Vô Thượng Niết Bàn

chương 132: chuột trong hang

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi biết được vị trí của điền càn trong huyệt động, Bạch Hàn Phong nhếch mép cười:

“Các ngươi trốn ở đâu không trốn lại trốn ở đó, xem ra các ngươi tới số rồi”

Chưa đầy một canh giờ sau, Bạch Hàn Phong đã cẩn thận xuất hiện cách cửa động vài trăm thước, hắn thu liễm khí tức rất nhanh bò đến gần, trong lùm cây hắn đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy một tên linh sư đang đứng gác, tên này đang không ngừng nghiêng ngó các nơi, vô cùng cẩn thận,

Ngay lúc này, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên bên tai tên canh gác:

“- Chết đi!”

Thanh âm là bùa đòi mạng, năm kình khí nóng cháy từ sau lưng xuyên thấu ngực tên canh gác kia. Lúc sắp chết hắn vẫn không biết tại sao mình chết. hắn trân trối nhìn năm lỗ hổng trên ngực rồi đổ gục sang một bên.

Ngay khi tên canh cửa đổ gục xuống, bằng một tốc độ nhanh nhất Bạch Hàn Phong vọt đến cửa động, một tiếng nổ cực mạnh vang lên, cửa động đã hoàn toàn bị hắn đánh sập, sau đó hắn nhanh chóng, lùi lại nấp trên một thân cây cao, trong tay lôi ra lá ảo ảnh phù cuối cùng,

Chưa đầy mấy chục giây, một lỗ hổng lớn xuất hiện trên cửa động, một đôi bao tay thò ra, vừa nhìn thấy đôi bao tay, bạch hàn phong đã nhận ra đây là thiết thủ, hắn nấp ở đó chính là chờ điều này, hắn cũng không tin rằng, đánh sập cửa động là có thể giết chết hai tu sĩ linh đan, cho dù một tên đang bị thương rất nặng đi nữa.

Thiết thủ vừa mới bò ra thì ngay lập tức đã ngước lên cái cây mà bạch hàn phong nấp, ngay lập tức hắn lăn người dưới đất đứng dậy, động thời vùng tay lên, một luồng chân khí óng ánh bạc quét tới.

Bạch Hàn Phong có thể khiến linh sư không phát hiện hắn đánh lén nhưng không cách nào giấu diếm linh đan kỳ tu sĩ nếu ở khoảng cách gần, đối phương là linh đan cao giai, cho dù hắn ẩn nấp kỹ đến đâu mà ở khoảng cách gần cũng là vô dụng

Một tiếng nổ lớn vang lên, cái cây mà hắn nấp đã bị thần thông của Thiết Thủ chấn thành bộ mịn, thiết thủ nheo mắt nhìn về phía Bạch Hàn Phong.

“- Ta cứ tưởng là ai, hóa ra là tiểu tử nhà ngươi, cho dù ta có bị thương giết ngươi cũng thừa sức.”

Điền càn cũng được một tên linh sư dìu ra, trên người hắn đầy bụi đất, sắc mặt trắng bệch, gã nhìn chằm chằm xác chết dưới đất rồi đánh giá Bạch Hàn Phong, trong mắt hắn toát lên vẻ oán hận vô cùng sâu sắc, nếu hắn có thể di động thì Bạch Hàn Phong đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Bạch Hàn Phong khẽ nói:

“- Hắc hắc. các người đã thành tư lệnh không quân rồi còn mạnh miệng ư, hôm nay dã lang bang của các ngươi chính thức xóa sổ. “

Điền càn lạnh nhạt nói:

“Bằng vào ngươi, cho dù ta có bị thương, nhưng có thiết phó bang chủ ở đây, ngươi vẫn phải chết như thường”

Mắt Điền Càn tràn đầy căm hận, gã che ngực ho khan, cố nén máu vọt lên cổ họng. mấy ngày trước bị thương khá nặng, suýt mất mạng. mới phải ẩn thân ở nơi này.

Bạch Hàn Phong âm thầm đánh giá Điền Càn,, gã thật sự bị thương khá nặng, thực lực giảm đi, hiện tại vô lực tái chiến, nếu hiện tại hắn xuất hết át chủ bài ra, có khả năng sẽ ăn được Thiết thủ, đây là cơ hội tốt nhất cho hắn tấn công.

Thiết Thủ nhìn cái xác dưới đất, rồi lại nghĩ đến bao nhiêu bang chúng chỉ vì tên này mà chết hết tức giận quát:

“- Tiểu tử, ta và ngươi không đội trời chung! Không giết ngươi không thể tiêu bớt mối hận trong lòng ta!”

Hắn và Điền Càn chính là anh em kết nghĩa, trong bang không có ai biết điều này, hai bọn họ khó khăn lắm mới gây dựng dã lang bang tới ngày nay, tất cả bị hủy trong tay Bạch Hàn Phong, hỏi sao hắn không hận?

Mắt Bạch Hàn Phong cũng lấp lóe tinh quang, hắn nói:

“- Ta cũng vậy, không giết các ngươi thì ta không yên lòng được”

Thiết Thủ ngửa mặt lên trời cười như cuồng dại nói:

“Tiểu tử, lần trước ngươi nhờ điêu trùng tiểu kỹ mới thoát được, lần này Ta muốn nhìn xem ngươi có thực lực gì!

Mắt Thiết Thủ lóe tia tàn nhẫn, chân khí dâng lên, tay của hắn giơ lên, đôi bao tay của hắn phát sáng lấp lánh, ngưng tụ trảo ấn lửa đánh ra, kình khí cường đại ma sát với không khí xung quanh kêu vù vù. ủy lực tuyệt đối là kinh khủng.

Bạch Hàn Phong cảm nhận kình khí mạnh mẽ, biến sắc mặt, hắn nhướng mày. Thực lực của Thiết Thủ quả thực rất khủng khiếp, Bạch Hàn Phong xem ra muốn thắng cũng tốn không ít công phu.

Thân người hắn chợt phát sang, một bộ khải giáp hiện ra từ hư hông bao bọc hắn từ đầu đến chân, hoa văn trên bộ giáp vô cùng tinh xảo, chỉ liếc qua cũng biết tuyệt đối là đỉnh cấp.

Lại một ánh sáng đỏ nữa nháng lên, thanh đao lãnh nguyệt từ từ xuất hiện trong tay hắn, đao vừa ra khí lạnh ngập trời, hắn quát lớn

“Thiết Thủ xem đao”

Bạch Hàn Phong không dám khinh thường, đối phương dù gì là Linh Đan trung kỳ, hơn hắn hẳn một cảnh giới. Bạch Hàn Phong lập tức vận chuyển chân khí đến khải giáp, một tay vung đao lên, chân khí tuôn ra. Ánh sáng đỏ từ lãnh nguyệt bao phủ người Bạch Hàn Phong,

dòng không khí bốn phía bị chấn động kêu vù vù. Một đao vung ra kèm theo lực lượng cường đại, trong khí lưu không gian truyền ra tiếng xé gió chói tai.

Thiết thủ cười hắc hắc:

“bất quá chỉ là Linh Sư Hậu Kỳ, ngươi muốn chết”

Mắt hắn lóe tia sáng lạnh, trảo ấn chộp tới lãnh nguyệt.

Bùm bùm bùm!

Tiếng nổ giòn vang văng vẳng trong sơn cốc, dòng không khí tan tác. Bạch Hàn Phong cảm nhận kình khí cường đại đè xuống đao của mình, tuy đa phần lực lượng đã bị khải giáp chặn lại nhưng còn sót lại lực lượng vẫn rất mạnh. Bạch Hàn Phong lảo đảo thụt lùi, quả thực Linh Đan quá mạnh so với Linh Sư.

Thiết Thủ cũng lảo đảo thân mình một hồi mới đứng vững được, hắn đưa mắt nhìn bộ áo giáp trên người Bạch hàn Phong, rồi lại đến Lãnh Nguyệt nơi tay hắn:

“Khải giáp phòng ngữ, pháp bảo đỉnh cấp”

Khải giáp là một pháp bảo phòng ngự khá hiếm thấy, ít ai có. Bởi vì chế tạo ra nó vô cùng tốn kém, ngay cả Thiết Thủ hắn cũng không có, vậy mà lại xuất hiện trong tay một tên tiểu tử, thử hỏi làm sao Thiết thủ lại không thấy kinh ngạc, hắn nghĩ chắc hẳn Bạch Hàn Phong là con cháu thế gia, hoặc đệ tự của môn phái lớn nào đó, đã có ý nghĩ như vậy, bạch hàn Phong càng là phải chết, bởi vì Thiết Thủ cho rằng, nếu để hắn thoát, thì khi sư môn của Bạch hàn Phong tìm tới hắn cũng không sống nổi.

Bạch Hàn Phong điều dưỡng nhanh, ức chế máu sôi trào trong người. Nếu không có khải giáp thì Bạch Hàn Phong đã bị một chiêu làm bị thương.

- Đến nữa!

Chân khí bùng phát dưới chân, Bạch Hàn Phong nhảy vọt lên, nắm Hỏa Thần Chỉ bay ra. Tiếng xé gió sắc bén vang lên, Hỏa Thàn Chỉ vạch năm đường cong nóng cháy. Thế nhưng thay vì phóng đến thiết thủ thì không ngờ nó lại hướng đến Điền Càn đang nằm ở một góc, bên cạnh là tên Linh Sư cuối cùng của Dã Lang Bang.

Cơ mặt Thiết Thủ cứng cứng ngắc:

“Hèn hạ”

Thấy hỏa thần chỉ của Bạch Hàn Phong đến, tên linh sư kia vô cùng hoảng sợ sao còn dám cái gì mà trung thần nghĩa sĩ, hắn ngay lập tức vứt bỏ Điền Càn nhảy vọt lên, chạy thật nhanh vào rừng sâu,

“Khốn kiếp”

Điền Càn thóa mà, hắn bây giờ đã bị thương quá nặng, không thể vận dụng linh khí, chỉ có thể dương mắt lên nhing Hỏa thần chỉ lao tới,

Nhưng đúng lúc này thân hình cao to của Thiết Thủ đã bay đến chắn trước mặt Điền Càn, Thiết Thủ, nhanh chóng gọi từ hư không ra một tấm thuẫn bài.

Bùm bùm bùm!

Năm Hỏa thần Chỉ giáng xuống thuẫn bài, khiến cho thuẫn bài méo mó thấy rõ.

- Tiểu tử, chết đi!

Giữa hai bàn tay Thiết Thủ lại lóe lên ánh sáng bạc, năm cái móng sắc nhọn màu đen trên đầu ngon tay hắn bay ra, nhanh chóng hóa thành năm lưỡi liềm không lồ, rít gió mà đến

“Đao Hồn Nhận”

Thiết Thủ quát lớn, không gian bị đè ép, khí lưu kêu vù vù, tiếng xé gió vang lên. Bạch Hàn Phong sắc mặt âm trầm, trong mắt tràn đầy chăm chú cẩn thận. Bạch Hàn Phong đánh ra thủ ấn, màn sáng lam bao phủ người hắn. đồng thời tay cầm đao của hắn cũng nâng lên, nhanh chóng vận chuyển hỏa thần quyết vào thâ đao chém xuống.

Thoáng chốc lực lượng cuồng bạo cường đại khuếch tán từ người Bạch Hàn Phong, hỏa tính tràn ngập xung quanh người hắn,

“Hỏa Thiêu Vạn Lý”

Bạch Hàn Phong bổ lãnh nguyệt xuống đao phong chẻ ra một đường ảo ảnh màu đỏ. Lực lượng cường đại ầm ầm ập đến, hắn đã hoàn toàn dùng hết sức

“Cái gì”

Hắn vô cùng kinh ngạc, tên này chỉ là linh sư mà có thể có lực lượng như vậy Quá khó tin. Thế nhưng đạo hồn nhận của hắn vẫn không hề dừng lại va chạm với lãnh nguyệt

Keng

Tiếng rít vang lên, không gian run rẩy, rồi sau tiếng va chạm thanh thúy đó. Trong sơn cốc vang lên một chuỗi tiếng nổ. Trong tiếng rít đinh tai nhức óc linh khí của hai bên tràn ra, Lực lượng cực kỳ khủng bố từ hỏa chủng của bạch hàn phong bao phủ Thiết Thủ.

Xẹt xẹt xẹt!

Thiết Thủ thấy lửa này quá kỳ dị thì nhanh chóng thụt lùi. Nhưng vòng xoáy khủng bố bao phủ hắn không có cách nào có thể an toàn trở lui được, nếu hắn không triệt thoái đâo hồn nhận thì không thể thoái lui, nhưng nếu thu về thì ngay lập tức hắn sẽ bị đốt cháy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio