“Toan Nghê lão huynh, chuồn thôi”
Bạch Hàn Phong truyền âm cho Toan Nghê đang ở bên cạnh, sau đó một người một thú đi nhanh. Bạch Hàn Phong đã thấy nhiều người kéo đến gần nếu còn không đi ngay, nhất định là sẽ đi không được nữa.
Bạch Hàn Phong rời đi không lâu thì Ảo Ảnh phù đã hết tác dụng, Thiết Thủ đứng ngay ra như phỗng, lại một lần nữa, hắn để kẻ thù trốn thoát
“Khống kiếp”
Hắn tức giận đấm mạnh vào tảng đá trước mắt, khiến nó vỡ tan thành bụi phấn,.
………….
- “Nghe tin gì chưa, Dã lang bang đá trúng thiết bản, không biết đắc tôi cao nhân nào, khiến người ta giết đến bọn chúng gà bay chó chạy. “
“Nghe nói đại nhân kia còn có một con yêu thú rất lợi hại, xem ra Dã lang bang đến hồi mạt vận rồi”
Đúng lúc này, đám người còn lại của Dã Lang bang cũng nhận được tín hiệu cấp tốc chạy đến nơi, thế nhưng chờ bọn chúng đến, nơi thì chỉ còn thấy mấy cái xác nằm trên vũng máu, Thiết Thủ cùng mấy tên lâu la đang đứng như trời trồng ở đó, vẻ mặt hết sức tức giận pha lẫn một chút không biết phải làm thế nào,
Đám dã lang bang chợt dạt sang hai bên, để lộ một khoảng trống, một nam tử vạm vỡ tiến vào chính là Điền Càn, bang chủ của Dã Lang Bang. Điền Càn vạm vỡ nhìn chằm chằm mấy cái xác dưới đất, đôi mắt lạnh băng. Hắn ngay khi nhìn thấy tín hiệu liền chạy tới ngay, nhưng không ngờ vẫn chậm một bước.
Một nam nhân hoảng loạn hỏi:
“- Bang chủ, chúng ta làm gì bây giờ?”
Dã lang bang chỉ trong có mấy ngày đã cơ hồ toàn quân bị giệt, điều này khiến cho bọn chúng không biết phải làm thế nào cả
Điền Càn rống to:
“- Tìm! Phải tìm ra bọn chúng!”
Đám người xung quanh xem náo nhiệt xong lục tục rời đi. Hai canh giờ sau, trong một rừng cây trong sơn mạch, Bạch Hàn Phong dừng bước.
Trước mắt hắn là một vực sâu không thấy đáy, hắn đến gần bờ, nhìn xuống chỉ thấy âm phong thôi lên rét lạnh cả người, nhìn tình hình này đoán chừng dưới đó thể nào cũng có tồn tại đáng sợ sinh sống,
Hắn liếc mắt ngó xuống bờ vực rồi lại lôi đống phù của mình ra kiểm nghiệm một phen, mặt hắn dần dần đanh lại
“Dã lang bang khốn kiếp, hôm nay lão tử làm thịt tất cả bọn ngươi”
Hắn nhanh chóng bố trí, ảo ảnh phù cách bờ vực một đoạn, đồng thời xử trí lại một chút bố cục, sau đó hắn nhanh chóng rời đi, đêm nay chắc hẳn là một đêm không ngủ/
,,,,,,,,,
Dã Lang bang còn lại không đến mười người, trong đó tu vi của Điền Càn và Thiết Thủ là đáng gờm nhất, cả hai đều đã đạt tới Linh Đan, không phải tầm thường, thế nhưng Bạch Hàn Phong không định tha cho người nào. Phong cách của hắn chính là người không phạm ta ta không phạm người, nhưng một khi đã có kẻ mạo phạm đến hắn, hắn nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc.
Sau khi bố trí xong, ngay lập tức Bạch Hàn Phong cùng Toan Nghê quay lại tìm kiếm đám người Điền Càn, nhưng lúc này đã có mấy canh giờ trôi qua rồi, bọn điền càn không biết đã đi đến đâu, Ngũ Chỉ Sơn rộng lớn vô cùng, tìm người cũng không hề đơn giản.
Đột nhiên Toan Nghê cắn vai áo của hắn không ngừng kêu lên, đồng thời dùng chân trước chỉ về một hướng, Bạch Hàn Phong ở với Toan Nghê một thời gian đã lâu, lúc này cũng có thể hiểu một vài kiểu thông tin đơn giản, hắn hạ giọng:
“Toan nghê lão huynh nói sao, phía trước có dị động ư”
Toan Nghê gật gật đầu. Bạch Hàn Phong lập tức hạ giọng nói:
“Vậy chúng ta đi xem thử”
Hắn đi thêm chừng nửa dặm nữa thì một luồng hương khí chui vào mũi Bạch Hàn Phong:
“đây là… ồ mùi Tinh thảo”
Hắn dù gì cũng từng là chế phù sư cấp của Vân Thiên Môn, đã từng gặp qua không biết bao nhiêu thổ mộc quái thạch, mùi hương này vừa vào mũi, hắn đã nhận ra đây là Tinh thảo, hơn nữa còn là tinh thảo đã kết trái, xem ra cây này chí ít cũng có hỏa hầu ba trăm năm, tuy không đến mức đáng trân quý,, nhưng cũng có rất nhiều kẻ truy cầu.
Thế nhưng hắn đang đi thì khựng lại, nhanh chóng ẩn dấu khí tức rồi lách mình ra phía sau một tảng đá, bởi vì hắn đã nhìn thấy phía bên trái gần đó, có hai kẻ mặc áo trắng, hơn nữa đối diện hai kẻ này không ngờ là kẻ thù mà mình đang cần tìm Điền Càn,
Lúc này Điền Càn đang cười lạnh cất tiếng nói;
“Tiểu cô nương, giao tinh thảo và đồ vật trên người ra lại theo ta vài ngày thì ta sẽ thả đi, nếu không ta sẽ không khách sáo!
Điền Càn nhìn chằm chằm hai thiếu nữ tuyệt sắc áo trắng trước mắt, gã ngây người. Thiếu nữ này quá đẹp, đẹp tới mức như không dính chút khói lửa trần gian vậy.
Đám tay chân của Điền Càn cũng nhất thời vui mừng. Bọn họ nhìn thiếu nữ tuyệt sắc áo trắng, đều giật mình. Thiếu nữ đẹp làm người ta nghẹt thở. Kiểu gì sau khi bang chủ chơi chán cũng sẽ để xuống cho họ vui vẻ, cho nên có tên còn cợt nhả:
“Cô nương, mau mau thức thời, được bang chủ của chúng ta để ý chính là phúc khí của các cô”
Một trong hai thiếu nữ tuyệt sắc áo trắng lạnh nhạt nói:
- Các ngươi tốt nhất là cút ngay, nếu không thì ta không ngại làm thịt cả đám.
Thiếu nữ áo trắng còn lại cũng quét mắt nhìn đám người, tuy không nói gì, nhưng vẻ chán ghét hiện rõ lên mặt.
Điền càn nghe thiếu nữ kia nói sẽ làm thịt mình thì tâm tình cực kỳ bực bội, mấy ngày hôm nay hắn vì Bạch Hàn Phong đánh lén, tiêu giệt toàn quân đã vô cùng tức tối, đang muốn cùng hai thiếu nữ giải khuây một chút, không ngờ nghe được những lời này.
“- Hôm nay tâm tình của ta không tốt, hai nàng đừng để ta dùng sức mạnh. Hai Nàng đẹp như vậy làm ta không nỡ tổn thương.”
Thiếu nữ tuyệt sắc trắng bên phải nét mặt sa sầm nói:
“Tiểu thư nhà ta đã tha chết, các ngươi lại không biết điều, vậy chết đi”
Một tàn ảnh màu trắng xuyên qua hư không, tiếng xé gió sắc nhọn vang lên. Chân khí hùng hồn toát ra từ thân hình yêu kiều kia khiến Bạch Hàn Phong hãi hùng khiếp vía, hắn nhanh chóng cẩn thận lùi lại thêm mấy chục trượng nữa, cố hết mức áp chế khí tức.
Chân khí khuếch tán, khí lưu bốn phía như nước sông lao nhanh phát ra một chuỗi tiếng nổ. Trong đôi mắt đẹp tràn ngập lạnh lẽo, thiếu nữ tuyệt sắc áo trắng kia nhảy lên, mũi chân chạm mặt đất, thân thể nàng hóa thành bóng sáng. Tàn ảnh màu trắng xuyên qua hư không kèm theo ánh sáng đỏ hồng như linh xà xuất động kỳ dị quét qua.
Lực lượng cường đại sắc nhọn xé gió bay tới, cực kỳ xảo quyệt tàn nhẫn.
Điền Càn giật mình kêu lên:
“Linh Đan hậu kỳ đỉnh phong”
Sau khi thét lên thất thanh thì hắn nhanh chóng thụt lùi, người dựng lên cương khí hộ thân, trong tích tắc né thoát đợt công kích.
Tàn ảnh màu trắng đánh hụt thì ngay lập tức giơ cổ tay lên, cổ tay nàng xoay nhanh. Tàn ảnh màu trắng như rắn độc ở giữa không trung xoay về kèm theo tiếng xé gió chói tai lại bắn hướng Điền Càn.
Tốc độ của nàng lần này quá nhanh, mau tới nỗi không thấy rõ hình dạng của nó là gì. Tàn ảnh màu đỏ xuyên phá không khí ngăn cách, chớp mắt đã đến trước Điền Càn. nó đột nhiên run lên, nháy mắt hóa thành vô số tia sáng bao phủ một nửa không gian.
Điền Càn hết hồn, gã cảm giác được thực lực của đối phương, tốc độ kỳ dị, muốn an toàn né thoát là điều không thể nào. Hắn giơ tay, năm ngón co lại, trảo ấn rực cháy ngọn lửa che trước mặt.
Vù vù vù!
Xoẹt!
Ánh sáng trên trảo ấn nhanh chóng tối sầm. Tàn ảnh màu đỏ đâm mạnh vào lòng bàn tay Điền Càn, lúc này hắn cảm giác, mọi thứ trước mắt tối sầm, thiếu nữ áo trắng này, đã vượt qua hậu kỳ tiến vào tiểu cánh giới Giả Anh, trước mặt nàng, điền càn không có cơ hội thủ thắng.
Nam chính cơ trí, điềm đạm, cân não, hãy đến với Huyền Lục để cảm nhận lại chất tu tiên cổ điển.