Vô Tình Chi Lộ

chương 1: ta là trần thanh phong

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tam hoàng tử...

Tam hoàng tử...

Tam hoàng tử...

Ngài đâu rồi...

...

"Hả..." Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Hướng theo nơi phát ra giọng nói là trên một cây đại thụ, cành lá rậm rạp chằng chịt, nhìn từ bên ngoài vô pháp thấu bên trong.

Chỉ thấy nương theo những thanh âm lá cây cọ sát vào nhau, một thân ảnh bất ngờ từ trên vụt xuống. Theo ánh sáng chiếu lên hiện ra một nam hài tầm mười tuổi, gương mặt chưa phát dục nhưng phảng phất anh tuấn tiêu sái, đôi mắt trong veo tràn đầy năng lượng sống mãnh liệt.

Thanh y theo gió phiêu phiêu dật dật, tay trái cầm một quyển kinh thư, tay phải chỉnh chỉnh lại y phục, nam hài miệng bất ngờ nở ra một nụ cười tươi, môi mấp máy mấy câu.

"Cuối cùng cũng đến."

Từ xa xa, một tên thái giám mội vàng chạy đến, mồ hôi chảy ròng ròng, liên tục không ngừng thở dốc, hiển nhiên y chạy rất nhiều.

Chưa kịp nghỉ ngơi, tên thái giám vội vã nói, giọng the thé phát ra: "Điện hạ, mau lên, mọi người đều đến hết rồi, chỉ còn mình ngài thôi."

Không để cho nam hài nói gì, tên thái giám vươn ra hai cánh tay bế nam hài lên, ngay sau đó bùng nổ một tốc độ nhanh đến kinh ngạc, từng đạo tàn ảnh hiện ra, thân ảnh chẳng mấy chốc đã mất hút ở xa xa.

Xuyên qua từng dãy kiến trúc uốn lượn, nối đuôi nhau xuất hiện trước mặt là một quảng trường rộng lớn, nhân khí như nước chảy, mây trôi, huyên náo, ồn ào.

Tuy nhiên khi vừa nhìn thấy tên thái giám bế nam hài đến thì tất cả im bặt, không khí ngưng kết, vạn chúng chú mục.

Chú ý đến toàn bộ con mắt đổ dồn đến đây, tên thái giám tỏ vẻ mất tự nhiên mà vội vã rời khỏi, còn nam hài thì hoàn toàn ngược lại, nét mặt trầm tĩnh tự nhiên, khoanh tay trước ngực, chậm rãi tiến lên phía trước với khí thế như long ngâm hổ khiếu, cao cao tại thượng.

Rít!!!

Như một cỗ lực đẩy vô hình càn quét một lượt quảng trường, dòng người không ai bảo ai nhanh chóng rẽ ra hai bên tạo thành một khoảng con đường mặc cho nam hài tiếp tục sải chân bước đi.

...

"Hắn ta là ai vậy, khí thế lớn quá..." Một nam hài không đáng chú ý trong dòng người bất ngờ tò mò hỏi.

Ngay lập tức xung quanh hơn chục con mắt nhìn lại như nhìn kẻ ngốc giống nhau.

Là ngươi ngu thật hay giả ngu để thu hút sự chú ý???

"Ách! Ta hỏi sai chỗ nào sao." Nam hài này ấp úng nói, tay chân có chút luống cuống, mặt hỏi ửng đỏ.

"Ngươi thật không biết gì sao." Một nam hài khác bên cạnh thấy vậy lạnh nhạt nói.

Không đợi nghe câu trả lời mà hắn tiếp tục nói: "Đó là tam hoàng tử-Trần Thanh Phong, thiên tài của Hắc Nguyên đế quốc ta. Một tuổi biết nói biết đi, ba tuổi đọc thành thạo kinh văn, năm tuổi thuộc lòng hơn một vạn đầu sách khác nhau, bảy tuổi bắt đầu học võ, đến bây giờ mười tuổi là ba năm chắc có lẽ đã đạt tới vô thượng cảnh giới rồi."

Uy!!!

"Ngưu bức vậy."

"Chứ ngươi nghĩ gì."

"..."

Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!... Những tiếng bước chân vang lên đều đều quanh quẩn trong không gian tĩnh mịch của quảng trường cho đến khi bất ngờ dừng lại.

Cùng lúc đó là một giọng nói không kém phần ngạo thế vang lên: "Điện hạ, ngươi đến muộn."

Hơi hơi di chuyển con ngươi hướng đến mục tiêu, Trần Thanh Phong nhẹ nhàng cười...Trần La Hầu-con trai độc nhất vô nhị của trấn uy vương gia Trấn Bá Vương

Thanh Phong không nói gì mà tiến lại đứng ngang hàng với La Hầu, đầu ngẩng lên nhìn phía trên một tòa lầu các nguy nga tráng lệ, từng đường trạm trổ rồng bay phượng múa khí thế thôn thiên.

Tuy vậy lực chú ý của Thanh Phong lại dồn về hơn chục người tọa lạc phía trên đó.

Chính giữa là một nam tử mặc hoàng kim đạo bào, uy áp từ người này dù đã thu liễm đến tận cùng phản phác quy chân nhưng cũng kiến cho người ta cảm nhận được một sự nguy hiểm tiềm tàng như đứng trước một con thần long đã ngủ say.

Không tự chủ trong lòng Thanh Phong sinh ra một cảm xúc muốn thuần phục.

Không xong!!! Thanh Phong thầm kêu không ổn, một cỗ ý chí khổng lồ xuất hiện áp chế lại dị lực, ánh mắt điên cuồng chuyển rời sang hướng khác.

Phù...Thanh Phong thở ra một hơi, lưng áo hoàn toàn ướt sũng, từng giọt mồ hôi lạnh ngắt chảy xuôi trên mặt xuống dưới cằm.

May mắn hắn nhận ra sớm, nếu không thật sự cũng phải quỳ xuống mà lạy. Nếu thật sự như vậy đến lúc đó mặt mũi của hắn chắc vất hết cho chó gặm rồi.

Rút ra kinh nghiệm quý giá, Thanh Phong không dám nhìn lung tung mà cẩn thận điều chỉnh trạng thái đến tốt nhất tránh để lộ dị điểm nào. Ngay tại lúc này thì nam tử mặc hoàng kim đạo bào bất chợt mở mắt.

Đôi mắt đẹp lung linh huyền ảo, uy vũ động cửu thiên, hơi chớp chớp một cái, nam tử chậm rãi nói: "Thú vị!!! Nó có thể chống lại được thần uy của ta, dù chỉ một chút."

"Đúng thế bệ hạ, tam hoàng tử hiển nhiên không đơn giản." Âm thanh khàn khàn vang lên vô pháp nhìn ra phương hướng.

Âm thanh này tiếp tục nói: "Mấy năm trước đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử biểu hiện hoàn toàn không bằng tam hoàng tử bây giờ."

Nam tử mặc hoàng kim đạo bào tiếp lời: "Hi vọng nó có thể cho ta một cái kinh hỉ đi."

"Chỉ mong là như vậy thưa bệ hạ."

"..."

...

Từ lúc Trần Thanh Phong xuất hiện cho tới bây giờ cũng đã mấy phút thời gian trôi qua, không gian một lần nữa lại ngập tràn thanh âm người nói, duy chỉ khác một điều về thứ tự sắp xếp của dòng người.

Hàng một là La Hầu và Thanh Phong, một thì gương mặt thanh tú sáng ngời ngợi, một thì tuấn tú góc cạnh, khí thế vờn quanh giống như thanh long cùng bạch hổ mà Thanh Phong theo cảm nhận có phần nhỉnh hơn La Hầu một chút.

Hàng hai là hơn mười người có nam có nữ, khí chất so ra kém hai người đầu nhưng cũng phải thuộc hạng vô danh tiểu tốt hoặc đá lót đường.

Hàng ba hàng bốn kém dần đi cho đến cuối không đáng chú ý.

Thanh Phong đầu không ngoảnh lại, ngữ điệu bất biến kèm đó là giọng nói bá khí không thuyên giảm, mang đậm chất vương giả.

"La Hầu, người cảm thấy lần kiểm trắc này sẽ như thế nào."

Bên cạnh, La Hầu, mái tóc đen tuyền để xõa ngang vai, thân một bộ chiến y nho nhỏ, hai hàng lông mày kiếm hơi nhíu lại một chút nhưng ngay sau đó lại giãn ra trở về bình thường.

"Điện hạ, theo ta thấy lần này tổng quan so với năm ngoái cũng không có quá khác biệt, hơn nữa..."

Bất chợt La Hầu quay đầu sang nhìn Thanh Phong một lúc rồi nhẹ nhàng cười lắc đầu.

"Hơn nữa, cái gì đến rồi cũng sẽ đến, ngồi đoán già đoán non chi bằng chuẩn bị kĩ càng rồi đón đợi, không phải sao điện hạ."

"Người rất thú vị, La Hầu." Thanh Phong tán thưởng nói, tuy nhiên ngoài mặt là vậy nhưng bên trong tâm không gợn sóng, phẳng lặng yên tĩnh như mặt nước.

"Điện hạ, ta sẽ coi như đây là một lời khen đồng thời cố gắng duy trì, mà hình như sắp bắt đầu rồi."

Theo câu nói của La Hầu vừa dứt, trên bình đài phía cuối quảng trường chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một trung niên nam tử mặc hắc y.

Trung niên nam tử này sắc mặt không được tốt, hai mắt của hắn chằng chịt tơ máu cộng với bộ râu rậm rạp rối tung càng làm cho hắn đáng sợ hơn bao giờ hết, hắn ngẩng đầu nhìn nam tử mặc hoàng kim đạo bào, gật đầu một cái ra hiệu, bàn tay vặn nhẹ các khớp xương kêu răng rắc, dùng một chút khí lực quát lên:

"Im lặng!!!"

Một giọng nói uy nghiêm lạnh lùng cất lên vang vọng trong hư không như tiếng sấm rền vang, như cuồng phong bão táp càn quét hết toàn bộ quảng trường.

Cùng với đó là một uy áp mạnh mẽ phát ra như một bàn tay vô hình khổng lồ đè đến cho người ta không thể thở nổi.

Liên tục có người không chịu được mà quỳ rạp xuống, chẳng mấy chốc quảng trường hơn một vạn người chỉ lắt nhắt hơn trăm đầu còn đứng vững. Đáng chú ý hơn cả là La Hầu và Thanh Phong ung dung thoải mái như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Không tệ!!!"

Trung niên nam tử liếc mắt một cái rồi nhẹ nhàng gật đầu, ngay sau đó là thu lại toàn bộ uy áp.

Uy áp vừa rút đi, không ngừng có tiếng thở dốc vang lên, người thì mặt mày tái mét, người thì kinh hoàng sợ hãi, đủ mọi trạng thái hiện diện, duy chỉ có La Hầu và Thanh Phong biểu hiện vẫn thong dong tự nhiên.

"Ngươi không tệ, La Hầu." Thanh Phong rảnh rỗi quăng cho một câu nói tán dương.

"Điện hạ vẫn hơn ta." La Hầu bình tĩnh mà ứng đối.

Hừm...So ra vẫn kém rất xa người đó. Thanh Phong nhẹ nhàng cười, ánh mắt tập trung vào trung niên nam tử, trong đầu thầm nghĩ.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio