Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

chương 928 : một bước biến hóa, một bước lạc đường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nửa canh giờ sau, mười mấy người đang phân tán ở khắp nơi đều tụ tập trở lại, đại đa số không có phát hiện bất cứ dị thường nào, chỉ có một người, trên tay cầm theo thi thể một con linh thú, nói: - Đại nhân, chém giết được một Lục giai linh thú, hôm nay ăn thứ này đi, hơn mười ngày nay các huynh đệ chỉ ăn quả dại để lấp đầy bụng, thể lực bị tiêu hao cực lớn. Huyết Vân Lưu liếc hắn một cái, gật đầu. Chẳng lẽ vừa rồi mình phát hiện, chính là con linh thú này? Đại đa số mười mấy cao thủ Huyết Vụ Thành đều khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức, người chém giết con linh thú kia đang nhặt ít củi lửa, chuẩn bị làm thức ăn. Âm thanh đống lửa được nhóm lên, cả thế giới như chìm vào tiếng côn trùng, lộ ra vẻ vô cùng u tĩnh. Đường Phong ẩn thân ngay dưới mặt đất, ngừng thở, ngay cả tiếng tim đập cũng bị đè nén đến mức tận cùng, phải qua thời gian trăm tức, trái tim mới đập lên một cái. Vừa rồi hắn không cao chạy xa bay, mà tiện tay đào ở gần đó một cái hố to nằm cách vị trí cũ không xa, sau đó cả người chui xuống hố. Vị trí ẩn thân hiện tại, là ở trong một bụi cây, cách đám người Huyết Vụ Thành khoảng trăm trượng, khoảng cách này đã rất an toàn, Đường Phong chắc chắn đám người này sẽ không phát hiện ra. Sở dĩ ẩn nấp ở chỗ này, Đường Phong cũng ôm tâm tình muốn tìm hiểu một chút manh mối trong đầu, người của Huyết Vụ Thành ở nơi này không ít thời gian, cho nên biết rõ hơn hắn nhiều, chỉ cần lắng nghe bọn họ nói chuyện một chút, còn tốt hơn so với việc tự mình thăm dò. Nhắm mắt lại, hồi tưởng lại cảnh sắc lúc trời tối, cảnh sắc trong sơn cốc chuyển biến chỉ trong nháy mắt, khóe miệng Đường Phong giật lên một cái. Trong một sát na đó, hắn đã nhìn ra được huyền bí của đại trận này, hắn cũng phát hiện ra được mắt trận. Khác với trận pháp do con người bố trí, thiên nhiên đại trận này đã vượt qua tưởng tượng của Đường Phong, có tới hai mắt trận. Mắt trận thứ nhất nằm ở giữa trung tâm sơn cốc, điểm này dù là người không nghiên cứu qua trận pháp, cũng có thể đoán ra được. Trung tâm sơn cốc, là vị trí của hàn đàm, chắc chắn hàn đàm chính là mắt trận thứ nhất. Nhưng mắt trận thứ hai không phải là ai cũng có thể phát hiện ra được, Đường Phong chỉ vô tình nhìn ra được bí mật này mà thôi. Trên bầu trời lóe ra một ngôi sao, cho nên hắn mới phát hiện ra mắt trận thứ hai! Mỗi khi bóng đêm xuất hiện, thời điểm ngôi sao này lóe lên, tinh thần chi lực sẽ hô ứng với mười ngọn núi lớn này, đại trận sẽ chuyển biến, ban ngày là Mê Tung Trận, chuyển biến thành Dạ Gian Sát Trận. Khi đó hàn khí trong hàn đàm sẽ nhanh chóng lan tràn ra, đây cũng là nguyên nhân mà đám người Huyết Vụ Thành bỏ chạy trối chết. Hơn nữa, Dạ Gian Sát Trận, không chỉ đơn giản là hàn khí như vậy, mà mười ngọn núi lớn này cũng có huyền diệu của nó, bằng không tốc độ chạy trốn của đám người Huyết Vụ Thành sẽ không chậm như vậy, khi đó bọn họ còn chưa bị hàn khí đến gần như. Mười ngọn núi lớn này lúc đó đã cung cấp một thứ gì đó cho đại trận, điều này làm Đường Phong nhìn không thấu. Dù hiện tại đã phát hiện ra mắt trận, nhưng Đường Phong không có biện pháp phá giải thiên nhiên trận pháp, mắt trận thứ nhất là hàn đàm, trừ phi hủy hàn đàm đi, mắt trận mới bị phá hư. Mà mắt trận thứ hai lại càng không được, Đường Phong không có biện pháp bay lên trời đánh nát ngôi sao kia. Huống chi, muốn phá đại trận này, phải đồng thời hủy diệt mắt trận mới được, chỉ cần một cái còn tồn tại, trận pháp vẫn vận chuyển như thường. Quỷ Phủ Thần Công (quỷ thần khó lường), hiện giờ Đường Phong đã nhìn ra được huyền bí của đại trận, hắn lại càng cảm khái tạo hóa thần kỳ. Trên đời này lại có thể sinh ra địa phương thần kỳ như vậy. Tạm gác đại trận này qua một bên, người của Huyết Vụ Thành muốn dựa vào Thiên Công Đồ Phổ để tiến vào trong đó, xem ra có chút không thật. Tất cả những gì hắn nhìn thấy, đã vượt qua xa những thứ mà Thiên Công Đồ Phổ có thể phá giải. Dù Thiên Công Đồ Phổ có dấu vết của trận pháp, nhưng chủ yếu nhất chính là cơ quan chi đạo. Có lẽ người của Huyết Vụ Thành cũng không quá kỳ vọng vào Thiên Công Đồ Phổ, nhưng vẫn ký thác một tia hy vọng vào nó. Thời điểm Đường Phong trầm tư, bên kia truyền đến âm thanh đối thoại, làm cho hắn vội vàng thu liễm tinh thần, cẩn thận lắng nghe. - Đại nhân, ăn chút đồ ăn đi. Một tên đệ tử Huyết Vụ Thành đem chút thịt linh thú đã chín đưa tới trước mặt Huyết Vân Lưu. Huyết Vân Lưu tiếp nhận thịt linh thú, nhưng vẫn chưa ăn, lông mày nhíu lại một cách lo lắng, thở dài: - Ai, hơn hai năm, chúng ta đã rời khỏi Huyết Vụ Thành hai năm rồi, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có biện pháp đi vào hàn đàm kia, lúc đến có hai mươi huynh hệ, hiện giờ chỉ còn lại chúng ta, Huyết Vân Lưu ta hổ thẹn với thành chủ, hổ thẹn với huynh đệ! Lời nói cảm động lòng người, chân tình thật ý. - Đại nhân đừng nói vậy! Lập tức có một đệ tử Huyết Vụ Thành bị cảm động. - Chúng huynh đệ sống là người của Huyết Vụ Thành, chết là ma của Huyết Vụ Thành! Bởi vì cùng chung chí hướng, mới tụ tập lại với nhau, ngoại nhân xem chúng ta là sài lang hổ báo, đại nhân và thành chủ đối đãi với chúng ta ân trọng như núi! Các huynh đệ liều cái mạng này, cũng phải tìm cho ra hàn đàm, chỉ cần chúng ta có một thanh thần binh, liền có thể phá tan cái cục diện ngang bằng nhau này, tàn sát hết đám ngụy quân tử Thiên Thánh Cung kia, dương danh của Huyết Vụ Thành chúng ta! - Đúng vậy! Một đám người hăng hái, xem ra cừu oán giữa Huyết Vụ Thành và Thiên Thánh Cung đã xâm nhập vào tận xương tủy của những người này. - Kỳ thật đại nhân cũng không cần lo lắng như vậy. Một đệ tử Huyết Vụ Thành khác nói: - So với chúng ta của hai năm trước, hiện giờ đã có tiến bộ rất lớn. Ít nhất, thời điểm sát trận vào ban đêm hàng lâm, chúng ta chạy trốn để khỏi chết đã không còn vấn đề gì. Huyết Vân Lưu nghe vậy liền gật đầu, đúng vậy, đã tiến bộ rất nhiều. Thời điểm này của hai năm trước, vào ban đêm sát trận biến hóa, hắn đã bị tổn thất vài người. Nhưng bây giờ, mọi người đã quá quen với việc ứng phó với biến hóa này, cho tới bây giờ không bị giết chết. - Thập Sơn Chi Lực, cho nên hành động của chúng ta ở bên trong có chút gian nan, đây cũng có thể xem là một loại phương thức tu luyện, thực lực của các huynh đệ gia tăng không ít. Chỉ cần ban ngày xông vào cái Mê Tung Trận Kia, đến được hàn đàm, lúc đó chúng ta đã thắng lợi. Thập Sơn Chi Lực? Đó là cái gì? Đường Phong nghe mơ mơ màng màng. - Đáng hận nhất chính là Mê Tung đại trận này! Huyết Vân Lưu nện xuống đất một cái thật mạnh. - Chậm trễ chúng ta quá nhiều thời gian, mỗi một bước đều có biến hóa, một bước lạc đường, muốn vượt qua cái đại trận này, phải xem vận khí. - Haizz! Nghe Huyết Vân Lưu nói, tất cả mọi người kìm đều nhịn không được thở dài. - Bỏ đi, nghỉ ngơi sớm một chút, bình minh ngày mai, khi sát trận biến mất, chúng ta sẽ thử lại. Huyết Vân Lưu phân phó. - Vâng! Mọi người đồng ý. Đám người Huyết Vụ Thành bàn luận không nhiều lắm, nhưng Đường Phong lại nghe được không ít tin tức hữu dụng. Hiện tại có thể biết được, ban ngày và ban đêm, cái đại trận ngàn dặm này sẽ khác nhau, điểm này Đường Phong đã được nhìn thấy lúc nãy. Ban ngày mây mù lượn lờ, ngay cả cương khí chấn động và thần thức không có truyền ra, chắc chắn đây là Mê Tung Trận. Nhưng theo lời của đám người Huyết Vụ Thành nói, Đường Phong mới phát hiện, bên trong Mê Tung Trận còn có hiệu quả của ảo trận. Hai đại trận pháp gia trì, muốn vượt qua sơn cốc, không phải là việc dễ dàng. Ban đêm là lúc sát trận xuất hiện, hàn khí lan tràn, ai cũng không thể ngăn cản. Cho nên người của Huyết Vụ Thành, cho tới bây giờ chỉ lựa chọn xông trận vào ban ngày. Còn có Thập Sơn Chi Lực kia, làm cho Đường Phong rất để ý, hắn không biết đây rốt cuộc là ý gì. Bình minh ngày mới xuất hiện, mình cũng phải đi vào một lần mới được, tin tức của người khác vĩnh viễn không bao giờ bằng được kinh nghiệm của chính mình. Đường Phong hạ quyết tâm, cũng nhắm mắt tập trung tư tưởng, nghỉ ngơi dưỡng sức. Ngày thứ hai, động tĩnh từ đám người Huyết Vụ Thành làm cho Đường Phong bừng tỉnh, đợi cho bọn họ rời đi một thời gian, Đường Phong mới tản thần thức ra bốn phía dò xét. Không có bất kỳ mối nguy hiểm nào, người của Huyết Vụ Thành đã rời đi. Đường Phong vội vàng từ nơi ẩn thân đi ra, đi lên đỉnh núi nhìn xuống. Cảnh sắc trước mắt đã giống với hôm qua, Mê Tung Trận xuất hiện, mây mù che kín sơn cốc. Đứng trên đỉnh núi, Đường Phong lựa chọn một con đường, sau đó xông vào mây mù. - Nha đầu, chỉ cho ta hướng đi. Đường Phong tiến vào mây mù, có cảm giác thần thức bị ngăn cản, giống như lúc ở trong Vân Hải Chi Nhai, không có cách nào xuất ra hơn một trượng. Hơn nữa đây là trong mây mù, đưa tay cũng không nhìn thấy năm ngón, cũng không nhìn thấy phương hướng, lúc này chỉ có thể dựa vào Linh Khiếp Nhan chỉ dẫn, Đường Phong mới có thể biết được phương vị. - Bên này. Linh Khiếp Nhan mở miệng nhắc nhở một câu. Đường Phong đi về phương hướng kia, nhưng chưa đi được vài bước, đã cảm giác được bờ vai trầm xuống, Đường Phong cảm thấy hoảng sợ, cương khí vận chuyển toàn thân, lúc này mới triệt tiêu cổ áp lực vô hình này. - Tình huống như thế nào? Đường Phong dừng bộ pháp lại, cẩn thận cảm thụ. Đúng là trên bờ vai không có bất kỳ dị vật gì, nhưng cổ áp lực trầm trọng kia cũng không phải giả, giống như có một gông xiềng vô hình đang đè lên thân thể. - Sao thế? Linh Khiếp Nhan nghi hoặc hỏi một tiếng. - Không có gì. Đường Phong lắc đầu, không để trong lòng, hồi tưởng lại tình huống của đám người Huyết Vụ Thành hôm qua, càng ngày càng hồ nghi. Đi về phía trước vài bước, cảm giác được bờ vai càng ngày càng nặng, hơn nữa nơi này lớn như vậy, chỉ đi được vài bước, áp lực đã tăng thêm ba thành. Lại đi, lại tăng thêm một ít! Áp lực nặng nề như vậy đối với Thiên giai thượng phẩm như Đường Phong mà nói, có thể hóa giải nhẹ nhàng. Nhưng nếu cổ áp lực này gia trì lên thân thể của Địa giai, chắc chắn Địa giai này bị nó ép nằm lên mặt đất. Ở nơi này, Đường Phong cảm nhận được một tia nguy hiểm và dị thường, loại nguy hiểm này đến từ mười tòa núi lớn kia! Mười ngọn núi kia giống như muốn ngăn cản bước tiến của Đường Phong, như muốn đem toàn bộ sức nặng của mình áp lên người Đường Phong. Thập Sơn Chi Lực! Lúc này Đường Phong mới hiểu ra! Thì ra người của Huyết Vụ Thành đêm qua nói là Thập Sơn Chi Lực, thì ra là nói về mười tòa núi lớn, không chỉ là nhân tố cấu thành trận pháp, nhưng lại có thể cung cấp uy lực cho trận pháp. Đường Phong có thể khẳng định, càng đi vào bên trong, thân thể phải thừa nhận áp lực càng ngày càng lớn, đây là áp lực đến từ mười ngọn núi kia, tuyệt đối không phải sức người có thể ngăn cản. Đúng như Đường Phong sở liệu, càng đi vào bên trong, bờ vai của Đường Phong cảm nhận được áp lực càng ngày càng mạnh mẽ, càng ngày càng nặng nề, làm cho hắn không thể không vận chuyển cương khí, triệt tiêu áp lực này. Nặng ngàn cân, nặng vạn cân! Tốc độ vận chuyển của cảnh giới Thiên giai thượng phẩm đỉnh phong đạt tới mức cao nhất, lúc này mới có thể bước tiếp. Trách không được người của Huyết Vụ Thành đã tiêu phí hai năm mà chưa đi tới được chỗ hàn đàm, mình đi tới được nơi này đã cảm thấy sắp tới cực hạn, tuy người của Huyết Vụ Thành đều là Linh giai cao thủ, nhưng cũng không thể chịu đựng được. Thiên nhiên đại trận, đúng là quỷ dị đến trình độ không thể quỷ dị hơn. Trong chốc lát, Đường Phong cảm giác tầm mắt tối sầm, trên mặt đất xuất hiện bóng dáng cực lớn. Mây mù xung quanh biến mất không thấy, không biết đã biến mất đi tới nơi nào. Đường Phong ngẩng đầu nhìn lên, trái tim đập mạnh một cái, thiếu chút nữa nhảy ra khỏi g ngực. Hắn nhìn thấy trên đỉnh đầu có một ngọn núi cực lớn, đang từ trên cao nện thẳng xuống đầu hắn, ngọn núi này cao tới ngàn trượng, rõ ràng là một trong những ngọn núi cấu thành trận pháp. Bị một ngọn núi lớn như thế nện trúng, đừng nói Đường Phong là Thiên giai thượng phẩm, dù là Hỏa Phượng tự mình đến đây, cũng bị nện thành bánh thịt. Áp lực vô cùng nặng nề, phạm vi nện xuống của ngọn núi cực lớn, cho nên không có nơi nào để né tránh. Mắt thấy ngọn núi nện vào đầu mình, đột nhiên Đường Phong cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn truyền tới, trong đầu liền thanh tỉnh lại. Ngọn núi lớn giống như chưa từng tồn tại, trực tiếp biến mất không thấy. Đường Phong quay đầu nhìn sang bốn phía, hắn vẫn còn đang đứng trong mây mù, cảnh sắc bên cạnh không có biến hóa chút nào, trên đỉnh đầu cũng không có ngọn núi lớn nào. Ảo giác! Vừa rồi chính là ảo giác! May mắn là Đường Phong đã nghe được người Huyết Vụ Thành nói chuyện, Huyết Vân Lưu nói mỗi một bước đều có biến hóa, một bước lạc đường, hắn nhớ kỹ những lời này trong đầu. Lại thêm vừa rồi hắn cảm thấy chuyện này có chút không chân thật, bằng không thì hắn không cách nào tỉnh lại. Thân ở trong huyễn trận, bị núi lớn đập trúng, cảm giác này rất chân thật, hậu quả mà nó tọa ra không thể tưởng tượng nổi, sự tồn tại của ảo trận, chính là làm cho người trong ảo trận có cảm giác rất chân thật, tàn phá tinh thần và hồn phách của người đó. Toàn thân đổ mồ hôi, sắc mặt Đường Phong tái nhợt, thở phì phò, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio