Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

chương 306: 306: cô cố tình gây sự

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Lục Đình Chiêu, hoá ra anh ở đây." Nghe tiếng, Lục Đình Chiêu và cô gái nhỏ đồng thời quay đầu nhìn về phía tiếng kêu, chỉ thấy Lê Mẫn Nghi đứng cách đó không xa cười yếu ớt dịu dàng nhìn bọn họ.

Đêm nay, Lê Mẫn Nghi mặc một bộ lễ phục màu xanh dương nhạt, đường nét quần áo cắt may vừa vặn phác hoạ ra dáng người đẹp đẽ của cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tinh xảo được trang điểm qua một chút càng hiện lên sáng rỡ rung động lòng người, môi đỏ hơi giương lên, một đôi mắt đẹp trong suốt sạch sẽ, sóng mắt lưu chuyển mê người.

Ánh mắt Lục Đình Chiêu loé lên một tia kinh diễm, anh biết vẻ đẹp của cô, nhưng đêm nay cô càng xinh đẹp hơn.

"Mẫn Nghi!" Cô gái nhỏ bên cạnh Lục Đình Chiêu vui mừng hộ.

Lúc này, Lê Mẫn Nghi mới chú ý đến bên cạnh Lục Đình Chiêu còn có một người.

Cô nhìn qua, kinh ngạc trợn to mắt, chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ, không xác định kêu: "Trần Hình Lan?"

"Ừ, là tớ." Lúm đồng tiền của Trần Hình Lan xinh như hoá, giữa lông mày khó nén tia vui mừng: "Mẫn Nghi, không nghĩ tới cậu cũng đến đây."

Trần Hình Lan vậy mà lại ở đây, hơn nữa còn ngồi chung một chỗ với Lục Đình Chiêu, lẽ nào...!

Lê Mẫn Nghi che giấu tâm sự trong lòng, cười nói với cô: "Tớ theo ba tới đây, Vậy còn cậu? Lẽ nào cũng được mời tới sao?"

Cô tựa như rất thuận miệng hỏi ra, nhưng mở hồi mang theo một tia thăm dò.

Trần Hình Lan không nghe ra được, rất ngoan ngoãn thành thật trả lời cô:

"Tớ là được anh Đình Chiêu kéo tới.

Anh ấy nói anh ấy thiếu bạn gái, nên nhờ tớ hỗ trợ, vậy nên tớ tới đây."

Trong lòng sớm đã đoán được tình huống này, nhưng Lê Mẫn Nghị vẫn cảm thấy rất mất hứng, ý cười bên môi lập tức phai nhạt mấy phần, ánh mắt nhìn Lục Đình Chiêu cũng lạnh đi mấy phần.

"Lục Đình Chiêu, anh muốn tìm bạn gái không phải rất dễ dàng sao? Đâu cầu để Hình Lan bận bịu giúp anh? Cô ấy là bạn của tôi, không phải bạn của anh!"

Lê Mẫn Nghi nhất thời không nhịn được, ngữ khí có chút nặng nề.

Lục Đình Chiều cau mày, coi như là đứa ngốc cũng có thể nhìn ra cô mất hứng.

Có điều, tại sao cô lại mất hứng? Chẳng lẽ là bởi vì Hình Lan là bạn của cô ấy mà anh lại mang đến tham gia dạ hội? Hay là bởi vì anh mang Hình Lan đến nên cô không vui?

Lục Đình Chiêu bên này còn chưa nghĩ rõ ràng, Trần Hình Lan đã cuống lên trước.

"Mẫn Nghi, là chính tớ muốn giúp đỡ, không phải anh Đình Chiêu ép buộc tớ." Trần Hình Lan sốt ruột nói chuyện thay Lục Đình Chiêu.

Cô cũng không hề hay biết lời này của mình không thể nghi ngờ càng khiến cho trong lòng Lê Mẫn Nghi buồn bực.

Anh Đình Chiêu?

Khi nghe thấy cô ấy gọi Lục Đình Chiêu là "anh Đình Chiêu", cô không nghĩ tới bọn họ đã quen thuộc như vậy, đã anh ngắn anh dài rồi.

"Cô Lê, Hình Lan là bạn của cô, nhưng cũng là bạn của tôi.

Vì vậy, tôi nhờ cô ấy giúp đỡ cũng không phải là chuyện gì quá đáng." Bất kể là vì nguyên nhân gì, Lục Đình Chiêu đều cảm thấy cô đúng là cố tình gây sự, không nói đạo lý, không hiểu gì cả.

Lê Mẫn Nghi bình tĩnh nhìn anh, nhìn thấy mi tâm anh nhíu lại, trên mặt có chút bất mãn.

Cô đột nhiên ý thức được chính mình dường như đã vượt quá giới hạn, cô và anh chỉ có một bản hợp đồng giả làm tình nhân, anh muốn mang ai tới tham gia buổi tiệc cũng là quyền tự do của anh.

Mà biểu hiện của cô giờ khắc này giống như là một cô gái bắt gian bạn trai và người khác ở cùng nhau, có chút sốt ruột và xúc động thái quá.

Hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, Lê Mẫn Nghi nở nụ cười tươi sáng: "Đúng là không phải chuyện gì quá đáng, là tôi quá mức.

Tôi xin lỗi hai người."

Tiếp theo, cô còn nói: "Tôi không quấy rầy hai người nữa, tôi về chỗ ngồi trước."

Nói xong, không chờ Lục Đình Chiêu bọn họ phản ứng, cô tiêu sái quay người rời đi.

Nhìn thấy bóng người cô rời đi, Trần Hình Lan đăm chiêu một chút, sau đó quay đầu nhìn Lục Đình Chiêu, thăm dò hỏi: "Anh Đình Chiêu, Mẫn Nghi thích anh, đúng không?"

Lục Đình Chiêu đầu lông mày nhưởng một cái, cười khẽ thành tiếng: "Em nghĩ nhiều rồi, anh và cô ấy chỉ là bạn."

"Thật sao?" Nhìn thấy dáng vẻ đó của Mẫn Nghi, không giống như dáng vẻ chỉ xem anh Đình Chiêu là bạn.

Thấy cô không tin, Lục Đình Chiêu cười xoa đầu cô: "Đừng suy nghĩ, cô ấy có thích anh hay không đó là chuyện của bản thân cô ấy."

Trần Hình Lan nhìn khuôn mặt yên tĩnh sâu xa của anh, mi tâm cau lại, thế nào mà cô lại cảm thấy giọng điệu anh Đình Chiêu nói những lời này không đúng đây?

Cảm giác như là muốn rũ sạch cái gì vậy.

Lần thứ hai cô nhìn về phía phương hướng Mẫn Nghi rời đi, đã không còn nhìn thấy bóng người Mẫn Nghi nữa rồi.

Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, Mẫn Nghi chính là thích anh Đình Chiêu, nhưng anh Đình Chiêu thích Mẫn Nghĩ sao?

Cũng đáng để suy nghĩ một lúc.

"Ngô Tư Lăng, lát nữa anh thay tôi lên sân khấu đọc diễn văn."

Lục Đình Vỹ đứng trong một góc quan sát tình huống hiện trường, sau đó quay đầu nói với Ngô Tư Lăng ở bên cạnh.

"Vâng, đã biết."

Đây là chuyện thường lệ mỗi năm, xem như Tổng giám đốc không dặn dò, Ngô Tư Lăng cũng sẽ chuẩn bị kỹ càng đọc bản thảo diễn văn từ rất sớm, bởi vì anh ta hiểu rõ cá tình của Tổng giám đốc, không thích xuất hiện trước mặt truyền thông đại chúng.

"Chờ lát nữa nhìn thấy Nhã Phương, dẫn cô ấy đến tìm tôi." Lục Đình Vỹ lại nói một câu.

"Được." Ngô Tư Lăng đáp một tiếng, sau đó quay người đi về phía sân khấu.

Thời gian đã sắp đến, dạ hội cũng sắp bắt đầu rồi.

Đi đôi với điệu nhảy mở màn sôi động, dạ hội chính thức bắt đầu.

Đầu tiên là thị trưởng quyền cao chức trọng và bí thư của thành phố Hải Phòng đọc diễn văn, sau đó mới đến người phụ trách của giải trí Hoàng Gia đọc diễn văn.

Vốn tưởng rằng sẽ là Tổng giám đốc Lục Đình Vỹ của giải trí Hoàng Gia sẽ lên sân khấu, vì lẽ đó hết thảy truyền thông đều mang theo giá đỡ máy quay, chờ đợi chụp cho được cảnh tượng hiếm thấy này.

Ngoài dự liệu, người lên sân khấu dĩ nhiên không phải Lục Đình Vỹ, mà là thư ký bên cạnh anh, Ngô Tư Lăng.

Bốn phía lập tức vang lên âm thanh thất vọng liên tiếp, Đường Nhã Phương không nhịn được cúi đầu âm thầm cười trộm, trong lòng những nhà truyền thông này khẳng định là đang mắng Lục Đình Vỹ loạn xà ngầu.

Đình Vỹ quả thật khiến truyền thông người ta khóc không ra nước mắt.

Có điều coi như có chụp, cũng không thể lên được tin tức.

Vĩ vậy nên anh có lên sân khấu hay không cũng không đáng kể lắm.

"Vẫn đúng là không xuất hiện." Tuy rằng đã chuẩn bị tâm tư từ sớm, nhưng Nam vẫn rất thất vọng nặng nề thở dài.

"Đừng thất vọng." Đường Nhã Phương vỗ vỗ vai cậu: "Dù cho anh không xuất hiện, không phải còn có thư ký sao? Video quay ở hiện trường là thật, thế nhưng trở về phải cắt ghép thực tế."

"Em biết." Âm thanh của Nam có vẻ hơi mất hết cả hứng.

Đường Nhã Phương bật cười lắc đầu, chính mình cũng cầm lấy camera chụp vài bức ảnh Ngô Tư Lăng đọc diễn văn.

Nhưng bởi vì cự ly quá xa, có chút không rõ ràng, cô dứt khoát không chụp.

Ngô Tư Lăng đọc diễn văn rất ngắn gọn, rất nhanh sẽ kết thúc.

Sau khi anh ta kết thúc xuống sân khấu, điện thoại của Đường Nhã Phương vang lên.

Vừa nhìn dãy số, cô không nhịn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio