Hai người này, ngay cả đệ tử dưới tay của mình cũng lừa gạt, thậm chí Huyết Vân Lưu cũng không biết tin tức của ca ca mình. Hai người này quá cẩn thận! Nhưng nghĩ lại cũng đúng, Ngự Thần vẫn chưa nhận chủ, mỗi người đều có cơ hội thu phục, loại chuyện này ít người biết được càng tốt, bây giờ không phải là ngàn năm trước, biết rõ nơi hạ lạc của Ngự Thần không có bao nhiêu người, bọn họ sẽ không tiết lộ tin tức này ra ngoài. Đường Phong cảm thấy nhức đầu! Hắn không biết rằng hai người này đang ở Ngự Thần Sơn, lần này mình tới đây là do lòng tham, muốn nhìn thấy và thử thu phục Ngự Thần mà thôi. Thần thức của Tần Thả Ca rất ôn hòa, không có bao nhiêu ác ý, hơn nữa chỉ là vì hiếu kỳ, bởi vì có liên quan đến Hỏa Phượng, Đường Phong không lo lắng đến việc hắn sẽ ra tay với mình. Nhưng Huyết Thiên Hà thì không giống, hắn là người đứng đầu Huyết Vụ Thành, phong cách hành sự của Huyết Thiên Hà, vẫn còn thua kém hắn. Đối mặt với người như vậy, Đường Phong cảm thấy mình chỉ còn cách chạy trốn. Nhưng bây giờ muốn lui ra đã không còn kịp, bọn họ đã phát hiện mình, nếu mình rời khỏi, sẽ có cảm giác mình có tật giật mình. - Hừ! Thời điểm Đường Phong đang do dự, đột nhiên Huyết Thiên Hà hừ lạnh một tiếng, âm thanh này giống như một cái tát, trực tiếp đánh vào trong tai của Đường Phong. Tâm thần chấn động không nguyên do, sắc mặt Đường Phong trở nên tái nhợt, huyết khí trong ngực quay cuồng, cương khí hỗn loạn, suýt nữa phun ra một ngụm máu. Hồn phách của Đường Phong đã được linh nhũ rèn luyện qua, hồn phách mạnh hơn trước kia rất nhiều lần, dù không úy kỵ uy áp của Linh giai thượng phẩm, nhưng cũng không ngăn cản nổi công kích trực tiếp đầy ác ý này. Giống như một hài tử, có một số việc không biết sợ, chưa đánh và đánh qua là một chuyện khác nhau. Đường Phong không sợ Huyết Thiên Hà, nhưng không có nghĩa là có thần thức mạnh hơn đối phương. Vô duyên vô cớ bị Huyết Thiên Hà công kích, tinh thần Đường Phong khẩn trương, tay che ngực cảnh giác theo dõi hắn, nếu đối phương thật sự ra tay, vậy mình sẽ vội vàng quay người bỏ chạy. - Ồ? Huyết Thiên Hà hắn cả kinh, đột nhiên có một người trẻ tuổi cảnh giới Thiên giai thượng phẩm xông tới chỗ này ngăn cản được uy áp của mình, nhưng không bị hao tổn gì, dù sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng không bị gì, điều này làm cho hắn có chút kỳ quái. Chẳng những là hắn, ngay cả Tần Thả Ca cũng tò mò đánh giá Đường Phong. Thiên giai Thượng phẩm trúng đạo công kích này, thần thức sẽ bị hủy, hoặc biến thành ngu ngốc, hoặc là thổ huyết bỏ mình, nhưng biểu hiện của Đường Phong lại làm cho hai đại Linh giai thượng phẩm không đoán trước được. Hình như có chút phiền não, Huyết Thiên Hà nhìn về phía Đường Phong, cười lạnh một tiếng: - Không phải đệ tử Huyết Vụ Thành ta, tư chất như vậy có giữ lại cũng vô dụng! Vừa mới nói xong, liền tiện tay đấm một quyền về phía Đường Phong, Đường Phong ở ngoài trăm trượng, nhưng lại bị một quyền này phong tỏa không gian, trực tiếp hiện ra trước mặt Đường Phong, đánh vào mặt hắn. Một quyền này, mang theo tử khí nồng đậm, có chút hương vị hủy thiên diệt địa, giống như thiên địa vạn vật dưới uy thế của một quyền này làm cho tĩnh mịch thất vọng, triệt để mất đi sinh cơ. Một quyền tiện tay, đã có thể phát huy ra uy lực như thế! Linh giai thượng phẩm cao thủ, danh bất hư truyền! Còn mạnh hơn so với chân thân của Hỏa Phượng ngày đó không ít. Đối mặt uy hiếp của tử vong, ngược lại tâm tình của Đường Phong bình tĩnh trở lại, không có xoay người chạy trốn, thậm chí Tá Thi Hoàn Hồn cũng không sử dụng. Thò tay lấy trong Mị Ảnh Không Gian một thanh Thiên binh, Vô Cấp Kinh Mang Kiếm xuất vỏ. Kiếm ý xung thiên và một quyền phong đụng nhau, kiếm quang hiện ra, trước mặt biến thành hỗn độn, mang đến cho thế giới này một chút sinh khí. Ầm một tiếng, thân thể Đường Phong giống như tờ giấy bay ra ngoài, ở giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi, mặt vàng như giấy, Thiên binh trong tay cũng truyền ra tiếng nứt vỡ. Dù đã dùng toàn lực để ngăn cản một quyền của Huyết Thiên Hà, nhưng cảnh giới của Đường Phong vốn thấp hơn, cho nên không thể ngăn cản toàn bộ, làm được loại trình độ này đã là cực hạn rồi. - Phá quyền ý của ta? Huyết Thiên Hà nhíu mày, quát một tiếng: - Tiểu tử lớn mật! Đến cảnh giới của bọn họ, chiêu thức của bản thân đã không còn định hình, chiêu thức đã dung nhập với ý, một quyền hủy thiên diệt địa vừa rồi, mang theo diệt thế chi ý, có thể Đường Phong một kiếm của Đường Phong lại phá tan diệt thế, nếu không phải như thế, hắn đừng mong sống sót. Huyết Thiên Hà căm tức, bởi vì Đường Phong là Thiên giai thượng phẩm, lại có ánh mắt độc như vậy, nhìn thấy một tia quyền ý, nhưng lại có thể phá vỡ. Thân thể Đường Phong còn chưa rơi xuống, Huyết Thiên Hà đã đánh ra quyền thứ hai. Hết rồi! Trước mắt Đường Phong điều không còn gì, không còn đồ vật gì khác, nhưng lại có cảm giác một đạo công kích đang đánh tới. Vừa rồi hắn ngăn cản một quyền kia đã chọc giận Huyết Thiên Hà, cho nên vị cao thủ tà ác này ra tay không chút lưu tình. - Thiên Hà huynh cần gì tức giận như thế? Tần Thả Ca cười nhạt một tiếng, chưởng phong đánh ra, ra tay ngăn cản Huyết Thiên Hà, quyền phong của Huyết Thiên Hà chưa tới, nửa đường đã bị chưởng phong đánh trúng, cả hai đều tan biến trong vô hình. Đường Phong nhân cơ hội này, xoay người rơi xuống mặt đất, lảo đảo vài bước mới đứng vững thân hình, đưa mắt nhìn lên, cuối cùng thị lực cũng khôi phục được một ít, chỉ thấy hơn trăm trượng, hai đại Linh giai thượng phẩm đứng cách nhau không xa, đang nhìn nhau. Vẻ mặt Tần Thả Ca vân đạm không khinh, Huyết Thiên Hà âm lãnh bá đạo. - Tần Thả Ca, ngươi muốn chiến đấu với lão phu một hồi à? Âm thanh của Huyết Thiên Hà hùng hồn, nó mang theo một cảm giác làm cho người ta sợ hãi, giống như một con hùng ưng đang bay trên trời cao ánh mắt bế nghễ nhìn cung chủ Thiên Thánh Cung. - Thiên Hà huynh nói sai rồi. Tần Thả Ca khẽ lắc đầu, trên mặt vẫn mỉm cười. - Người trẻ tuổi kia chỉ là Thiên giai thượng phẩm mà thôi, Thiên Hà huynh thân phận tôn quý cỡ nào, chấp nhặt với hắn làm gì, miễn cho lan truyền đi làm người khác chê cười. - Thiên giai thượng phẩm thì thế nào? Huyết Thiên Hà chẳng thèm ngó tới. - Lão phu muốn giết ai liền giết, ai dám nói gì nào? Chê cười? Lão phu thấy Tần Thả Ca ngươi muốn chế giễu ta à? Tần Thả Ca nói: - Thiên Hà huynh lo ngại, dù ta và ngươi là địch nhân, nhưng nhiều năm tranh đấu như vậy, cũng có thể xem là quen biết, bổn cung chủ và ngươi là tri kỷ, làm sao ta lại muốn chê cười ngươi chứ? Ta chỉ cảm thấy, gặp nhau tức là có duyên, người trẻ tuổi kia tới đây không dễ dàng, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt chứ? Cho hắn tăng thêm một chút kiến thức cũng không sao! Chẳng lẽ Thiên Hà huynh lại sợ hắn thu phục được Ngự Thần sao? - Hừ, nói nhiều như vậy làm gì, ngươi muốn bảo vệ thì bảo vệ! Nếu hắn dám quấy rầy lão phu, lão phu tuyệt đối không hạ thủ lưu tình! Sau khi nói xong, Huyết Thiên Hà liền nhắm con mắt lại. Tần Thả Ca chậm rãi lắc đầu, quay đầu nhìn Đường Phong bên kia, truyền âm nói: - Ngươi tới đây, có ta ở đây, hắn sẽ không ra tay với ngươi đâu. Đường Phong thổ ra mấy ngụm máu, thở gấp, tay che ngực thất tha thất thểu đi về bên kia. Đi đến bên cạnh Tần Thả Ca khoanh chân ngồi xuống, đối phương đưa tay vào g ngực lấy ra một lọ đan dược, nói: - Ăn vào đi, chữa thương không tệ đâu. Đồ Thiên Thánh Cung xuất ra, tự nhiên là đồ tốt, Đường Phong tiếp nhận, đổ ra một hạt đan dược nhét vào trong miệng, đồng thời truyền âm qua: - Đa tạ tiền bối! Đối với Tần Thả Ca, Đường Phong vẫn còn có chút hảo cảm, bởi vì Hỏa Phượng là hộ cung thánh thú của Thiên Thánh Cung, nếu thật sự Tần Thả Ca là người khẩu thị tâm phi, Hỏa Phượng sẽ không nhắc đến hắn thường xuyên. Vừa rồi hắn mới cứu mình một lần, cũng có khả năng là vì tranh đấu với Huyết Thiên Hà, nhưng mặc kệ là thế nào, hắn tốt xấu gì cũng giúp mình. - Tiền bối, phu nhân nhờ ta vấn an ngươi. Đường Phong khoanh chân nhắm mắt một lát, suy đi nghĩ lại vẫn nên nói những lời này. Sắc mặt Tần Thả Ca khẽ động, nói: - Ngươi gặp phu nhân? - Đúng, nhận được chút ân huệ của phu nhân. - Ừ, phu nhân có ân huệ với ngươi, có thể là vì ngươi có tài, bổn cung chủ cũng vì như vậy nên mới cứu ngươi. Tần Thả Ca khẽ cười cười, lập tức hỏi tiếp: - Ngươi tên gì, xuất thân tông môn nào? Đường Phong trả lời từng câu. Tần Thả Ca ngạc nhiên nói: - Trong thế tục lại có người xuất sắc như vậy, đúng là làm cho bổn cung chủ lau mắt mà nhìn. Nếu không có tầng quan hệ với Hỏa Phượng, nói không chừng Tần Thả Ca muốn đem Đường Phong thu nhập vào Thiên Thánh Cung, nhưng đã có tầng quan hệ này, hắn không nhắc tới. Nếu có thể thu, Hỏa Phượng đã sớm thu, không chờ tới lượt cung chủ như hắn thu. - Ngươi có thể tới nơi này, chỉ sợ không phải đánh bậy đánh bạ xông tới a? Tần Thả Ca hỏi. - Đúng vậy, nhưng cũng không biết tiền bối ở trong này, nếu biết rõ, vãn bối đã không dám đến quấy rầy. Đường Phong nghĩ lại mà vẫn còn hoảng sợ, nếu sớm biết hai đại Linh giai thượng phẩm ở trong này, hắn dám vào nơi này sao? Đây chẳng khác gì tự tìm đường chết, tuy Huyết Thiên Hà là người đứng đầu một thành, có được thực lực Linh giai thượng phẩm, nhưng làm việc toàn bằng ưa thích của bản thân, không cần quan tâm đế việc nghị luận của thế nhân, vừa rồi nếu không có Tần Thả Ca giúp đỡ, chắc chắn hắn sẽ không chút do dự ra tay giết mình. - Không sao! Tần Thả Ca khoát khoát tay. - Nơi này là nơi vô chủ, dù là ai cũng có thể tiến vào, xem có cơ duyên hay không. - Tiền bối muốn thu phục Thần binh Ngự Thần sao? Đường Phong lén lút hỏi một câu, hắn rất hiều kỳ với việc này, vừa nhìn thì biết thời gian Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà vào đây không ngắn, chỉ sợ cũng đã vài năm, thậm chí nhiều hơn, nhưng vẫn không chiếm được Thần binh, chỉ sợ cũng có tiến triển không nhỏ. - Ha ha. Tần Thả Ca Tiếu cảm thấy có chút chát đắng, Đường Phong còn tưởng rằng hắn không muốn nói, đang muốn mở miệng, Tần Thả Ca lại nói: - Ta và hắn tới đây, cũng không hoàn toàn là vì muốn thu phục Ngự Thần, cũng mượn nơi này để tu luyện... Hơn nữa, thu phục được Ngự Thần, chưa hẳn đã là chuyện tốt, cho nên bổn cung chủ cũng không cưỡng cầu, hết thảy tùy duyên. - Chỉ giáo cho? Đường Phong nghi hoặc không thôi. - Không nói nữa, ngươi chữa thương quan trọng hơn! Nói miệng cũng vô ích, chi bằng ở nơi này quan sát, chỉ cần không trêu chọc tên côn đồ kia là được. Tần Thả Ca không muốn nói về chuyện này, nên phất phất tay. Đường Phong gật đầu, chuyên tâm chữa thương, nhưng trong lòng vẫn còn nghi hoặc, tại sao Tần Thả Ca nói thu phục được Ngự Thần lại không phải là chuyện tốt? Chẳng lẽ có được thanh Thần binh này còn phải đả thương người khác sao? Dưới Ngự Thần Sơn, ba người đều nhắm mắt ngồi đó, rất yên tĩnh, Linh Mạch Chi Địa này rất nhỏ, chỉ lệ phong vẫn thổi, không biết có phải lệ phong ở đây có là do nơi đây bị phong bế quá lâu, nhiễm linh tính của Thần binh, khi cắt qua thân thể người, giống như dùng đao kiếm chém lên thân thể. Hơn nữa trong lúc chữa thương, dù Đường Phong nhắm mắt lại, trong đầu cũng cảm thụ được, linh khí trên Ngự Thần Sơn này biến hóa quỷ dị, nhưng dù biến hóa thế nào, nó vẫn mang theo nhuệ khí bức người, giống như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, nếu là một cây trường thương, trên đỉnh núi che dấu Thần binh, chưa bao giờ ngừng nghỉ việc tàn phá thần kinh người ta, thỉnh thoảng có âm thanh loong coong truyền đến. Thời gian ba ngày sau, Đường Phong đã tu dưỡng tốt thương thế trong người. Thời điểm hắn dưỡng thương, Tần Thả Ca đã lên núi thử một lần để thu phục Ngự Thần, chỉ đi được đến sườn núi, liền bị Ngự Thần bức xuống. Chỉ một lần hành trình đi thu phục Ngự Thần, mà Tần Thả Ca đã hao tốn nhiều cương khí như vậy, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục. Đường Phong vốn còn có chút bận tâm, sợ Huyết Thiên Hà thừa cơ hội này ra tay, dù sao đây chính là thời điểm tốt nhất, nhưng Đường Phong không nghĩ tới, giống như Huyết Thiên Hà không nhìn thấy, tùy ý nhìn Tần Thả Ca khôi phục. Cẩn thận nghĩ lại, sợ rằng hai vị cao thủ đứng đầu này đã sớm đạt thành hiệp nghị, song phương đều có thể đi lên Ngự Thần Sơn thu phục Ngự Thần, mà song phương cũng không được nhân thời điểm đối phương mệt mỏi mà động thủ. Đây chỉ là hiệp nghị bằng miệng, hoặc giả là ngầm hiểu với nhau, Đường Phong không được biết, nhưng cũng vì vậy, hắn cũng yên tâm, chỉ cần Tần Thả Ca còn ở đây, Huyết Thiên Hà sẽ không ra tay với mình. Sau khi Đường Phong điều dưỡng thân thể tốt lên, Huyết Thiên Hà cũng đứng dậy, mặt sắc mặt ngưng trọng, đi từng bước tiến lên Ngự Thần Sơn. Tinh thần Đường Phong không khỏi chấn động. Thời điểm Tần Thả Ca đi thu phục Ngự Thần, hắn vẫn đang chữa thương, không xem xét cẩn thận, lần này đúng lúc Huyết Thiên Hà hành động, hắn muốn xem vì sao Ngự Thần lại khó chiếm được như vậy. Chẳng những Đường Phong nhìn kỹ, ngay cả Tần Thả Ca cũng nhìn chăm chú, nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Huyết Thiên Hà. Không mất bao lâu, Huyết Thiên Hà bắt đầu đi lên Ngự Thần Sơn, chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, không chút trì hoãn, trực tiếp cất bước đi lên. Những cái gai nhím kia giống như đang phủ phục Ngự Thần Sơn, nhưng khi Huyết Thiên Hà đặt chân lên, giống như sống lại. Linh khí của ngọn núi bắt đầu khởi động, lệ phong cả Linh Mạch Chi Địa bắt đầu hung mãnh hơn rất nhiều. Đường Phong đứng cách Ngự Thần Sơn trăm trượng, đặt mình trong cổ linh khí nồng đậm như gợn sóng kia.