cả vùng đất biến thành biển lửa. Đường Phong đứng nguyên tại chỗ, hắn cũng có chút lo lắng. Uy lực của hắc sắc hỏa diễm hắn đã tự mình trải nghiệm qua, trừ trứng Hắc Phượng có thể hấp thu ra, không có biện pháp nào có thể dập tắt nó, nếu vì chuyện này mà Khúc Đỉnh Sơn bị thiêu đốt, chẳng phải khi đó mình trở thành tội nhân thiên cổ sao? Dù có lo lắng, nhưng Đường Phong không có biện pháp để dập lửa, chỉ có thể cầu nguyện cho tốc độ của hắc sắc hỏa diễm không khuếch tán quá nhanh. Động tĩnh ở bên này gây ra, làm cho linh thú trong phương viên trăm dặm bị kinh hãi, âm thanh thú rống hỗn loại vang vọng khắp Khúc Đỉnh Sơn, vô số linh thú hốt hoảng chạy trốn ra xa khỏi vị trí hắc sắc hỏa diễm đang thiêu đốt. Thời gian không bao lâu, nơi đặt trứng Hắc Phượng đã biến thành một biển lửa! Thời gian dần qua, Đường Phong cảm giác độ ấm trong không khí càng ngày càng cao, biển lửa đang lan tràn tới vị trí của mình, dù cách nhau đến mười dặm, nhưng ở đây cũng không phải là nơi an toàn. Dưới sự bất đắc dĩ, Đường Phong đành phải lui về phía sau một lần nữa, hắn lui chừng ba mươi dặm, đi đến phụ cận một đỉnh núi nhỏ, lúc này mới dừng lại. Thời gian nửa đêm trôi qua rất nhanh, một đạo ánh sáng từ phương đông sáng chói xuất hiện ở phía chân trời, trải qua nửa đêm, hiện giờ Khúc Đình Sơn ánh lửa trùng thiên, lấy trứng Hắc Phượng làm trung tâm, phạm vi phương viên gần trăm dặm, đã bị đốt cháy không còn lại gì, đừng nói là cây cối trước kia, ngay cả mặt đất cũng bị thiêu đốt. Cho tới bây giờ, trứng Hắc Phượng mới có những biến hóa rất nhỏ, Đường Phong có thể nhìn thấy trứng Hắc Phượng đang phiêu đãng một tầng đen kịt, giống hệt bộ dáng như lúc ở Thiên Thánh Cung, tốc độ của màu đen đó lan tràn rất nhanh, lập tức bao trùm toàn bộ khu vực biển lửa, sau một khắc, biển lửa toàn hắc sắc hỏa diễm như được triệu hoán, giống như Phong Quyển Tàn Vân bị hút vào trong trứng Hắc Phượng, chỉ trong mười tức thời gian ngắn ngủi, tất cả hắc sắc hỏa diễm bị trứng Hắc Phượng thôn phệ không còn. Đường Phong thở ra một hơi, cuối cùng cũng bị hút trở lại, xem ra vị trí của mình cũng xem như là nơi an toàn. Tiếp theo Tà Ngô Đồng sẽ hấp dẫn thiên địa tà hỏa, tối đa cũng chỉ có thể lan tràn đến chỗ vừa rồi. Thiên Thánh Cung hộ cung thánh thú Hỏa Phượng Hoàng đã từng nói qua trứng Hắc Phượng sắp tới trạng thái viên mãn, nhưng lại không nói chắc là lúc nào sẽ trọng sinh, Đường Phong cũng không thể phỏng đoán, chỉ có thể lẳng lặng ngồi đợi. Làm cho Đường Phong không nghĩ tới, mình đã đợi liên tiếp ba ngày, trứng Hắc Phượng vẫn giống như trước kia, không có chút biến hóa nào, Tà Ngô Đồng hấp dẫn thiên địa tà hỏa chỉ tới phạm vi trăm dặm, sau đó bị trứng Hắc Phượng thôn phệ, ba ngày qua đi, quá trình này lập đi lập lại, mỗi lần lập lại thì Đường Phong đã không còn cảm giác chờ mong nữa, cho đên tận hôm nay Đường Phong đã bình tĩnh trở lại. Hắn an vị trên đỉnh núi, trên tay cầm Thiên Cơ trận pháp, đau khổ nghiên cứu. Không quản Hắc Phượng khi nào mới có thể trọng sinh, mình cũng không thể ở nơi này mà lãng phí thời gian như vậy. Vô Thường Quyết không cần tu luyện, chính nó sẽ chủ động vận chuyển, Linh Quyết không cách nào tu luyện, Sơn Hà Đồ đang nằm trong mật thất Thiên Tú tông. Càng nghĩ, Đường Phong chỉ có thể nghiên cứu Thiên Cơ trận pháp. Bản Thiên Cơ trận pháp này sau khi Đường Phong có được, Đường Phong cũng không nghiên cứu bao lâu, cho nên lý giải đối với trận pháp không quá sâu, chỉ có thể được coi là nhập môn mà thôi, hiện tại tĩnh tâm nghiên cứu, Đường Phong phát hiện trận pháp đúng là bác đại tinh thâm, nếu không hao tốn nhiều thời gian cho nó, sẽ không thể hiểu được tinh túy của nó, càng xem càng thấy huyền diệu thần kỳ, càng xem càng yêu thích không buông tay. Hắn vừa xem Thiên Cơ trận pháp, vừa lấy linh thạch từ trong Mị Ảnh không gian ra, luyện tập bày trận. Khi cảm thấy mệt mỏi thì nhắm mắt ngồi xuống, một bên điều dưỡng tinh lực một bên hồi tưởng những gì mình hiểu được trong Thiên Cơ trận pháp. Năm ngày tiếp theo, bỗng nhiên Đường Phong giật mình tỉnh lại, bối rối ngẩng đầu nhìn về vị trí của trứng Hắc Phượng, cảm thấy nó vẫn giống như đúc trước kia, không có biến hóa, hắn lắc đầu, tiếp tục nghiên cứu trận pháp. Mười ngày sau, tình huống vẫn như vậy. Nửa tháng, một tháng... Sau một tháng, Đường Phong bất đắc dĩ phát hiện, trình độ của mình đối với lý giải về trận pháp đã được tính là nhập môn, nhưng trứng Hắc Phượng vẫn như lúc ban đầu. Nhíu mày hướng nhìn về phía trứng Hắc Phượng, lông mày Đường Phong nhíu lại, hắn chợt phát hiện mình đã xem nhẹ một việc, chính là tuổi thọ của linh thú và tuổi thọ của nhân loại. Hồng sam nữ tử chỉ nói với mình, Hắc Phượng sắp trọng sinh, nhưng lại không nói là đến lúc nào nó mới trọng sinh! Mình cho rằng có thể rất nhanh, nhưng bây giờ đứng ở góc độ Hồng sam nữ tử mà suy nghĩ, trong miệng nàng nói rất nhanh, có khả năng là một tháng, hai tháng, nửa năm hoặc thậm chí lâu hơn. Chút thời gian đó với thượng cổ linh thú mà nói, đúng là rất nhanh. Mình sẽ không phải đợi ở nơi này một hai năm chứ? Đường Phong nghĩ đến điểm này liền phiền muộn. Còn có, Hồng sam nữ tử giao cho mình Hỏa Phượng chi huyết, nên dùng lúc nào mới thỏa đáng nhất đây? Lúc ấy chỉ lo mừng rỡ Hắc Phượng cuối cùng cũng thuộc về mình, hưng phấn quá nên quên hỏi những chuyện này. Thời điểm suy nghĩ, trứng Hắc Phượng và hắc sắc hỏa diễm đã vòng trở lại, từ trong trứng Hắc Phượng phát ra động tĩnh, toàn bộ hắc sắc hỏa diễm khắp núi đều bị nó hút trở lại. Đường Phong dùng thần thức đảo qua trứng Hắc Phượng, sau khi tra xét thì lộ ra vẻ hoảng sợ và kinh ngạc, trứng Hắc Phượng ... Lúc này đã xuất hiện một cổ sinh cơ! Trước đây tuy trứng Hắc Phượng vẫn sống, nhưng sinh cơ ẩn chứa trong nó rất yếu ớt, phải đứng ở trước nó cẩn thận tra xét, mới có thể cảm giác được, nhưng hiện tại, dù ở cách ba mươi dặm, Đường Phong cũng cảm nhận được trứng Hắc Phượng đang tản ra sinh cơ bừng bừng, sinh cơ này không tính là mạnh, nhưng đã mạnh hơn trước kia rất nhiều. Đây là dấu hiệu Hắc Phượng trọng sinh sao? Trong nhất thời Đường Phong rất vui mừng, mình đã ở đây đợi hơn một tháng, cuối cùng cũng không uổng phí thời gian chờ đợi. Hắc sắc hỏa diễm biến mất, không đến mười tức thời gian, mây đen trên bầu trời lại vần vũ, một đạo hắc sắc hỏa diễm như Hỏa Long từ trên trời rớt xuống, nện vào bên cạnh Hắc Phượng. Đường Phong thu hồi Thiên Cơ trận pháp, nhìn không rời mắt khỏi trứng Hắc Phượng. Hao phí thời gian quan sát, hắc sắc hỏa diễm xung quanh trứng Hắc Phượng bị hấp thu sạch sẽ, điều này Đường Phong cũng nhìn thấy được, sinh cơ trong trứng Hắc Phượng, đã mạnh hơn vừa rồi một chút. Có hy vọng! Đường Phong nhịn không được cười lên, đây tuyệt đối chính là dấu hiệu Hắc Phượng sắp trọng sinh. Hiện tại có nên cho nó dùng Hỏa Phượng chi huyết gia tăng tốc độ và xác suất thành công hay không? Dùng! Lúc này không dùng, thì đợi khi nào mới dùng! Ý niệm này vừa mới xuất hiện trong đầu, Đường Phong đã hạ quyết tâm. Nhưng muốn đem Hỏa Phượng chi huyết nhỏ lên trứng Hắc Phượng, phải đợi thời cơ thích hợp. Chỉ khi hắc sắc hỏa diễm bên cạnh bị trứng Hắc Phượng thôn phệ, trước lúc hắc sắc hỏa diễm trên bầu trời rơi xuống, sẽ có thời gian mười tức ngắn ngủi, khi đó mới là thời điểm an toàn.