Bây giờ đã quá giờ ăn trưa, trong nhà ăn công ty càng ngày càng ít người hơn, chỉ có vài người riêng lẻ ngồi treo từng bàn.
Nhóm của Đường Nhã Phương bọn họ ngồi ở trong góc khá kín đáo, chỉ cần không ai cố ý nhìn đến đây thì sẽ không có người chú ý tổng giám đốc Lục Đình Chiêu cũng đang ăn cơm ở đây.
Cho nên, ngồi ở vị trí này mà ăn hay nói chuyện đều cũng thật yên ổn.
“Nhã Phương, bây giờ cậu tính làm như thế nào vậy?” Tống An Nhi quan tâm hỏi.
Đại hội cổ đông lần này đối với Nhã Phương mà nói là rất quan trọng, mỗi người trong bọn họ đều rất lo lắng cho cô.
"Tớ đã nhờ Đình Chiêu giúp tớ tìm thông tin của người nhìn chằm chăm Lão Trần, đến lúc đó tớ tự nhiên sẽ có biện pháp giải quyết."
Khác với sự lo lắng của họ, Đường Nhã Phương ngược lại tỏ ra khá bình tĩnh và tự tin, nhìn có vẻ đã có nhiều kế hoạch đã được cô định sẵn.“Biện pháp gì vậy?” Lê Mẫn Nghi tò mò hỏi.
Đường Nhã Phương bật cười: "Đến lúc đó rồi các cậu sẽ biết thôi."
Đôi môi Lê Mẫn Nghi phút chốc sụp xuống:"Lại bắt chúng tớ đợi đến lúc đó rồi sẽ biết á? Tớ nghĩ đến lúc đó mình sẽ ngạt thở chết mất."
Tống An Nhi không nhịn được bật cười, tức giận nói:"Còn lâu mới cho cậu bị ngạt thở chết, ba ngày sau họp cổ đông đã phải bắt đầu rồi."
Ba ngày, nó sẽ đến nhanh thôi.
Việc cấp bách sắp xảy ra như vậy, tuy rằng trong tay cũng nằm chắc được sơ sơ tình hình, nhưng Tổng An Nhi vẫn lo lắng vô cùng.
"Nhã Phương, cậu thật sự có thể xoay sở sao? Nếu chừng không được như đã nói, cậu có thể nhờ Chủ tịch Vỹ mà."
Với thực lực của chủ tịch Vỹ, chuyện nhỏ này sẽ nhanh chóng được giải quyết dễ dàng.
“Không cần đầu." Đường Nhã Phương cười lắc đầu:"Tớ có thể tự mình giải quyết, tớ không muốn làm phiền anh ấy.
Hơn nữa anh ấy đã giúp tớ rất nhiều chuyện rồi."
Anh ta đã mua rất nhiều cổ phiếu của cô với giá cao.
Biết tính khí của Nhã Phương cứng đầu, Tống An Nhi cũng không nói gì nữa.
Tại nhà họ Vi.
"Như Ngọc, chờ khi cô nắm bắt đặt tập đoàn tậpđoàn Đường Thị, tôi sẽ chọn ngày lành tháng tốt để cô kết hôn với Vịnh Phong, sau đó hai người sẽ sớm sinh cho ta và ba cô một cháu trai mập mạp."
Hoàng Hà Liên thái độ đối với Chu Như Ngọc thật sự là thay đổi lớn đến độ, hoàn toàn là sự nhiệt tình so với tính tình không nóng không lạnh như các lần trước.
Đương nhiên Chu Như Ngọc biết tại sao bà ấy lại thay đổi thái độ, bất quá chính là vì tập đoàn của nhà họ Đường mà cô sắp bắt được trong tay.
Nhưng Chu Như Ngọc vẫn tỏ ra thích thú với sự thay đổi này.
"Cô à, cô có thể chọn ngày trước đi, dù sao tập đoàn Đường nhất định sẽ là của con."
Chu Như Ngọc nhìn Hoàng Hà Liên nở nụ cười dịu dàng.
Nụ cười trên mặt bà bỗng dưng ngưng đọng lại trên mặt, nhưng là chỉ trong chốc lát, bà sớm điều chỉnh lại nét mặt, cố ý làm cho nét cười sâu hơn: "Vậy sao? Vậy dì thật sự phải nhanh chóng chọn ngày lành tháng tốt rồi." “Vậy phải nhờ dì hao tâm tổn sức rồi." Chu Như Ngọc rất khách khí lễ phép, nhưng giữa lông mày vẫn khó có thể che giấu vẻ đắc ý trong lòng.
Cô ta thực sự nghĩ mình có thể nhanh chóng lấy Vịnh Phong làm chồng, nghĩ đến phát sướng.
Cho dù trong lòng rất khinh thường Chu Như Ngọc, nhưng trên mặt Hoàng Hà Liên vẫn là tràn đầy yêu thương, vẫn như thế mà nở nụ cười phúc hậu,nói: "Làm sao có thể hao tâm tổn sức cơ chứ, đây là việc mà dì nên làm mà."
Chu Như Ngọc cười cười, không nói gì nữa.
Cô nhìn lướt qua căn biệt thự mà nhà họ Vi đã sinh sống mười mấy năm qua, sau đó lại nhìn sang Hoàng Hà Liên đang nở nụ cười mãn nguyện, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Chờ đến khi kết hôn, cô sẽ yêu cầu Vi Vịnh Phong mua một căn nhà mới, họ dọn ra ngoài ở riêng, cô mới không bằng lòng sống cùng bà Hoàng Hà Liên đạo đức giả này.
Ở bên này, Hoàng Hà Liên nhìn Chu Như Ngọc, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, chỉ cần chờ đến khi tóm gọn tập đoàn Đường Thị vào tay, bà ta sẽ yêu cầu Vịnh Phong đuổi Chu Như Ngọc ra ngoài, thật là sỉ nhục cho anh ta khi phải lấy một người phụ nữ như vậy về làm vợ.
Quả nhiên, hai người phụ nữ ngồi ở mỗi đầu ghế sofa có những suy nghĩ khác nhau, không ai trong hai người họ biết được người kia đang nghĩ về mình.
Làn gió chậm rãi, rèm cửa bay bồng bềnh, ánh đèn vàng nhẹ rọi vào căn phòng đọc sách to lớn, một dáng người mảnh mai đang ngồi trên chiếc ghế da lớn, trông rất thanh tú, thanh lịch.
Đường Nhã Phương lật xem bảng kê khai thu nhập lợi nhuận của tập đoàn tập đoàn Đường Thị trong những năm gần đây, vẻ mặt vô cùng chăm chú, tập trung cao độ.
Trên màn hình máy tính đã mở, tiêu đề của tài liệu được in đậm và bôi đen một cách ấn tượng.Triển vọng phát triển của Tập đoàn tập đoàn Đường Thị trong mười năm tới.
Vì muốn cổ đông ủng hộ nên cô ấy nghĩ ra kế hoạch nhất định phải viết báo cáo về sự phát triển trong tương lai của nhà Đường.
Nhưng cô ấy không biết nhiều về hoạt động kinh doanh của tập đoàn nên cô ấy đã gặp không ít khó khăn khi xem báo cáo thu nhập.
Khi Lục Đình Vỹ về đến nhà, dì Ngô nói với anh rằng cô chủ ban nãy vừa về đã lao thẳng lên trên phòng đọc, còn nói anh đừng làm phiền cô.
Nhưng bây giờ đã đến giờ ăn tối, dì Ngô đang do dự không biết có nên mời cô chủ xuống ăn tối không.
“Để tôi gọi cô ấy.” Lục Đình Vỹ cười với dì Ngô rồi đi thẳng lên lầu.
Cô ấy chắc hẳn đang lo lắng cho cuộc họp cổ đông của tập đoàn Đường Thị ba ngày sau.
Đình Chiêu đã kể cho anh nghe hết sự tình, còn nói rằng cô có thể tự mình giải quyết tốt hết vấn đề.
Lục Đình Vỹ khỏe mỗi gợi lên một nụ cười bất lực, cô ấy lúc nào cũng chaum chỉ, tự tin như vậy mà lần nào cũng bị người xấu xâm lén sau lưng, anh thật không biết phải làm sao với cô ấy?
Đẩy cửa phòng làm việc ra, anh đã thoảng nhìn thấy bóng người ngồi ở bàn đọc.
Khi đến gần, anh có thể nghe thấy giọng nói thì thầm của cô.
"Sự thay đổi giá trị hợp lý này là cái quái gì vậy? Tại sao báo cáo thu nhập lợi nhuận này lại trôngphức tạp như vậy?"
Cô không để ý có người bước vào phòng, cô hoàn toàn đắm chìm trong bảng kê khai lợi nhuận trên tay.
Lục Đình Vỹ bất đắc dĩ nở nụ cười, vươn tay ra gõ nhẹ lên bàn.
Nghe thấy thanh âm, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đột nhiên sáng ngời lên lúc nhìn thấy anh: "Anh về nhà rồi, Đình Vỹ."
Không biết tại sao, Lục Đình Vỹ không hiểu sao cứ như anh bị sói giật lấy đồ ăn của mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
“Xuống ăn cơm thôi.” Anh ta nói.
“Chờ một chút rồi ăn.
Đường Nhã Phương đặt báo cáo trên tay xuống, đứng dậy bước tới kéo tay anh đến chỗ ngồi: “Đình Vỹ, giúp em xem xem, bảng báo cáo thu nhập này là như thế nào vậy?”
Kéo anh đến ghế da ngồi xuống, cô nghiêng người chỉ vào bản báo cáo trải trên bàn, quay đầu nhìn anh: "Giá trị hợp lý này có ý nghĩa là gì vậy?"
Lục Đình Vỹ nhìn cô chằm chằm: "Sao em đột nhiên muốn xem bảng kê lãi này?"
Đường Nhã Phương mím miệng, sau đó đứng thắng người, trả lời: "Em sẽ không cố gắng thuyết phục cổ động rằng em có khả năng quản lý nhà họ Đường.
Đó là lý do tại sao..."
Cô ấy nhún vai và tỏ vẻ bất lực.
Lục Đình Vỹ nhướng mày, nhìn lướt qua tài liệu đang mở trên màn hình máy tính rồi ngoáy đầu xem.