"Cái gì? Bác Triệu vẫn còn sống?" Triệu Thanh Bích vẻ mặt kinh ngạc đứng lên.
Dù không muốn tin vào sự thật này, nhưng Chu Như Ngọc vẫn gật đầu, "Ừa, Đường Nhã Phương đã tìm thấy bác ấy rồi."
Tin tức này chắc chắn là không thể chấp nhận được đối với Triệu Thanh Bích, bà ngã xuống ghế và lẩm bẩm một mình: "Xong rồi, kết thúc rồi, mọi chuyện đã kết thúc rồi."
Nhìn thấy vẻ mặt thất thần và ngơ ngác của mẹ, Chu Như Ngọc rất đau khổ, ngồi xổm về phía trước, nắm chặt hai tay bà, “Mẹ đừng sợ, bác Triệu đã hôn mê bất tỉnh, nên bây giờ Đường Nhã Phương chưa biết chúng ta đã làm gì."
“Hôn mê bất tỉnh?” Đây là ông trời cho bà cơ hội sao? Triệu Thanh Bích không khỏi nở nụ cười, "Quả nhiên, ông trời vẫn đứng về phía ta."
ổn định tâm trí, bà nói với Đường Nhã Phương: "Nhã Phương, hãy để Lý Hưng đến gặp mẹ, mẹ phải cùng hắn ta đi tính sổ."
Khi bà ta nói lời này, ánh mắt của Triệu Thanh Bích trở nên lạnh lẽo.
Ngày hôm đó, Lý Hưng đã xử lý bác Triệu, nhưng không ngờ anh ta lại động lòng thương mà đưa bác Triệu đến bệnh viện, điều này không khớp với thân phận xã hội đen của anh.
“Được rồi mẹ, con sẽ gọi cho hắn ngay” Chu Như Ngọc vỗ vỗ tay bà, sau đó đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại.
“Nghe nói cậu đã cứu người?” Tiết Chí Cương nhìn Lý Hưng đã ở bên mình hơn mười năm, ánh mắt sắc lạnh tràn đầy châm chọc.
Nếu không phải cuộc điện thoại của Nhã Phương, anh chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, Lý Hưng kẻ luôn tàn nhẫn và độc ác này lại có thể cứu người.
Khi quyết định cứu bác Triệu, Lý Hưng biết có ngày mình sẽ bị tra hỏi, nên khi nghe đại ca hỏi chuyện này, sắc mặt vẫn như thường, thản nhiên đáp: "Đúng, là em đã cứu."
Tiết Chí Cương nheo mắt lại, ánh lên tia nguy hiểm, lạnh lùng hỏi: "Vậy thì cậu có biết hậu quả của việc cứu người là gì không?"
"Tôi biết."
“Vậy mà mày vẫn cứu!” Tiết Chí Cương gầm lên, giơ tay tát vào mặt Lý Hung.
“Bốp!” Một tiếng, mặt Lý Hưng nghiêng sang một bên.
Tiết Chí Cương lực tay rất mạnh, khóe miệng Lý Hưng chảy ra tơ máu, mặc cho bên tại vang lên tiếng ong ong, gò má đau rát, Lý Hưng không nói một lời.
Vì lần này anh đã làm sai.
Nhưng anh không hối hận.
“Lý Hưng à Lý Hưng, cậu có biết mình đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho Nhã Phương không!” Tiết Chí Cương là loại người miệng cứng nhưng lòng mềm, Lý Hưng là cấp dưới thân tín nhất của anh, bảo cậu làm việc chưa bao giờ thất bại.
Làm thế nào lại có thể phạm một sai lầm nhân từ như vậy?
Lý Hưng đưa tay lên lau tơ máu đỏ trên khóe miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiết Chí Cương người đang rất thất vọng về anh, nói: "Đại ca, lần này là lỗi của em, em sẽ tìm cách bù đắp."
“Làm sao để bù đắp?” Tiết Chí Cương hừ lạnh, “Lại đi giết người đó à?”
Lý Hưng im lặng.
“Mày thật sự nghĩ sẽ đi giết người đó lần nữa?” Tiết Chí Cương càng tức giận hơn, “Lý Hưng, mày có đầu óc không hả? Nếu bây giờ mày đi giết người, không phải là mày đang tự ném mình vào lưới sao?”
Lý Hưng cúi đầu không nói gì.
Tiết Chí Cương hít thở sâu mấy hơi, đè nén sự cáu kỉnh và tức giận trong lòng, sau đó lắc đầu, "Bỏ đi, bỏ đi, dù sao việc là do Triệu Thanh Bích làm, để Triệu Thanh Bích tự lo liệu."
Nghe vậy, Lý Hưng ngẩng đầu, có phần kinh ngạc.
"Cái gì? Mày nghĩ ta làm sai sao?" Tiết Chí Cương hỏi khi thấy anh ngạc nhiên như vậy.
Lý Hưng gật đầu, "Bà ấy hẳn là mẹ của cô Nhã Phương"
“Thì sao.” Tiết Chí Cương chế nhạo, “Tôi chỉ muốn bảo vệ Nhã Phương.
Về phần bà ta chỉ có thể hy sinh bản thân để bảo vệ Nhã Phương.
Lý Hưng khẽ cau mày, "Vậy đại ca cần em làm gì?"
“Không cần làm gì cả.
cậu nên đi gặp Triệu Thanh Bích trước.” Tiết Chí Cương liếc anh một cái rồi nói tiếp:
“Nếu bà ta làm khó cậu, hãy nói với bà ta rằng anh đã làm theo lệnh của tôi, bà tìm người tính sổ thì tìm tôi."
Lý Hưng gật đầu, "Em hiểu rồi."
Tình hình của Bác Triệu vẫn còn lạc quan, chỉ cần bác có thể tỉnh lại, đám người Đường Nhã Phương sẽ biết được ai đã khiến bác trở nên như thế này.
Mặc dù trong lòng Đường Nhã Phương đã có câu trả lời, nhưng bọn họ cũng chỉ đang suy nghĩ, không có bằng chứng nào chứng minh Triệu Thanh Bích làm chuyện đó.
Chỉ khi bác Triệu tỉnh lại và tự mình chứng minh thì mới có thể khiến Triệu Thanh Bích nhận tội.
Để tránh cho bác Triệu gặp phải một bất trắc, Lục Đình Vỹ đã giúp bác Triệu chuyển viện, đồng thời cử nhiều vệ sĩ canh giữ cửa /, cố gắng không cho những người khả nghi xâm nhập.
Và vào ngày chuyển viện, Đường Nhã Phương cùng đưa bác Triệu đến bệnh viện mới, và ngay tại đây, cô đã gặp phải người ngoài ý muốn.
"Ấy, đây không phải là bạn gái của anh trai tôi sao?"
Bên tai vang lên một tiếng kỳ quái, Đường Nhã Phương theo tiếng mà nhìn lên, một tia sáng khiến cô chói mắt, hóa ra là Lục Thần Tây.
Lục Thần Tây chậm rãi đi đến gần cô, nhìn cô một cách bất cần, và huýt sáo một tiếng, "Quả nhiên là cực phẩm nha."
Đếm đó cảm thấy cô rất đẹp, không ngờ hôm nay vào ban ngày nhìn cô lại càng đẹp hơn.
Làn da trắng mịn như tuyết, đôi môi mỏng manh ươn ướt, khiến người ta không khỏi thích thú.
Nhưng, đây là bạn gái của Lục Đình Vý!
Nghĩ đến người đàn ông bất khả chiến bại, Lục Thần Tây hai mắt tối sầm, từ nhỏ đến lớn chỉ có thể sống dưới cái bóng của Lục Đình Vỹ, mặc dù rất không muốn nhưng cũng không.