Muốn động thủ sao? Mang chấp sự khẽ cười một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại. Cũng được, chỉ cần chính mình có thể để hai người bọn họ tới Ô Long Bảo, như vậy cái chết rất có giá trị, chết trong tay người nhà chung quy tốt hơn nhiều so với một độc nhân chờ chết.
Thế nhưng sau một khắc, khi bàn tay to của Thang Phi Tiếu sắp đánh vào vai Mang chấp sự, Mang chấp sự nhịn không được nhướng mày, nghi hoặc mở mắt ra nhìn chằm chằm vào Thiên sát thần, trong mắt tràn đầy vẻ không giải thích được.
Bởi vì một chưởng của Thang Phi Tiếu tuy rằng rất nặng, ép tới mức vai của hắn trầm xuống, thế nhưng không hề vận dụng cương khí.
- Kỳ thực ta hiện tại rất muốn một chưởng đánh chết ngươi!
Thang Phi Tiếu nhàn nhạt nói:
- Ngay cả một người sống sờ sờ còn không chiếu cố được, ngươi sống còn có tác dụng gì? Thế nhưng… Sợ rằng còn chưa tới phiên ta động thủ.
Mang chấp sự còn đang nghi hoặc, Thang Phi Tiếu không động thủ thì sẽ là Đoạn Thất Xich động thủ rồi? Ánh mắt chuyển sang thân Cuồng Đao, không phải, cả hai đại sát thần này đột nhiên cấp tốc thối lui, sau một khắc, một cỗ kình hí bén nhọn mà ngưng tụ từ phía sau chính mình đột nhiên kéo tới.
Mang chấp sự quá sợ hãi, cỗ kình khí này xuất hiện quá mức không lý do, hầu như có thể nói là không hề có dấu hiệu, chờ thời điểm hắn phát hiện ra kình khí đã tới địa phương ngay phía sau hắn ba tấc.
Không có bất cứ thời gian do dự nào, trên người Mang chấp sự đột nhiên nhiều hơn một con rắn độc năm màu ban lan, đẩy mạnh về phía kình khí kia, cùng lúc đó Mang chấp sự cấp tốc chạy nhanh về phía trước.
Phốc một tiếng vang nhỏ, phía sau truyền tới thanh âm huyết vụ nổ tung, không cần quay đầu lại Mang chấp sự cũng biết được con rắn của chính mình lúc này khăng định đã bị bầm thây rồi. Thế nhưng cỗ kình khí kia lại không chậm lại dù chỉ một chút, vẫn đuổi theo không bỏ như trước.
Sao có khả năng? Cho dù là bản thân Mang chấp sự băng lãnh không gì sánh được, hoàn toàn không cảm thụ được cái lạnh, lúc này cũng thể nghiệm được cái gì gọi là cảm giác lạnh lẽo giống như rơi vào trong hầm băng.
Rắn động trên người chính mình mỗi một đầu đều dùng thủ đoạn đặc thù nuôi dưỡng ra, độ dẻo dai của thân thể chúng đủ để sánh ngang sắt theo, cho dù là một kích của cao thủ Thiên giai cũng không có khả năng hoàn toàn biến chúng thành bột mịn, thế nhưng thanh âm nghe được phía sau đã chứng minh chuyện này hoàn toàn là sự thực.
Trước mặt một đạo kình khí nho nhỏ, thân thể rắn độc đủ để sánh ngang với sắt theo hoàn toàn bị nổ thành bột phấn.
Phía sau Mang chấp sự nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh, hắn đột nhiên nghĩ tới lúc trước tiến vào trong Thiên Tú Tông cảm thụ được một cỗ khí tức kinh khủng, cỗ khí tức kia đủ khiến chính mình kiêng kỵ vạn phần, khí tức khiến trái tim chính mình đập nhanh vô cùng.
Những ý niệm này chỉ lóe lên trong đầu, Mang chấp sự biết nguy hiểm đối với chính mình còn chưa giải trừ, thân thể lao về phía trước mạnh mẽ xoay người sang bên phải, giống như không có xương cốt vặn người quái dị, toàn thân hiện ra một đường cong vô cùng ly kỳ.
Nếu như có thể hình dung loại đường cong này mà nói, đó chính là bánh quẩy.
Một người có thể khiến thân thể chính mình xoay thành bánh quẩy, loại xung đột về mặt thị giác này mạnh mẽ tới mức nào, người bình thường xoay như vậy còn không chết sớm? Thế nhưng Mang chấp sự lại không phải là người bình thường, trên người hắn phảng phất giống như không hề có khớp xương.
- Di?
Một tiếng kinh ngạc than rất nhỏ từ phía sau Mang chấp sự truyền tới, Mang chấp sự hoảng sợ phát hiện, thanh âm này cư nhiên là thanh âm nữ nhân, lộ một cỗ khí tức lạnh lùng cao ngạo.
Phốc một tiếng vang rất nhỏ, cỗ kình khí kia bắn vào khoảng không ngay bên cạnh hông Mang chấp sự, thoáng cái đã bay đi mấy trượng, dọc theo đường đi lưu lại giải đất trống trải mắt thường có thể nhìn thấy được, phảng phất giống như có ai đó động tay động chân trong không khí.
Kinh hồn chưa định, Mang chấp sự quay đầu nhìn lại, chỉ là liếc mắt đã khiến hắn triệt để ngây dại.
Cách chính mình vài chục trượng có một nữ nhân lẳng lặng đứng yên, nữ nhân này phảng phất giống như bước ra từ trong bức tranh, thân thể của nàng cao gầy, thần tình lạnh lùng, mày liễu cau lại, mái tóc màu bạc thả tung trên đầu vai, dài tới tận bờ mông, mặc một kiện trường bào màu tuyết trắng, càng thêm phụ trợ vóc người cao gầy hoàn mỹ của nàng.
Mái tóc dài màu trắng bạc phối hợp với trường sam màu tuyết trắng, chói mắt như vậy, sáng sủa như vậy. Trên trán của nàng có mang một kiện trang sức chế tác từ bảo thạch, trên làn da trắng nõn nà tỏa quang mang rực rỡ.
Nữ nhân này xinh đẹp không thể khinh nhờn, trên nét mặt cao ngạo để lộ một cỗ ý nhị thành thục, cho dù Mang chấp sự là một nam nhân lãnh huyết cũng không nhịn được hô hấp thoáng bị kiềm hãm.
Trên đời này dĩ nhiên có nữ tử như vậy.
Khiến người khác sợ hãi không chỉ là vẻ bề ngoài của nàng, còn có thanh trường kiếm cầm trong tay, kiếm dài ba thước ba, rộng hai ngón tay, thân kiếm bốc lên một cỗ khí tức lạnh lẽo mắt thường có thể nhìn thấy được, giống như hỏa diễm không ngừng nhảy lên, cuồn cuộn không ngớt bên ngoài thân kiếm, chỉ bất quá loại “hỏa diễm” này là màu trắng, hơn nữa là băng lãnh tới cực điểm mà thôi.
Toàn bộ nhiệt độ của Liễu Yên Các đột nhiên giảm xuống, nước ao và cây cối, giả sơn xung quanh trong nháy mắt ngưng tụ thành một tầng băng tinh, truyền tới động tĩnh rắc rắc.
Trường kiếm bên hông Tần Tứ Nương truyền tới tiếng ong ong, dĩ nhiên không thể khống chế bắt đầu rung động mãnh liệt, Tần Tứ Nương lập tức phải trấn an, lúc này Viêm Nhật mới dần dần bình ổn xuống.
Tần Tứ Nương cười khổ không ngớt, nữ nhân đột nhiên xuất hiện này trong ngày đầu tiên tới Thiên Tú, Viêm Nhật rất không chịu yên tĩnh, thường xuyên ong ong rung động, nguyên nhân không gì khác, bởi vì trường kiếm trong tay nữ nhân kia cũng là một kiện thần binh trong thần binh bổ, hơn nữa là Thủy Hàn Kiếm có thuộc tính hoàn toàn tương phản so với Viêm Nhật Kiếm.
Nếu như không phải biết được thân phận chân chính của nữ nhân này, phỏng chừng Tứ Nương nhất định phải chiến đấu một hồi với nàng, nguyên nhân trong đó chính là bởi vì giữa thần binh phát ra địch ý, bài xích lẫn nhau.
Bất quá Tần Tứ Nương cũng biết rõ, lấy cảnh giới Thiên giai trung phẩm của chính mình, căn bản không phải là đối thủ của đối phương. Dù sao đối phương so với chính mình không phải chỉ mạnh mẽ hơn một bậc.
Lúc này Mang chấp sự cũng nhìn thấy rõ chân diện mục của thanh trường kiếm kia, tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào nữ nhân giống như băng tinh, đột nhiên kinh hãi bật thốt:
- Tuyết Nữ?
Tiếng nói của hắn dĩ nhiên mang theo một tia run run, biểu tình trên mặt cũng có chút kinh hoàng, trong mắt càng trừng lớn.
Chương : Tuyết Nữ Diệp Dĩ Khô (hạ).
Đúng vậy, chính là nàng, chính là Tuyết Nữ gần hai chục năm trước đây đơn thương độc mã xông vào trong Đại Tuyết Cung đánh cắp một ít linh đan diệu dược, chính là nữ tử truyền kỳ, năm đó không chỉ là hai đại sát thần tham gia vào hành động đuổi bắt Tuyết Nữ, Mang chấp sự cũng tham gia, bất quá hắn tự biết không phải là đối thủ của Tuyết Nữ, vì vậy không quá quyết tâm đuổi theo, cuối cùng chỉ có hai đại sát thần đuổi theo Tuyết Nữ, đại chiến một hồi, Tuyết Nữ vẫn có thể toàn thân thoát đi trong tay hai đại sát thần.
Chỉ là, có người nói nữ nhân này quanh năm suốt tháng ở tại nơi băng hàn cực bắc, hôm nay thế nào lại đột nhiên xuất hiện tại Thiên Tú? Vì sao không duyên không cớ công kích chính mình? Nàng cùng với Thiên Tú rốt cuộc có quan hệ gì?
Mang chấp sự chuyển ánh mắt sang nhìn Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích, vẻ mặt hai đại sát thần này cũng rất ngưng trọng.
Không đề cập tới biểu tình của Mang chấp sự lúc này có chút kinh khủng, lúc đầu hai đại sát thần một lần nữa nhìn thấy Tuyết Nữ thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của chính mình, hai người còn tưởng rằng chuyện cách vài chục năm, Tuyết Nữ ghi hận chuyện trước kia nên tới đây tìm nàng báo thù, muốn đại chiến một hồi.
May mà có Lâm Nhược Diên đứng ra làm sáng tỏ sự tình mới để địch ý của hai đại sát thần kiềm chế xuống, ngay sau đó Tuyết Nữ cư nhiên còn khom người bái tạ thật sâu đối với hai người, cảm tạ bọn họ trong thời gian vừa qua đã chiếu cố Thiên Tú và Đường Phong.
Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích lúc đó đã ngây ngẩn cả người, chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn độn.
Trải qua Lâm Nhược Diên giải thích rõ ràng, lúc này hai đại sát thần mới rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Tuyết Nữ cư nhiên là một thành viên của Thiên Tú, hơn nữa phảng phất như có quan hệ không cạn với Phong thiếu.
Về phân rốt cuộc Tuyết Nữ và Phong thiếu có quan hệ như thế nào, Lâm Nhược Diên không nói, Tuyết Nữ cũng không nói, hai đại sát thần cũng không phải là kẻ ngu ngốc, chỉ suy nghĩ một chút đã phán đoán được đại khái.
Chỉ là bọn họ có chút nghi hoặc, Tuyết Nữ cường đại như vậy, vì sao gần hai mươi năm vừa qua vẫn vứt bỏ Phong thiếu ở trong Thiên Tú mặc kệ không hỏi? Lấy năng lực của nàng, đủ để dẫn theo Phong thiếu, dạy dỗ hắn thật tốt, cũng không đến mức gần hai mươi năm vừa qua vẫn để Phong thiếu mang theo trên lưng danh hiệu mặt trắng nhỏ.
Bất quá mỗi nhà đều có khó xử của chính mình, Thang Phi Tiếu tự nhiên biết chính mình nếu như không phải có Tiểu Manh Manh tồn tại, phỏng chừng có tới tận bây giờ vẫn còn đang chơi trò trốn tìm với Tứ Nương.
Một nhân vật cường đại tới mức để hai đại sát thần kiêng kỵ tới như vậy, nếu như biết Đường Phong xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Mang chấp sự phỏng chừng chết là cái chắc rồi. Thang Phi Tiếu từ sắc mặt của Tuyết Nữ liền nhìn ra được, nàng vừa rồi nhất định đã nghe được toàn bộ đoạn đối thoại giữa ba người.
Tuy rằng Mang chấp sự chết tiệt, thế nhưng lại không nên chết tại địa phương này, vô luận chính mình chán ghét hắn cỡ nào, thế nhưng trong một đoạn thời gian cuối cùng trong dòng sinh mệnh của hắn, hắn thực sự tận tâm tận lực báo thù rửa hận cho lão cung chủ, từ điểm này mà xét, Thang Phi Tiếu vô cùng không muốn nhìn thấy có chuyện gì đó xảy ra.
- Tuyết Nữ…
Thang Phi Tiếu há miệng hô, thần sắc nghiêm túc.
- Ta là Diệp Dĩ Khô, Tuyết Nữ chỉ là tên do các ngươi áp đặt cho ta mà thôi!
Tuyết Nữ nhàn nhạt nói, trong đôi mắt đẹp phóng ra một tia quang mang băng lãnh, bàn tay cầm theo Thủy Hàn Kiếm, từng bước từng bước đi về phía Mang chấp sự.
Tốc độ của nàng cũng không nhanh, động tác hầu như có thể nói giống như các tiểu thư khuê các chậm rãi bước đi, trang nhã xinh đẹp, trên thân không một chút sứt mẻ, đôi chân thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng di chuyển, thế nhưng ấn nhập vào trong mắt Mang chấp sự lại hoàn toàn không giống như vậy.
Tuyết Nữ Diệp Dĩ Khô tại thời điểm tới gần hắn, hắn phảng phất cảm thấy như có một ngọn núi băng vạn năm không tan ập thẳng về phía chính mình, khí tức băng lãnh cường liệt kia để hô hấp của chính mình có chút không thoải mái, cả người vô cùng cứng ngắc.
Loại khí thế này, khí trường bễ nghễ thiên hạ, thực sự Mang chấp sự bình sinh ít thấy.
Tuyết Nữ đi về phía trước, hắn lui về phía sau, đây hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, trong sự đối kháng giữa hai loại cảm giác băng lãnh, Mang chấp sự đã thất bại thảm hại, hầu như không có bất cứ dư địa phản kích nào.
Phía sau truyền tới cảm giác mâu thuẫn, thần sắc Mang chấp sự ngẩn ngơ, hắn cảm giác thân thể chính mình đã dán sát vào vách tường rồi, lui cũng không thể lui.
Tuyết Nữ chậm rãi bước tới gần hắn, khi bước tới trước mặt nam nhân này với khoảng cách không tới nửa thước rốt cuộc ngừng lại, chậm rãi giơ lên Thủy Hàn Kiếm trong tay chính mình, nhẹ nhàng điểm vào trước ngực Mang chấp sự, không hề dùng bất cứ lực đạo nào, thế nhưng Thủy Hàn Kiếm sắc bén không gì sánh được vẫn để lại trên ngực Mang chấp sự một điểm đỏ sẫm, điểm đỏ sẫm này vẫn đang cấp tốc mở rộng.
Thanh âm của Tuyết Nữ trong trẻo mà lạnh lùng, trong mắt mang theo lãnh ý vô hạn, mở miệng nói:
- Nói ra tất cả mọi chuyện ngươi biết, nếu không, giết ngươi!
Thanh âm của nàng bình thản tới cực điểm, thế nhưng lại bao hàm một cỗ vị đạo không cho phản kháng. Thời điểm nói ra những lời này, đầu của nàng hơi ngẩng lên, đẩy chiếc cằm trắng nõn nhỏ xinh về phía Mang chấp sự, nhãn thần cao ngạo băng lãnh dừng lại trên cao, quan sát Mang chấp sự.
Nàng đang rất nghiêm túc, mặc kệ là thần tình hay là thanh kiếm trên tay nàng đều biểu đạt ra ý tứ này! Mang chấp sự cũng hoàn toàn có thể xác định, nếu như chính mình không nghe theo lời nói của nàng, sau một khắc nàng sẽ thực sự xuất thủ đối với chính mình.
- Tuyết Nữ…
Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích vội vã chạy tới hai bên sườn Tuyết Nữ, bày ra tư thế nửa tấn công:
- Việc của Phong hiếu không phải sai tại hắn, chúng ta cũng có trách nhiệm, là chúng ta nói Phong thiếu tới Ô Long Bảo, điểm này ta đã nói với ngươi từ trước.
Tuyết Nữ vẫn như cũ cầm trường kiếm trong tay, toàn thân không chút lay động, góc quần theo gió nhẹ thổi qua tạo thành đường cong duyên dáng, toàn bộ bầu không khí trong Yên Liễu Các đều trở nên ngưng trọng, khí thế của mấy đại cao thủ đan vào nhau chỉ trong một phạm vi rất nhỏ, liên tục công kích lẫn nhau.
Tần Tứ Nương ở một bên thầm nuốt nước bọt, bàn tay nắm Viêm Nhật Kiếm dần dần trở nên trắng bệch, nàng hoàn toàn không biết lúc này phải làm cái gì, tuy rằng hiểu rõ tiền căn hậu quả trong đó, thế nhưng đến tột cùng ai đúng ai sái không thể phân định rõ ràng.
- Hai vị tiên sinh muốn ngăn cản ta sao?
Thanh âm của Tuyết Nữ vẫn thanh lãnh như cũ, nàng hơi lay động đôi bờ mi thật dài, ngữ khí cũng mềm nhẹ vô cùng, lời nói này tự nhiên nói với hai vị đại sát thần bên cạnh, thế nhưng con mắt không hề nhìn họ dù chỉ một chút.