Chẳng bao lâu, Phi Tiểu Nhã hơi suy tư, ngoảng đầu nhìn Đường Phong, nhỏ giọng nói:
- Ta muốn… Mang theo nó trở về.
Đôi lông mày của Đường Phong nhíu sát lại, theo phương hướng ngón tay Phi Tiểu Nhã, xác định thứ nàng nói chính là bè gỗ, biểu tình trên mặt lập tức biến hóa đủ loại màu sắc xinh đẹp.
Đó chỉ là một bè gỗ mà thôi? Sao có thể nói mang theo là mang theo? Cũng không phải là vật nhỏ bình thường.
- Đây là do chúng ta tự tay làm, cũng mang theo chúng ta từ trên biển trở về, tính là ân cứu mạng đối với chúng ta… Sao, sao có thể vứt bỏ tại một địa phương như thế này?
Phi Tiểu Nhã nhỏ giọng bổ xung nói, biểu tình bi thương phảng phất giống như đang nói tới sinh mệnh người sống.
- Vậy nàng muốn mang theo như thế nào? Vác nó trở về Ô Long Bảo sao?
Đường Phong cau mày hỏi.
- Ta có thể nha!
Phi Tiểu Nhã chớp chớp con mắt nói, vẻ mặt tự tin và rất không đáng kể.
…
Đường Phong nhìn Phi Tiểu Nhã một lúc, phát hiện trên mặt đối phương không hề có một chút thần sắc dao động và nói linh tinh, biểu tình và nhãn thần của nàng tương đối chăm chú.
Nghẹn suốt nửa ngạy, Đường Phong mới mở miệng nói:
- Nàng mang được sao?
- Không nên xem thường ta!
Phi Tiểu Nhã vểnh cái mũi xinh:
- Ta cũng là Thiên giai!
Vừa nói, vừa bước tới cạnh bè gỗ, vươn một tay trực tiếp nhấc bè gỗ lên, sau đó hơi nhấc, đã để chiếc bè gỗ không nhỏ dựa vào trên vai chính mình, vững vàng kéo đi.
Sắc mặt bảo chủ đại nhân không khỏi có chút ửng đỏ, bởi vì nàng đột nhiên phát hiện, bộ dáng của chính mình hình như có chút không quá lịch sự. Đường đường là bảo chủ Ô Long Bảo, nếu như bị người khác nhìn thấy chính mình vác theo một chiếc bè gỗ thô lậu khẳng định sẽ bị người ta cười đến rụng răng. Huống chi loại chuyện này vốn không phải là nữ hài nên làm.
Thần sắc do dự trên mặt Phi Tiểu Nhã chỉ lóe lên rồi biến mất, lập tức trở thành kiên định, nói với Đường Phong:
- Chúng ta đi thôi.
Ngươi thực sự làm sao? Đường Phong phiền buộn ngứa ngáy, hắn cho rằng Phi Tiểu Nhã chỉ là nói giỡn, không nghĩ tới nữ nhân này nghe gió chính là mưa, hành sự quả đoán như vậy. Không phải là một chiếc bè gỗ rách nát thôi sao? Hà tất phải cực khổ mang theo như vậy? Trở về Ô Long Bảo muốn bao nhiêu có bấy nhiêu a.
Bè gỗ này có ý nghĩa đặc thù, Phi Tiểu Nhã nghĩ thầm, dù thế nào cũng luyến liếc để nó lại nơi này.
Nơi này rốt cuộc là địa phương nào hai người không rõ ràng lắm, bất quá chỉ có thể đi một bước tính một bước, trước tiên tìm được người hỏi rõ ràng rồi nói. Đi không mục đích về phía trước. Đường Phong vừa đi vừa xoay chuyển tròng mắt đăm đăm nhìn vào Phi Tiểu Nhã, muốn nhìn xem nàng rốt cuộc có ý niệm buông tha trong đầu hay không, thế nhưng ngoài dự liệu của Đường Phong, nữ hài thoạt nhìn từ bẽ được nuông chiều đâm hư cư nhiên có một cỗ ý chí kiên định tới thần kỳ như vậy, mặc dù nàng cũng biết vác theo thứ to lớn sau lưng xác thực không hay ho cho lắm, thế nhưng lại không hề xuất hiện bất cứ ý niệm buông tha trong đầu nào.
Nếu như Đường Phong nguyện ý, hoàn toàn có thể cất bè gỗ vào trong không gian mị ảnh, thế nhưng hắn lại không muốn bại lộ bí mật này, rơi vào đường cùng, chỉ có thể mở miệng nói:
- Ta tới vác thay!
Dù sao để một nữ hài tử làm loại chuyện như thế này thực sự có chút quá phận. Trước đó Đường Phong chỉ muốn Phi Tiểu Nhã biết khó mà lui, vứt lại bè gỗ. Nhưng nhìn tư thế hiện tại, nàng không có khả năng vứt bỏ, chỉ đành lựa chọn để bản thân tới vác.
- Không nên!
Khóe miệng Phi Tiểu Nhã nhếch cao, thân thể hơi nghiêng, tránh thoát bàn tay to của Đường Phong:
- Vừa rồi ngươi vứt nó lại, nó tức giận, nó không cho ngươi tới vác!
Nói gì vậy? Bàn tay vươn ra của Đường Phong vô cùng xấu hổ dừng lại trong không trung, nghĩ thầm nữ nhân quả nhiên là động vật không chịu nói lý, không phải chỉ là một bè gỗ thôi sao? Không phải là vật sống có suy nghĩ có tư tưởng, cần phải đối đãi cẩn thận như vậy hay sao?
Phi Tiểu Nhã một mặt cự tuyệt Đường Phong, một mặt cố ý vuốt ve bè gỗ, nghiêng đầu nhìn Đường Phong an ủi nói:
- Không phải sợ, tỷ tỷ mang ngươi về nhà, đó là một nam nhân xấu!
Đường Phong hít sâu một hơi, dẹp loạn cơn giận cuộn cuộn trong lòng, cố gắng không phun ra một ngụm máu tươi.
Đường Phong còn tưởng rằng Phi Tiểu Nhã xấu hổ, lại cường liệt yêu cầu hai lần, nhưng đều bị nàng cự tuyệt, rơi vào đường cùng, Đường Phong chỉ đành thôi, hắn xác định nữ nhân này đang chơi trò tính tình tiểu thư rồi.
Đi về phía trước không tới nửa canh giờ, cuối cùng cũng gặp được một người mặc trang phục ngư dân, thần sắc Đường Phong vui vẻ, nhanh chóng bước về phía trước hỏi:
- Vị huynh đài này!
Người có bộ dáng giống như ngư dân là một đại hán râu quai nón, trên tay còn cầm theo một xâu cá lớn, thậm chí cá còn giãy loạn, nghe được tiếng hô của Đường Phong, lập tức quay đầu lại nhìn hắn một cái.
- Vị huynh đài này…
Đã rất lâu Đường Phong không gặp một nam nhân cùng giới tính, nhịn không được có chút mừng rỡ.
- Chuyện gì?
Đại hán nghi hoặc nhìn hắn, lại nhìn thoáng qua Phi Tiểu Nhã đang đi phía sau, ánh mắt trầm xuống, nhãn thần nhìn vào Đường Phong không khỏi hiện lên một tia khinh thường.
- Xin hỏi, phụ cận nơi này có thành trì hay trấn nhỏ nào đó hay không?
Đường Phong mở miệng hỏi, nếu như là hỏi người bình thường về Ô Long Bảo, rất có khả năng hắn không biết rõ ràng lắm, bất quá chỉ cần biết được địa phương này tên gọi là gì là Đường Phong có thể biết được phương vị của Ô Long Bảo ở đâu.
- Có!
Đại hán chần chờ một chút, gật đầu.
- Ở phương hướng nào?
Đường Phong tiếp tục hỏi.
Đại hán quan sát Đường Phong từ trên xuống dưới một lượt, khinh miệt cười:
- Muốn biết sao? Vậy trước tiên đứng thẳng ngực giống như một nam nhân nói chuyện với ta xem nào!
- Hử?
Đường Phong nghi hoặc không ngớt, nghĩ tầm hiện tại chính mình không giống một nam nhân sao? Lẽ nào sinh hoạt trên đảo suốt mấy tháng vừa qua đã khiến hình tượng của chính mình thay đổi?
- Thiếu gia…
Phi Tiêu Nhã đột nhiên ở phía sau hồng hộc hô to một tiếng, trong lòng Đường Phong máy động, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cô nàng này với khuôn mặt đỏ bừng, lau mồ hôi nhỏ thành giọt trên trán, bước bộ lảo đảo đi về phía mình, vừa đi vừa thở dốc nói:
- Thiếu gia đi chậm một chút, ta theo không kịp.
Đường Phong nhìn thấy rất rõ ràng trong mắt của nàng chuyện động vẻ giảo hoạt và đắc ý. Nàng tốt xấu gì cũng là một cao thủ Thiên giai, bất quá là khiêng theo bè gỗ nửa canh giờ, làm sao có thể mệt thành như vậy? Hơn nữa vừa rồi nàng mặt không đỏ, tim không đập nhanh, sao có thể ra nhiều mồ hôi đến vậy?
Còn nói cái gì, thiếu gia kia là ý tứ gì?
Đường Phong muốn đưa tay che mặt chính mình, hận không tìm được cái lỗ để chui xuống, hắn đã hiểu vì sao đại hán trước mặt lại khinh miệt chính mình rồi, đó chính là nhãn thần khinh bỉ, khinh bỉ trần trụi.
Chương : Thiếu gia người đi chậm một chút (hạ).
- Thiếu gia…
Phi Tiểu Nhã bước tới cạnh Đường Phong, phảng phất giống như mệt thành hư thoát, nhanh chóng thả bè gỗ xuống dưới mặt đất, thở phì phò từng ngụm lớn, vươn cánh tay trẵng nõn lau lau mồ hôi trên trán, trên mặt nở nụ cười hài lòng, giấu đầu lòi đuôi bổ xung một câu:
- Ngọc nhi không mệt đâu!
Đường Phong chỉ cảm thấy có một thanh đại chùy gõ mạnh vào trái tim chính mình, để hắn có một loại xung động muốn lập tức đi chết.
Quả nhiên, nhãn thần đại hán kia nhìn chính mình đã trở nên coi thường hơn nhiều.
- Cô nương…
Đại hán có chút tiếc hận và yêu thương nhìn Phi Tiểu Nhã:
- Vì sao cô nương vác theo thứ này?
- Đây là do ta và thiếu gia tự tay làm, chúng ta tiếc bỏ lại!
Phi Tiểu Nhã đáp.
Rõ ràng là chính ngươi không muốn bỏ lại? Sao lại kéo theo ta xuống nước? Đường Phong tàn bạo trừng mắt nhìn Phi Tiểu Nhã, trên mặt nở nụ cười, nụ cười so với khóc còn xấu xí hơn nhiều.
- Thực không phải nam nhân!
Đại hán quay về phía Đường Phong nhỏ một tiếng.
- Vị đại thúc này!
Phi Tiểu Nhã vẫn tỏ bộ dáng thiếu nữ ngoan ngoãn, nhãn thần nhu nhược tràn đầy nhu nhược khiến người khác yêu thương, một mặt nháy mắt với Đường Phong, một mặt ôn nhu nói:
- Phụ cận nơi này có thành trì hoặc trấn nhỏ hay không nha?
- Có!
Đại hán thở dài một tiếng, thuận tiện chỉ về một phương hướng:
- Đi thẳng theo phương hướng này, đi khoảng chừng một canh giờ là có thể thấy được Mặc Thành rồi.
Cùng là một vấn đề, hai loại đãi ngộ, Đường Phong cảm khái thở dài, nhân sinh a nhân sinh, ngươi bảo ta sống như thế nào cho phải?
- Cảm tạ!
Phi Tiểu Nhã ngọt ngào nở ụ cười, sau đó lại nhấc bè gỗ lên bờ vai, dịu dàng nhìn Đường Phong:
- Thiếu gia, chúng ta đi thôi!
- Được!
Khóe miệng Đường Phong co giật, động tác vô cùng cứng ngắc.
Nhanh chóng chạy khỏi nơi này, tiếp tục đi thật lâu, Đường Phong vẫn luôn luôn cảm giác được phía sau lưng chính mình có một đôi con mắt tràn đầy vẻ khinh thường và phẫn nộ, phảng phất giống như kim châm, toàn thân không được tự nhiên.
Quay đầu nhìn Phi Tiểu Nhã một chút, nữ nhân này vẫn cười cười ngọt ngào như cũ, cười đến vô cùng đắc ý, đó là một ác ma, nữ nhân này tuyệt đối là ác ma, Đường Phong nhanh chóng dành cho Phi Tiểu Nhã một danh hiệu.
Trầm mặc chốc lát, Đường Phong mở miệng nói:
- Ngọc nhi!
- Có cái gì phân phó sao, thiếu gia?
Phi Tiểu Nhã nghiêng đầu, cười dài nhìn hắn.
- Uhm, ta sai rồi!
Đường Phong nghĩ thầm, người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được mới là vương đạo:
- Vì vậy, để cho ta vác bè gỗ được không?
- Thân thể vàng ngọc của thiếu gia sao có thể làm loại chuyện nặng này, đây vốn là việc của hạ nhân chúng ta!
Phi Tiểu Nhã giả bộ thành nghiện rồi, thuận miệng đáp một câu quy củ của quy củ, còn bày ra tư thế rất nghiêm trang.
Những lời này nàng đã nghe qua vô số lần tại Ô Long Bảo, tự nhiên biết phải trả lời như thế nào.
- Đây là… Nghiêm phạt sao?
Đường Phong quay đầu trừng mắt liếc nhìn nàng.
- Không có đâu!
Phi Tiểu Nhã một mặt lắc đầu, một mặt đi nhanh về phía trước, vẻ mặt vân đạm phong khinh.
- Đây là nghiêm phạt, nàng đang tức giận!
Đường Phong càng thêm xác định rồi.
- Tuyệt đối không có, thiếu gia người suy nghĩ quá nhiều, thể xác lẫn tinh thần của người ta đều là của người, người chỉ tam ta không dám đi bắc, chỗ nào dám tức giận với người?
Phi Tiểu Nhã nói ra những lời này, ngữ khí nhu nhược rối tinh rối mù.
- Nàng còn không thừa nhận!
- Không có!
Phi Tiểu Nhã phi thường kiên trì.
- Được rồi, đó chính là oán niệm của bè gỗ, là nó đang nghiêm phạt ta, đúng hay không?
Đường Phong đổi một phương thức hỏi.
- Không sai biệt lắm!
Phi Tiểu Nhã hì hì nở nụ cười.
- Vì vậy hiện tại ta xin lỗi nó, đưa nó cho ta đi, ta muốn giao lưu thật tốt với nó!
Đường Phong hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Vẻ mặt Phi Tiểu Nhã cảnh giác nhìn hắn:
- Thiếu gia người muốn làm cái gì? Người có phải muốn bắt được nó liền thay đổi, hủy diệt nó? Ta nói cho người, người đang nằm mơ!
Phía trước chính là Mặc Thành, căn cứ lời chỉ dẫn của đại hán ngư dân, Đường Phong và Phi Tiểu Nhã tiếp tục đi về phía trước không tới một cnah giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy Mặc Thành trước mặt.
Nhìn cửa thành rộng mở cùng với dòng người qua lại tấp nập bên trong, bước tiến của Đường Phong đột nhiên dừng lại, giờ khắc này, hắn dĩ nhiên có chút cảm giác cực kỳ khó khăn bước qua, phảng phất giống như có thiên quân vạn mã đang chờ đợi hắn, một khi bước vào trong tòa thành trì này, định trước hắn chết không có chỗ chôn.
Đôi lông mày của Đường Phong nhấc lên.
- Thiếu gia, Mặc Thành cách phía nam Ô Long Bảo chừng ba trăm dặm, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, tới buổi tối là có thể trở lại Ô Long Bảo rồi!
Phi Tiểu Nhã vách bè gỗ nói.
Đường Phong nhìn nàng một cía, ngữ khí tận lực ôn nhu, nếm thử lần đàm phàn cuối cùng đối với nàng:
- Ngọc nhi, nàng thực sự không giao bè gỗ cho ta sao?
- Không được, ta khiêng là được rồi!
Phi Tiểu Nhã ngọt ngào đáp.
- Vậy… Vào đi thôi!
Không phải nghìn người chỉ trỏ sao? Không phải vạn người thóa mạ hay sao? Đường Phong tự nhận da mặt của chính mình tốt xấu cũng là cấp bậc tường đồng vách sắt, chẳng lẽ chỉ một chút như vậy cũng khiến cái mặt già của chính mình bị phá rách hay sao?
Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại. Bích lập thiên quân, vô dục tắc cương. Trong bụng thiếu gia có cả thiên hạ, không cần phải chấp nhặt với những người này.
Nghĩ như vậy, lo lắng trong lòng Đường Phong mới hơi chút giảm xuống.
Khi hắn và Phi Tiểu Nhã bước vào trong Mặc Thành, vô số đạo ánh mắt vẫn như trước đâm xuyên qua lưng Đường Phong, khiến toàn thân hắn ngứa ngáy không chịu nổi.
Vẻ mặt Phi Tiểu Nhã tràn đầy mỉm cười vui vẻ, cười tới thanh thuần, hoàn toàn cất giấu khuôn mặt ác ma tận sâu trong xương cốt, một tay kéo cánh tay Đường Phong, một tay giữ bè gỗ trên vai, thực giống như nông dân vừa mới vào thành, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, trong mắt là vẻ hiếu kỳ đơn thuần. Trong miệng thiếu gia thiếu gia kêu gọi liên tục không nghỉ, tuy rằng thanh âm không lớn, thế nhưng đủ khiến tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy được. Lấy bản lĩnh của cao thủ nhất lưu, làm điều này không phải đơn giản hết mức?
Một đường bị nhìn chằm chằm, Đường Phong cảm giác bước tiến của chính mình đã có chút không quá ổn định rồi.
Ánh mắt của những người này toàn bộ đều hiện rõ vẻ tiếc hận và yêu thương đối với Phi Tiểu Nhã, còn đối với Đường Phong chính là thống hận và lên án đặc thù của thiếu gia nhà giàu không biết liêm sỉ, ăn thịt sống uống máu tươi.
Rất thường xuyên có tiếng thóa mạ chửi rủa truyền vào trong tai Đường Phong.
Hải nạp bách xuyên tẫn thanh lãnh, bích lập thiên nhận vô y tỷ!
Da mặt của Đường Phong dần dần thiêu cháy, hắn cảm thấy chính mình vẫn đánh giá thấp lực lượng của dư luận rồi.
- Thiếu gia!
Phi Thiểu Nhã thở khí như lan bên tai Đường Phong, lộ ra vẻ đắc ý:
- Cảm thụ được loại gánh nặng trên vai này sao?