Vô Thường

chương 305: lại bị quần ẩu một lượt (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mỗi người một cá tính, Phi Tiểu Nhã dám khẳng định, cho dù trong lòng chính mình có tưởng niệm người kia thế nào đi nữa, muốn nói ôn nhu với hắn thế nào đi nữa, nhưng nếu thực sự gặp mặt, hắn làm chính mình tức giận mà nói, chính mình khẳng định trước sau như một luôn luôn lạnh nhạt.

Đây chính là tính cách trong khoảng thời gian ngắn không thể thay đổi được. Hiện tại Phi Tiểu Nhã tưởng tượng, tưởng tượng các loại tình huống hai người ở chung với nhau từ trước nơi nay, nếu như chính mình nhẹ nhàng mềm giọng đối với hắn mà nói, cho dù là hắn lửa giận tận trời, chính mình cũng sẽ mở khuôn mặt nhỏ nhắn đón chào, hắn sẽ có phản ứng như thế nào?

Nghĩ đi nghĩ lại, khuôn mặt Phi Tiêu Nhã không khỏi xấu hổ đỏ bừng, bởi vì đó căn bản không phải là chính mình, chính mình chưa bao giờ ăn nói khép nép qua như vậy? Lẽ nào vì một tên tiểu tặc mà buông tha cho tôn nghiêm của chính mình?

Mà nếu quả thực là như vậy, đầu khớp xương của tiểu tặc này đều rất cứng, chỉ biết ăn nói cứng rắn đối với chính mình, làm sao biểu hiện ra được nửa điểm ôn nhu.

Ai, hoài niệm những ngày hắn thụ thương nằm trên giường cỡ nào a! Tuy rằng mấy ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện xấu hổ, thế nhưng khi đó trong lòng hắn nghĩ thua thiệt chính mình, trên mặt đạo nghĩa bị vây dưới thế hạ phong, phỏng chừng chính mình muốn hắn làm gì cũng được.

Tên tiểu tặc này thực sự quá mức ghê tởm. Phi Tiểu Nhã nghiến răng nghiến lợi, suy nghĩ vừa thông suốt, nghe được tiếng bước chân có chút mất trật tự của Sở Vân Hiên truyền tới, đôi mi thanh tú hơi nhấc lên.

Ngày hôm nay đang là thời điểm diễn ra giai đoạn huấn luyện thứ nhất của đám đệ tử Huyền giai, vừa nghe bọn họ nhắc tới tiểu tặc kia có biểu hiện tốt ngoài sức dự liệu, không chỉ không thụ thương, ngược lại còn trục tiếp phục tùng một đầu linh thú sánh ngang Địa giai trung phẩm, đây chính là chuyện tình rất nhiều năm tại Ô Long Bảo chưa từng xuất hiện qua.

Ngôn ngữ của thị nữ đối với tiểu tặc kia vô cùng tôn sùng, người ta lớn lên đẹp trai, hình như rất nhiều nha đầu trong bảo đều thầm mến hắn. Một nam nhân tai họa cho nữ tử như vậy rốt cuộc là ai mới có thể sinh ra được a? Phi Tiểu Nhã buồn bực muốn nổ đầu, nghĩ thầm nếu như nhìn thấy mẹ đẻ của Đường Môn, tất nhiên phải lý luận với nàng một phen, đây không phải là hại người hay sao?

Bất quá một nam nhân có tiềm lực lớn như vậy, nếu như có thể phục tùng bên cạnh chính mình, không chỉ chính mình thỏa mãn, đối với Ô Long Bảo cũng có ích lợi rất lớn. Sau này tuyệt đối sẽ là cao thủ đứng đầu, đến lúc đó gánh nặng đặt lên người chính mình có thể hoàn toàn đẩy cho hắn rồi, chính mình cũng có thể có một thân thanh nhàn.

Lẽ nào Sở Văn Hiên muốn hội báo chuyện tình thí luyện mấy ngày hôm nay hay sao? Thế nhưng vì sao cước bộ của hắn lại mất trật tự như vậy? Ngoại trừ một lần lão cung chủ chết bất đắc kỳ tử hắn mới từng có bước chân mất trật tử như vậy, từ đó tới nay chưa từng thấy xuất hiện qua lần thứ hai.

Trong lúc nghi hoặc, Phi Tiểu Nhã đình chỉ suy nghĩ miên man trong đầu, chậm rãi đứng dậy quay đầu nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy Sở Văn Hiên cúi thấp thắt lưng, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, nơm nớm lo sợ bước tới, quay về phía chính mình bái một cái, trên miệng nói:

- Thuộc hạ ra mắt bảo chủ đại nhân.

- Lời vô ích không cần nói nữa, phát sinh chuyện gì rồi?

Sắc mặt Phi Tiểu Nhã nghiêm túc hỏi.

Sở Văn Hiên xoa xoa mồ hôi thành dòng trên trán, giương con mắt hư nhược nhìn Phi Tiểu Nhã một chút, ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói:

- Thuộc hạ không dám nói, thuộc hạ sợ có người phát giận quần ẩu thuộc hạ!

Phi Tiểu Nhã cười nhạt ba tiếng, vẻ mặt âm trầm, trực tiếp quát lớn:

- Nói!

Thân thể Sở Văn Hiên run lên, thắt lưng vốn cúi thấp càng thêm thấp hơn nhiều:

- Bảo chủ đại nhân người nhất định phải bảo đảm không quần ẩu thuộc hạ!

- Có phải Đường Môn xảy ra chuyện gì?

Phi Tiểu Nhã vô cùng nhạy cảm, chớp mắt đã nắm được then chốt trong đó, chuyện có thể khiến chính mình nổi giận đánh hắn chỉ có thể là chuyện của Đường Môn, những người khác căn bản không có loại hiệu quả như thế này.

- Dạ!

Sở Văn Hiên cẩn thận từng li từng tí đáp.

- Hắn đã chết? Hay là tàn phế rồi?

Sắc mặt Phi Tiểu Nhã âm trầm đáng sợ, giống như trước khi bão tố tới, trên bầu trời ngưng kết thành mây đen rậm rạp.

- Cũng không có!

Sở Văn Hiên nuốt nước miếng một cái.

- Rốt cuộc là phát sinh chuyện gì rồi, còn không mau chóng nói ra, còn lề mề câu giờ, hiện tại ta lập tức đánh ngươi một trận!

Phi Tiểu Nhã nổi giận vô cùng.

Vẻ mặt Sở Văn Hiên cầu xin, mở miệng nói:

- Bị Mang chấp sự dẫn đi rồi!

- Dẫn đi rồi!

Thần sắc Phi Tiểu Nhã sửng sốt:

- Hắn dẫn tiểu tử kia đi làm gì? Có biết đưa đi đâu hay không?

- Băng Hỏa Đảo!

- Cái gì?

Sắc mặt Phi Tiểu Nha lập tức trắng bệnh, lẩm bẩm nói:

- Hiện tại dẫn hắn đi Băng Hỏa Đảo, hắn có tư cách này sao? Hồ đồ, quá mức hồ đồ, thời gian huấn luyện mới chỉ tiến hành được một phần ba mà thôi, hiện tại đã để hắn đi tới địa phương kia, không phải là muốn hắn chết hay sao? Mang chấp sự càng sống càng hồ đồ rồi?

- Bảo chủ người không cần lo lắng chuyện này.

Sở Văn Hiên bên cạnh nói:

- Ngày hôm nay Mang chấp sự đã kiểm tra cường độ kinh mạch và thân thể của Đường Môn, hắn nói cường độ kinh mạch của Đường Môn so với bản thân hắn còn cứng cỏi hơn, hơn nữa cường độ thân thể cũng đủ để tới Băng Hỏa Đảo rồi, vì vậy thuộc hạ cả gan suy đoán, hiện tại Đường Môn đã có tư cách đi Băng Hỏa Đảo rồi.

- Đúng sao?

Tâm tình khẩn trương của Phi Tiểu Nha không khỏi thả lỏng.

- Vậy vì sao Mang chấp sự phải cấp tốc dẫn tới hắn địa phương kia như vậy? Đợi thêm thời gian mấy tháng không phải tất cả đều phải tới Băng Hỏa Đảo tu luyện hay sao?

- Đây cũng chính là điểm thuộc hạ không thể giải thích được, Mang chấp sự tại thời điểm nghe ta nói phải đi bẩm báo lại bảo chủ đại nhân còn cực kỳ quả đoán tàn nhẫn đánh thuộc hạ hôn mê trên mặt đất.

- Hắn xuất thủ đánh ngươi rồi?

Phi Tiểu Nhã nhìn lướt qua Sở Văn Hiên.

Sở Văn Hiên ủy khuất gật đầu:

- Chính là bởi vì thấy hắn xuất thủ nên thuộc hạ đã phát hiện ra một bí mật, nguyên lai Mang chấp sự cư nhiên chính là…

- Điều này không cần ngươi nói, ta đã sớm biết!

Phi Tiểu Nhã xua tay áo:

- Hắn cũng biết ngươi là tâm phúc của ta, cho nên mới cố ý để lộ ra bản lĩnh để ngươi đoán được thân phận. Được rồi, ngươi đã hôn mê bao lâu?

- Đại khái hơn nửa canh giờ, thuộc hạ căn bản không xác định chắc chắn được.

Nửa canh giờ đã đủ cho Mang chấp sự dẫn theo Đường Môn chạy thật xa rồi. Thế nhưng… Vì sao hắn phải làm như vậy? Vì sao lại muốn tự mình dẫn theo Đường Môn tới Băng Hỏa Đảo đây? Trong đó có quan hệ lợi hại gì đó hay sao?

Suy nghĩ một chút, sắc mặt Phi Tiểu Nhã đột nhiên tái mét, cả kinh nói:

- Không tốt, Đường Môn có nguy hiểm!

-oo-

Xác thực có nguy hiểm, bởi vì cho tới bây giờ Phi Tiểu Nhã mới nghĩ ra được nguyên nhân vì sao Mang chấp sự đơn độc dẫn theo Đường Môn tới Băng Hỏa Đảo. Nhất định là hắn muốn lấy thứ kia, thứ kia chỉ xuất hiện tại đầu cùng băng hỏa ba mươi sáu phòng, băng hỏa ba mươi sáu phòng từ mấy chục năm nay cũng chỉ có hai người từng đi qua, tiểu tặc này có phần bản lĩnh này sao?

Nếu như để hắn tới đầu cùng băng hỏa ba mươi sáu phòng, dừng lại một điểm thời gian mà nói, cho dù tiểu tặc này có bản lĩnh thông thiên cũng nhất định sẽ tang mệnh tại địa phương kia.

Suy nghĩ cẩn thận ngọn nguồn trong đó, Phi Tiểu Nhã lập tức bốc lửa giận tận trời, trực tiếp phóng ra ngoài cửa, muốn đuổi theo Mang chấp sự và Đường Phong.

Sở Văn Hiên sau lưng vội vàng hô:

- Bảo chủ người muốn làm gì?

Không kêu còn tốt, lời này vừa phát ra, Phi Tiểu Nhã xoay người lao vọt tới trước mặt Sở Văn Hiên, quyền ấm cước đá liên tiếp, một mặt đánh đấm một mặt nói:

- Sao ngươi không nói sớm một chút?

Đánh xong một lượt, trực tiếp thiểm điện lao đi.

Sở Văn Hiên thương cảm hề hề ngồi chồm hổm trên mặt đất, ủy khuất nói:

- Ta cũng muốn nói sớm một chút a, nhưng bị người ta đánh hôn mê, ta có biện pháp nào?

