Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

chương 937 : tự tìm đường chết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ám khí còn không nhiều, khi trở về Đường Phong chuẩn bị dùng những khoáng vật này chế tạo ám khí, dù mình không dùng, thì Chu Tiểu Điệp cũng cần dùng. Có được một tảng đá như vậy, Đường Phong càng dụng tâm tìm kiếm. Một giờ đi dạo, Đường Phong tìm được không ít những tảng đá như vậy, một khối bị vỡ, cũng sẽ nhiều thêm bảy tám khối, những tảng đá này có lớn có nhỏ, quy mô không đồng nhất, nhưng cũng có thể nói là thu hoạch phong phú. Đường Phong định tìm kiếm những thiên tài địa bảo sinh trưởng ở nơi đây, nhưng hắn nhanh chóng thất vọng, bởi vì hàn khí và hoàn cảnh nơi đây quá ác liệt, cho nên không có thứ gì sống được, dược liệu thì không cần phải nói. - Phong ca ca, bên kia còn một khối! Linh Khiếp Nhan hưng phấn nhắc nhở. - Đúng là khối này rất lớn nha. Đường Phong nhìn qua phương hướng đó, trong lòng cũng cả kinh, tảng đá này còn lớn hơn những tảng đá trước rất nhiều, chỉ sợ cũng nặng khoảng ngàn cân. Thay đổi phương hướng lao về phía tảng đá kia, thời điểm còn cách tảng đá này khoảng vài chục trượng, đột nhiên Đường Phong phát hiện tảng đá kia động đậy. Ngay sau đó, một đạo kình phong từ trước mặt đánh tới, thậm chí còn mang theo tiếng vang bén nhọn. Đường Phong không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nghiêng đầu tránh né, tránh khỏi đạo không kích này. Không đợi hắn phục hồi tinh thần, hòn đá kia lại động, hàn ý truyền khắp toàn thân, đây không phải là do hàn khí xung quanh, mà là phản ứng bản năng của bản thân cảm nhận được nguy hiểm tính mạng. Độc Ảnh kiếm xuất hiện, Đường Phong vung tay lên, một kiếm ẩn chứa vô tận kiếm ý, ngăn cản một kích trước mặt. Một tiếng đinh nhỏ vang lên, thiếu chút nữa Độc Ảnh kiếm sắp rời tay, đạo công kích này chẳng những nhanh vô cùng, hơn nữa trong đó còn ẩn chứa lực đạo vượt qua sự tưởng tượng của Đường Phong. Rốt cuộc là cái gì! Trước sau gặp phải hai lần công kích, Đường Phong còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, bởi vì từ khi xuất đạo đến nay đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện này. Huống chi, hiện giờ thực lực của hắn đã khác xưa, dù là Linh giai cao thủ ra tay, hắn vẫn có thể thấy được rõ ràng. Ở nơi đây, ngoài tảng đá có thể động đậy cách hắn vài chục trượng kia ra, thì hắn không nhìn thấy dấu vết gì cả. Chẳng lẽ đây không phải là tảng đá, mà nó là một vật sống! Một vật có hình dáng đầu lưỡi dài vài chục trượng từ trong miệng của vật sống bay ra, tốc độ của nó nhanh đến mức không thể tưởng tượng, đánh về phía Đường Phong. Giống như bọ ngựa săn mồi, khi nhìn thấy thời cơ thích hợp nhất, nó sẽ vung tay ra bắt con mồi. - Phong ca ca coi chừng, đây là Tam Nhãn Băng Thiềm! Linh Khiếp Nhan vừa nhìn đã biết, vội vàng lên tiếng lên tiếng cảnh tỉnh. Nguyên lai là linh thú! Đường Phong không nghĩ tới một tảng đá nặng ngàn cân này, lại là linh thú. Vừa rồi tìm kiếm khắp nơi, không nhìn thấy một gốc thực vật này, thế thì sao con linh thú này có thể sống ở đây? Tại sao con Tam Nhãn Băng Thiềm này lại phủ phục không nhúc nhích ở đây, toàn thân bất động, thân thể thuần một màu lam, ánh sáng nơi này không đủ, từ phương xa nhìn tới, nó và tảng đá chẳng có gì khác nhau. Nếu không Đường Phong có kinh nghiệm trong nhiều cuộc chiến sinh tử, làm cho hắn cảm ngộ được bản năng cảm nhận nguy cơ, nếu không lúc nãy đã ăn thiệt thòi lớn, nếu bị loại lực đạo này đánh trúng, trúng phải thân thể, dù thân thể của hắn được rèn luyện đến cực hạn, chỉ sợ cũng đã bị đâm một lỗ thủng trên người. Tam Nhãn Băng Thiềm chỉ dùng đầu lưỡi để công kích. Một khi đánh ra thì không có gián đoạn, tốc độ không gì sánh kịp, lực đạo đủ để đâm rách không gian, trong vòng một ngàn trượng có lực sát thương cực lớn. Đường Phong tránh thoát ba lượt, công kích của Tam Nhãn Băng Thiềm càng thêm lăng lệ ác liệt, đầu lưỡi dài phun ra nuốt vào, giống như Bạo Vũ Lê Hoa, liên tục công kích vào chỗ hiểm của Đường Phong. - Tá Thi Hoàn Hồn! Đường Phong không suy nghĩ nhiều, trước nguy cơ này, trực tiếp vận dụng âm hồn Linh giai thượng phẩm, huy động Độc Ảnh kiếm trên tay, ngăn cản toàn bộ công kích của Tam Nhãn Băng Thiềm. Tốc độ công kích của Tam Nhãn Băng Thiềm vượt qua sự tượng tượng của hắn, dưới hố sâu ngàn trượng này, lại bị áp lực cường đại của nước ngăn cản, trong ba tức thời gian đã đánh ra hơn trăm đạo công kích, Đường Phong cũng ngăn cản hơn trăm lần, cánh tay cầm Độc Ảnh kiếm cũng run rẩy. Ở dưới đáy nước không thể so với mặt đất, Đường Phong quay vòng ở đây bị mất linh, chẳng những phải lo phòng ngự, hơn nữa còn phải chú ý đến không gian của Phân Thủy Châu tạo ra, Độc Ảnh kiếm đánh ra, đều bị lực cản của nước ngăn cản, cho nên không thể phát huy ra toàn bộ thực lực. Dù là như thế, Đường Phong vẫn ăn không ít cả kinh! Độc Ảnh kiếm cũng có thể nói là sắc bén, trước đó mấy ngày kiếm thuật của hắn cũng có tinh tiến, nhưng sau khi va chạm hơn trăm lần, đầu lưỡi của Tam Nhãn Băng Thiềm lại không bị tổn hại, giống như cái lưỡi này chẳng phải là thịt, cái đầu lưỡi này co giãn dễ dàng, đao thương lại bất nhập! Cái đầu lưỡi này tương đối tốt! Đường Phong cười khổ không thôi, hắn chưa bao giờ nhìn thấy đầu lưỡi của con linh thú nào mạnh mẽ như của Tam Nhãn Băng Thiềm. Tam Nhãn Băng Thiềm cũng cảm giác được công kích bằng đầu lưỡi không thể nào đánh bại được Đường Phong, ngược lại có thể ngăn cản dễ dàng, còn có bộ dáng rất nhàn nhã, phát ra tiếng kêu ùng ục ục, nó đang làm gì? Nó đang gây hấn với Đường Phong. Nó bất động, Đường Phong động, thân hình nhoáng một cái, liền đánh về phía Tam Nhãn Băng Thiềm. Nào biết khi chưa tới gần, đầu lưỡi của Tam Nhãn Băng Thiêm đã công kích phô thiên cái địa dày đặc như ám khí, đánh về phía Đường Phong, làm cho Đường Phong tránh trái nhảy phải, dù có cảnh giới Linh giai thượng phẩm, nhưng trong nhất thời nửa khắc không thể nào tới gần nó được. Tác chiến ở chỗ này bất lợi quá lớn, nếu ở trên mặt đất, Đường Phong có thể tự tin mình có thể khóa chặt cái miệng của nó, nhưng dù nói thế nào thì nơi này cũng là dưới đáy hàn đàm. Bị Tam Nhãn Băng Thiềm ngăn cản, Đường Phong đánh phải kéo giãn khoảng cách ra, dùng ám khí thử một lần, khi cái ý niệm này xuất hiện trong đầu, nào biết thân thể của Tam Nhãn Băng Thiềm đã phủ phục xuống, giống như mũi tên lao về phía Đường Phong. Thân thể không lồ của nó nhẹ như lông hồng, tốc độ không chậm hơn đầu lưỡi chút nào. Sức bật kinh người, dưới đáy nước không tiện tránh né, Đường Phong vận cương khí toàn thân, Độc Ảnh kiếm chém ngang qua, ý đồ ngăn Tam Nhãn Băng Thiềm lại. Trong nháy mắt trường kiếm dụng phải Tam Nhãn Băng Thiềm thì trong ánh mắt của Đường Phong xuất hiện một tia giảo hoạt. Hàn quang trên thân kiếm hiện ra, kiếm quang dài một trượng đánh ra, chém vào phần bụng của Tam Nhãn Băng Thiềm. Cùng lúc đó, Tam Nhãn Băng Thiềm cũng có động tác, chỉ thấy không ít bọc mủ trên người của nó nổ kịch liệt, bắn ra nhiều đạo độc tiễn màu lam sắc, gần trong gang tấc, bao trùm toàn bộ thân thể Đường Phong vào bên trong. Dù chưa từng ngờ Tam Nhãn Băng Thiềm lại có năng lực như vậy, nhưng Đường Phong chiến đấu chưa bao giờ chủ quan, lúc này không chút hoang mang thi triển kiếm thế hóa giải. Tiếng phốc phốc liên tiếp vang lên, đại đa số độc tiễn bị Đường Phong tránh được, một số ít là cản được, nhưng độc chất lại phân tán ra khắp một khu vực trong hàn đàm, nhuộm hàn đàm thành màu lam. Băng thủy độc! Con Tam Nhãn Băng Thiềm này không biết đã sống ở trong hàn đàm này bao lâu, nhưng những bộc mủ trên người của nó chất chứa băng thủy độc, nếu người này dính phải độc này đều phải chết ngay tức khắc. Dù Đường Phong có thể ngăn cản được đại bộ phận độc vật trên thế gian, nhưng hắn cũng biết mình không cách nào ngăn cản được băng thủy độc này, Đường Phong vội vàng kéo giãn khoảng cách với nó. Đưa mắt nhìn về một đạo bạch ngân dưới phần bụng của Tam Nhãn Băng Thiềm, đó là vị trí mà đạo kiếm quang vừa rồi đánh trúng, đáng tiếc dù kiếm quang cường hãn, nhưng cũng không có khả năng làm nó bị thương. Làn da của nó rất đàn hồi, trước khi kiếm quang đánh vào thân thể của nó, đã bị lực cản của nước hóa giải đại bộ phận uy lực. Đường Phong càng đánh càng tức, vận dụng cảnh giới Linh giai thượng phẩm lại không thể làm gì con Tam Nhãn Băng Thiềm này, điều này làm cho hắn buồn bực. Không phải cảnh giới không đủ, cũng không phải chiêu thức không được, mà là vì thể chất của Tam Nhãn Băng Thiềm quá cường hãn, hoàn cảnh tác chiến lăng lệ ác liệt, cho nên hắn không thể nào phát huy ra toàn bộ thực lực, mà thân thể Tam Nhãn Băng Thiềm lại giống như quả bóng da, dù là công kích nào đánh lên người nó, cũng bị hóa giải đại bộ phận uy lực. Đường Phong căm tức, Tam Nhãn Băng Thiềm lại càng căm tức hơn, thú tính bộc phát, không hề cố kỵ, đầu lưỡi đánh ra, thân thể cực lớn chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng nổ bọc mủ trên người ra, bắn độc tiễn ra ngoài, muốn nhanh chóng giết chết Đường Phong. Ám khí không dùng được, lực cản của nước quá lớn, làm cho ám khí vừa rời khỏi tay đã mất đi đại bộ phận uy lực, Đường Phong đã thử qua một lần, cho nên sau đó đã bỏ đi ý niệm này trong đầu. Chỉ có thể cận chiến, tìm kiếm nhược điểm của nó, lúc đó mới có thể nó. Nhưng tới quá gần, Đường Phong phải đối mặt với băng thủy độc mà hắn vạn phần kiêng kỵ! Con linh thú này thật khó chơi, Đường Phong hận nghiến răng nghiến lợi, dù lần trước đối mặt với Hỏa Phượng, hắn cũng không có cảm giác vô lực như vậy, khi đối mặt với Tam Nhãn Băng Thiềm, nó biết cách chơi xỏ đối thủ, thực lực của nó không bằng Đường Phong, nhưng hết lần này tới lần khác lại không có biện pháp làm gì nó được. Nhược điểm của Tam Nhãn Băng Thiềm nằm ở chỗ nào? Đường Phong đưa mắt nhìn qua nhìn lại nhiều lần mà không thấy, mắt của nó không phải là nhược điểm, ngay cả phần bụng cũng không phải, kiếm quang không thể làm gì được nó, đầu lưỡi thì không cần phải nói, Độc Ảnh kiếm chém đầu lưỡi của nó cũng không lưu lại chút dấu vết nào. Nếu có thể tìm được nhược điểm của Tam Nhãn Băng Thiềm, dù là nhân loại hay linh thú đều biến thành yếu ớt. Khi quan sát, mỗi lần Tam Nhãn Băng Thiềm bắn cái lưỡi dài ra, Đường Phong vội vàng ném một chuôi phi đao ra, muốn thừa dịp nó há miệng ra để công kích, đánh vào trong thân thể của nó. Nào biết khi phi đao đi được nửa đường, Tam Nhãn Băng Thiềm đã thu hồi cái lưỡi lại, khép miệng lại, phi đao đánh trúng thân thể của nó, không làm được gì. Quá nhanh, thời điểm Tam Nhãn Băng Thiềm động thủ là thời cơ ra tay thích hợp nhất, nhưng thời gian gián đoạn giữa công kích và thu hồi cái lưỡi của nó quá ngắn, ngay cả dùng phi đao công kích cũng không kịp. Nhiều lần công kích đều có tình huống như vậy, dù Đường Phong chưa gây tổn thương cho Tam Nhãn Băng Thiềm, nhưng dưới tinh thần lực quan sát lâu như vậy, vẫn có thể nhìn ra phương hướng công kích của đầu lưỡi, ngay cả phương hướng tiến lên cũng biết rõ. Trong lòng Đường Phong khẽ động, không hề né tránh, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, quả nhiên Tam Nhãn Băng Thiềm trúng kế, cái đầu lưỡi thật dài đánh ra. Dù là khoảng cách hay phương hướng, đều nằm trong tính toán của Đường Phong, Đường Phong nhẹ nhàng vung vẩy Độc Ảnh kiếm về phía trước, đầu lưỡi của Tam Nhãn Băng Thiềm vừa vặn đụng trúng Độc Ảnh kiếm, cái lưỡi cuốn một cái, cuốn Độc Ảnh kiếm trong tay Đường Phong đi. Sau một khắc, Đường Phong nhìn thấy Độc Ảnh kiếm bị Tam Nhãn Băng Thiềm cuốn đi, sau đó bị Tam Nhãn Băng Thiềm nuốt vào bụng. Vang lên một tiếng phốc nhỏ, Tam Nhãn Băng Thiêm liên tục kêu lên ùng ục... Thân thể cực lớn của nó nhảy lên tháo chạy, lộ ra vẻ nôn nóng vô cùng. Lại có tiếng ùng ục vang lên, trong miệng của nó xuất hiện vài sợi tơ máu, sau đó hàn đàm bị máu của nó nhuộm thành màu lam. Không qua bao lâu, Tam Nhãn Băng Thiềm không nhảy lên nữa, thân thể rung lên kịch liệt, lật ngửa cái bụng trắng lên, dần dần không còn động tĩnh. Đường Phong đi về phía trước, thả thần thức ra cảm giác một chút, khi biết Tam Nhãn Băng Thiềm đã chết, trong mồm còn lộ ra một nửa chuôi kiếm, Độc Ảnh kiếm bị cái lưỡi dài có lực đạo cường đại và tốc độ không gì sánh kịp cuốn lấy, trực tiếp biến thành lợi khí giết nó. Ưu điểm của nó đã giết chính nó, Đường Phong chỉ cần buông Độc Ảnh kiếm ra. Linh thú vẫn là linh thú, cảnh giới của Tam Nhãn Băng Thiềm không thấp, đạt tới Bát giai, cũng tương đương với Linh giai trung phẩm của người tu luyện nhân loại. Có thể do nó không có bao nhiêu linh trí, nếu không một mưu kế đơn giản như thế không thể nào giết chết nó. Thò tay rút trường kiếm từ trong miệng của Tam Nhãn Băng Thiềm ra, huy kiếm lấy nội đan của nó, đây là một khỏa nội đan màu xanh da trời, không khác với dự tính trước đó của Đường Phong, là Băng thuộc tính, khác với các khỏa Băng hệ nội đan khác, nội đan của Tam Nhãn Băng Thiềm có chứa độc tính, độc tính này chính là băng thủy độc chứa trong các bọc mủ của nó. Nếu đưa khỏa nội đan này cho Diệp Dĩ Khô hấp thu, thực lực của nàng nhất định sẽ tăng lên một đoạn. Thi thể của Tam Nhãn Băng Thiềm cũng là đồ tốt, Đường Phong thu nó vào Mị Ảnh Không Gian, dù là cái lưỡi dài hay làn da của nó, đều là thứ hữu dụng. Đường Phong đã muốn làm một đồ vật từ lâu, nhưng trên tay lại không có tài liệu thích hợp, Tam Nhãn Băng Thiềm bây giờ không thể nghi ngờ là nguồn cung cấp tài liệu tốt nhất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio