Tới cửa, Phi Tiểu Nhã đột nhiên xoay người qua, sắc mặt đỏ bừng đi tới bên giường, ngó Đường Phong.
- Ngươi muôn làm cái gì?
Đường Phong nghi ngờ nói.
- Cho ta mượn bộ y phục. .. Ngươi không thể để ta đi ra ngoài với bộ dạng này chứ?
Phi Tiểu Nhã yếu ớt nói, hoàn toàn không nhận ra là giọng của người vừa cả vú lấp miệng em.
Đường Phong không nhịn được phì cười một tiếng, lặng lẽ liếc nhìn chiếc yếm hồng phấn bị rách của nàng, động tác này bị Phi Tiểu Nhã bắt tại trận, cô nàng nhất thời tức giận nói:
- Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn chưa đủ sao? Ngươi làm rách bộ y phục của ta, đền đi!
Đường Phong kia đâu dám chậm trễ, vội vàng đem trường bào lúc trước mình mặc cho nàng, Phi Tiểu Nhã nhận lấy, vội vàng choàng lên người, che cảnh xuân quang đi.
Nàng oán hận trừng mắt nhìn Đường Phong một cái, cắn chặt răng, chậm rãi xoay người sang chỗ khác.
Sau lưng Đường Phong thành khẩn nói:
- Ta cũng là lần đầu tiên hôn, nếu làm ngươi đau, ta xin lỗi!
Phi Tiểu Nhã lảo đảo, thiếu chút nữa đập đầu ngã xuống đất, gương mặt như bị lửa thiêu đốt, kìm lòng không nổi cũng nhớ tới một màn kia, không dám dừng lại, vội vàng hấp tấp mở cửa mà chạy.
Ở cửa phòng ra, sắc mặt Phi Tiểu Nhã cứng ngắc lại. Bởi vì ở cách đó không xa, Mang chấp sự vẻ mặt hèn mọn với nụ cười đáng đứng ở nơi đó, lẳng lặng ngó chừng nàng.
Gần đây không có bất kỳ người lạ nào, chỉ có mình Mang chấp sự.
Vừa rồi khi thức dậy Phi Tiểu Nhã một thân khí giận, Mang chấp sự tự nhiên cảm nhận được sự việc, cho nên hắn vội vội vàng vàng chạy tới hướng Đường Phong, lắng nghe động tĩnh, hiện sự tình không có hỏng bét như mình tưởng , nhưng hắn án binh bất bộng, đứng ở bên ngoài, hơn nữa vì bảo vệ cho thể diện của Bảo chủ đại nhân mà hắn còn đuổi toàn bộ đám người Ô Long Bảo đứng xung quanh hóng hớt.
Chết rồi! Phi Tiểu Nhã không biết gương mặt mình lúc này thế nào, nhưng đoán rằng hai gò má cùng cổ nhất định là đỏ ửng đây! Không phải tên họ Mang đang cười xấu xa hèn mọn bỉ ổi sao? Hiện tại đoán không chừng trong bụng hắn đang nở hoa rồi cũng nên.
Nàng đi từng bước tới, đên bên cạnh Mang chấp sự, Mang chấp sự đột nhiên nhẹ giọng mở miệng nói:
- Bảo chủ đại nhân!
- Cái gì?
Phi Tiểu Nhã quay đầu hằm hằm nhìn hắn, vẻ mặt tức giận hỏi.
- Đường Môn kia… Không thể giết!
Mang chấp sự thản nhiên nói, không nhanh không chậm.
- Tại sao?
- Có lý do không thể giết!
Mang chấp sự làm ra vẻ huyền bí nói:
- Hắn chẳng những là đệ tử xuất sắc của Ô Long Bảo trong những năm gần đây, hơn nữa lại có một thân phận quan trọng!
- Thân phận gì?
Cảm nhận được Mang chấp sự không giống như đang nói láo, Phi Tiểu Nhã cũng nghiêm túc:
- Nếu như Bảo chủ còn tin lời ta, còn muốn báo thù, thì đừng có giết hắn, bất kể hắn có làm gì sai trái, nếu không nguy hiểm đến tánh mạng ngài thì có thể bỏ qua cho hắn, còn thân phận hắn là gì, tạm thời không tiện nói.
- Nếu như ta cố ý muốn giết hắn?
Phi Tiểu Nhã lạnh giọng hỏi.
- Ta chỉ có thể nói, không những đại thù không thể báo, ngay cả Ô Long Bảo cũng sẽ gặp nguy hiểm!
- Ngươi uy hiếp ta?
Phi Tiểu Nhã cười lạnh một tiếng.
- Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ thật sự chỉ ăn ngay nói thật. Huống chi, những lời này không hề dư thừa, bảo chủ, xin người nhìn bộ dạng hiện tại của người xem, người hẳn không thể giết Đường Môn.
Mang chấp sự cung kính nói.
- Biết còn nói nhảm!
Phi Tiểu Nhã nghiến răng nghiến lợi nói.
Sắc mặt Mang chấp sự biến chuyển, trở nên xấu xa, ngó chằm chằm Phi Tiểu Nhã nói:
Bảo chủ đại nhân người thật đúng khác biệt, không hổ là Bảo chủ đại nhân của Ô Long Bảo, hỉ nộ vô thường biến hóa khôn lường, làm việc quả là lập dị, hành động độc lập, quả thật mẫu mực cho mọi người noi theo, bội phục bội phục!
- Đi tìm chết!
Vốn đang có chút tức giận, nghe những lời này Phi Tiểu Nhã liền đỏ mặt, giơ chấn oán hận dậm ở bàn chân Đái chấp sự, dùng hết sức, ngay cả cương khí cũng vận dụng lên.
Mặt đất phảng phất lung lay, Mang chấp sự vững vàng đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, toàn bộ chân bị Phi Tiểu Nhã giẫm lên, trên mặt đất bàn đá xanh đã biến thành bột mịn.
Giẫm xong, Phi Tiểu Nhã như chạy trốn về chỗ ở của mình.
- Cung tiễn bảo chủ đại nhân, đi đường cẩn thận!
Mang chấp sự hướng bóng lưng Phi Tiểu Nhã nhẹ giọng nói, trong giọng nói có chút trêu chọc.
Chờ khi không còn bóng dáng Phi Tiểu Nhã, Mang chấp sự giơ chân mình ra, lại quay ra cửa phòng Đường Phong ngó ngó xem xem một hồi lâu, nhẹ nhàng cười một tiếng, xoay người rời đi.
Nằm ở trên giường, Đường Phong có cảm giác thật bi thương, trên đời này đâu có người bị thương nào như mình, chẳng những không nằm yên trên giường lại còn cùng cao thủ Thiên giai so chiêu, càng không ngừng chạy tới đường ranh giới sinh tử. Vốn đã khá hơn một chút, lại bị nữ nhân kia lăn qua lăn lại như vừa rồi thì hoàn toàn khỏi cái gì mà gọi là dưỡng thương rồi.
Hai chưởng kia không nhẹ, Đường Phong cảm giác mình còn phải nằm nhiều ngày mới bò dậy được.
Mấy hôm trước ở bờ biển đụng phải nàng, bị nàng hành hạ muốn chết, hôm nay lại đụng phải nàng, lại bị nàng hành hạ tiếp, nếu mỗi lần đều như thế, Đường Phong không biết mình còn thấy mặt trời ngày mai không nữa.
Lè lưỡi liếm môi của mình, một trận đau truyền đến, là do nàng cắn, bất quá… Làm sao lại còn chút dư âm mùi thơm nhàn nhạt.
- Phong ca ca, ca thật là bại hoại!
Linh Khiếp Nhan đột nhiên tức giận:
- Ngươi là đại phôi đản vô sỉ!
- Bị bất đắc dĩ mà, nha đầu ngươi đừng khinh bỉ ta!
Đường Phong rầu rĩ nói:
- Sớm biết bị nàng cắn một phát, thiếu gia ta sẽ không làm ra chuyện thất đức này.
- Hừ, chờ khi gặp Lại tỷ, ta sẽ nói cho tỷ ấy, ngươi cùng nữ nhân khác đùa giỡn.
Linh Khiếp Nhan không buông tha nói tiếp.
- Ngàn vạn lần không thể nói! Ngươi nói thế, vạn nhất Lại tỷ không để ý tới ta nữa thì làm sao bây giờ.
Đường Phong vội vàng cầu xin tha thứ:
- Tình hình lúc nãy ngươi cũng thấy đó, lúc ấy ta thật sự không có biện pháp rồi.
- Không có biện pháp thì hãy cùng cô ta liều mạng! Dù thế nào cũng không thể như vậy… Không thể được a.
- Tiểu nãi nãi của ta ơi, đừng làm loạn xem, ta hiện tại đang đau hết đầu rồi.
Đường Phong buồn khổ không dứt:
- nữ nhân kia còn nói muốn tra tấn ta tới nơi tới chốn, quả thật với thân phận nha hoàn thiếp thân Bảo chủ đại nhân, cô ta muốn tra tấn ta thật dễ như trở bàn tay, hơn nữa cô ta lại là một cao thủ Thiên giai. Mà khoan đã ta cùng nàng nhiều lần làm loạn thế, mà vẫn chưa biết tên nàng ta.
- Phong ca ca ngươi hỏi thăm rõ ràng thế muốn làm gì?
Linh Khiếp Nhan hỏi thăm dò.
- Không có muốn làm gì, ta chính là…
- Không cần phải nói, giải thích chính là che giấu, che dấu chính là cố ý thêu dệt, không để ý tới ngươi nữa!
Nói xong, nháy mắt Linh Khiếp Nhan sẽ không có động tĩnh nữa, mặc cho Đường Phong kêu gào thế nào cũng không để ý tới hắn nữa, Đường Phong cười khổ không dứt, tiểu nãi nãi này lúc thì bình thường, nhưng đôi khi tính tình như trẻ con, không cần dụ dỗ nàng, qua một thời gian ngắn rồi nàng sẽ tự hết giận.
-oo-