Sự tình so với suy đoán của chính mình giống hệt nhau, tới nơi này bẩm báo quả nhiên là bị ăn đánh.

Xa xa, thanh âm của Phi Tiểu Nhã truyền tới:

- Mấy ngày tới ta không ở trong bảo, tất cả công việc đều do ngươi phụ trách. Có cái gì không quyết định được phải tới mật thất hỏi Ô Long tam sứ, hoặc là chờ ta trở về rồi quyết định.

- Dạ!

Sở Văn Hiên nhanh chóng hồi đáp.

Chờ khi hắn đứng lên, mấy vị thị nữ của bảo chủ đại nhân đứng ngoài cửa che miệng cười liên tục, Sở Văn Hiên căm giận trừng mắt liếc nhìn các nàng.

Lần này hay rồi, toàn bộ đầu sỏ của Ô Long Bảo đều chạy tới Băng Hỏa Đảo, phỏng chừng bên kia sẽ có trò hay để nhìn, thế nhưng để lại cục diện rối rắm lớn như vậy cho chính mình, bảo chính mình phải làm như thế nào cho đúng a?

Trên biển, hai người Đường Phong và Mang chấp sự vẫn đứng trên thuyền phi nhanh về phía trước như cũ, thuyền theo gió vượt sóng, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.

Thế nhưng Đường Phong nhạy cảm phát hiện ra, tuy rằng tốc độ thuyền chạy vẫn rất nhanh như cũ, thế nhưng so sánh với thời điểm ban đầu đã chạm hơn một chút.

Hơn nữa con thuyền do Mang chấp sự điều khiển căn bản không hề cẩn thận như La lão, con thuyền dưới chân hắn thẳng tắp lao về phía trước, mặc kệ trên mặt có dòng xoáy hay là gió lớn gì đó, binh đến nước ngăn, nước đến đắp bờ, vô cùng trực tiếp thẳng thắn, cho dù là gặp phải mưa rền gió dữ, thuyền nhỏ vẫn luôn vững vàng lao đi trên biển.

Chiêu thức đẩy thuyền nhanh tới như vậy thực sự khiến Đường Phong không tránh khỏi có chúy bội phục, có thể vận dụng cương khí linh hoạt tới loại tình trạng như thế này, Mang chấp sự có thể coi như là một trong số rất ít cao thủ trong thiên hạ.

Dù vậy, Băng Hỏa Đảo cách xa hai trăm dặm, muốn trong một ngày một đêm chạy tới rất không có khả năng. Lần trước chính là ba mươi dặm, La lão còn phải chạy ba ngày liên tục. Cho dù tốc độ của thuyền nhỏ nhanh hơn nữa, Đường Phong phỏng chừng cần phải có thời gian hai ba ngày mới có thể đến được.

Chỉ là theo thời gian trôi qua, sắc mặt của Mang chấp sự càng lúc càng trở nên trắng bệch, trắng bệch phảng phất giống như một tờ giấy, nhìn không ra một điểm huyết sắc, thoạt nhìn rất kinh khủng.

Chỉ là thời gian một ngày một đêm thuyền nhỏ đã tiến về phía trước được lộ trình bảy tám mươi dặm, tại lúc bóng đêm phủ xuống, trên đường gặp một tiểu đảo nho nhỏ.

Mang chấp sự khống chế thuyền nhỏ tới gần tiểu đảo, hai người chạy lên bờ.

Người vừa mới đứng vững, Mang chấp sự đột nhiên há miệng phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân lung lay sắp đổ, bàn tay ôm ngực, thân thể không nhịn được run rẩy kịch liệt, thậm chí ngay cả cương khí cũng ba động không ngớt.

- Chấp sự!

Đường Phong có chút lo lắng nhìn hắn.

Mang chấp sự phất tay ngăn lại, nhẹ giọng nói:

- Ta không sao, nghỉ ngơi tại nơi này hai canh giờ, chúng ta còn phải lên đường, chính ngươi tìm chút thức ăn, ta cần đả tọa nghỉ ngơi một chút.

- Được!

Đường Phong gật đầu.

Một người dùng cương khí liều mạng thôi động thuyền nhỏ chạy cả một ngày, tiêu hao cương khí, sức lực và tinh thần khẳng định vô cùng to lớn. Tìm được một địa phương coi như sạch sẽ bằng phảng ngồi xuống, Đường Phong thấy Mang chấp sự lấy ra một cái chai, đổ mấy viên đan dược bỏ vào trong miệng, không nói lời nào đã nhắm mắt tĩnh tọa.

Đường Phong chậm rãi lắc đầu, tuy rằng người này vô cùng quái dị, thế nhưng lại tạo thành bộ đáng thương cảm hề hề như vậy, không khỏi khiến hắn phải đồng tình thương xót.

Thân thể hắn nhất định có ngoan tật nào đó, bởi vì sắc mặt và màu da của hắn rất không bình thường, đây không phải là nguyên nhân bởi vì công pháp bản thân tu luyện, càng có thể là độc tố gì đó gây nên. Điểm này Đường Phong đã sớm biết được.

Tìm kiếm trên đảo một ít củi lửa khô ráo, lại bắt được hai con cá khá to, trực tiếp mổ bụng tẩy rửa trên biển, sau đó gác lên bếp lửa nướng.

Diện tích của hòn đảo này không nhỏ, hoàn toàn giống như hoang đảo trước kia chính mình gặp phải con rùa lớn kia, tiểu đảo lần trước mới thực sự là tiểu đảo danh đúng với thực, bên trên ngoại trừ một ít cây cỏ linh tinh ra, căn bản không hề có bất cứ thực vật nào khác, càng không cần nói với dã thú.

Nếu như ngừng lại tại tiểu đảo như vậy, đừng nói là bắt dã thú nướng, thậm chí ngay cả nhóm lửa cũng không có khả năng.

Một mặt nướng cá, một mặt quan sát động tính của Mang chấp sự. Đường Phong phát hiện cương khí trong cơ thể hắn cực kỳ không ổn định, hình như đã vượt ra khỏi vòng khống chế của hắn, khi thì sôi trào không ngớt, khi thì lại thu liễm xuống dưới, trong vòng địa phương mười trượng bên cạnh hắn, mặt đất ngưng kết thành băng tinh, ngay cả thổ địa cứng rắn cũng bị băng tinh và ánh lửa chiếu sáng.

Qua hồi lâu, cỗ cương khí bạo động trong cơ thể mới bị hắn áp chế xuống, Mang chấp sự lại phun ra một ngụm máu tụ, lúc này sắc mặt mới hơi tốt hơn một chút.

Đường Phong không kinh động hắn, chỉ lẳng lặng nướng cá bên cạnh.

Nói ra cũng kỳ quái, hiện tại chính mình và một quái nhân như vậy chạy tới địa phương này, cư nhiên là bởi vì muốn tránh né bảo chủ Ô Long Bảo. Nghĩ lại cũng rất buồn cười, dù sao Mang chấp sự tại chuyện này cũng quá mức liều mạng rồi. Lẽ nào hắn có thể xác định nếu bảo chủ đại nhân đuổi theo chính mình, nhất định sẽ ép buộc chính mình trở về?

Đợi đủ một canh giờ Mang chấp sự mới chậm rãi đứng dậy, thu liễm khí tức băng hàn toàn thân, chậm rãi bước tới bên cạnh Đường Phong, ngồi cách đống lửa xa xa, phảng phất như không muốn bị cỗ nhiệt độ nóng bỏng từng bếp lửa chạm vào người.

Đường Phong cầm lấy một con cá đã nướng xong, ném sang phía Mang chấp sự.

Mang chấp sự chậm rãi lắc đầu:

- Ta không ăn mấy thứ này.

Đường Phong cười nói:

- Lẽ nào chấp sự chỉ ăn chay, không ăn thịt?

-oo-

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio