Hai vợ chồng lần lượt đi ra khỏi căn phòng thì thấy Lục Đình Chiêu đang cà lơ phất phơ dựa vào tường, nhìn bọn họ rồi nở một nụ cười rất kỳ quái.
Vẻ mặt của Lục Đình Vỹ bình thản như mặt nước, chẳng hề có tỷ gợn sóng nào cả.
Đường Nhã Phương lại cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn chăm chăm như thế, hai gò má của cô ủng hồng cả lên.
Cô liếc Lục Đình Chiều một cái rồi nói: "Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy người đẹp bao giờ hay sao?"
Lục Đình Chiêu nở một nụ cười rất mờ ám nhưng không nói thêm gì.
Đường Nhã Phương thấy Lục Đình Chiêu cười thì càng lúng túng hơn, cô tức giận trừng mắt nhìn cậu ấy rồi quay người chạy xuống tầng.
Lục Đình Vỹ nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của cô rồi quay lại liếc Lục Đình Chiêu và hỏi: "Có chuyện gì the?" "Tìm anh chị để đi ăn thôi, em đặt chỗ trong nhà hàng rồi, tiện thể báo cáo mấy chuyện liên quan đến chị dâu luôn." "Ừ, đi lấy xe đi." "Vâng ạ.
Qua một lúc sau.
Bảy giờ tối, ba người bước vào một nhà hàng kiểu truyền thống cao cấp ở trung tâm thành phố, chọn phòng vip để ngôi.
Ba người gọi món rồi vừa ăn vừa trò chuyện.
Trong bữa ăn, Lục Đình Chiêu ngẩng đầu nhìn Lục Đình Vỹ một chút rồi nói với vẻ có chút gì đó sâu xa: "Mấy ngày nay có người đang điều tra thân phận của em đó anh."
Cánh tay đang cắt gan ngắng của Lục Đình Vỹ bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt lạnh lùng hơi rủ xuống rồi anh nói: "Kết quả như thế nào?"
Lục Đình Chiêu cười với vẻ lạnh lùng rồi trả lời: "Tất nhiên là bị ngăn cản khắp nơi rồi.
Cậu ấm như chúng ta xuất thân từ danh gia vọng tộc, thân phận cao quý thì sao mà người bình thường muốn điều tra là điều tra cho được?" "Ừ, cẩn thận một chút.
Nếu như bị phát hiện thì cũng đừng để họ điều tra tới trên người anh."
Lục Đình Vỹ khôi phục vẻ mặt ban đầu rồi dặn dò Lục Đình Chiều một cầu
Lục Đình Chiêu vỗ ngực cam đoan rồi trả lời: "Em làm gì thì anh cứ yên tâm đi."
Lục Đình Vỹ liếc cậu ấy một cái, chẳng thèm nói thêm gì nữa.
Đường Nhã Phương nghe thể thì nhíu mày.
"Ai đang điều tra các anh vậy? Xảy ra chuyện gì à?" "Không có chuyện gì cả, chỉ là một tên nhóc con mà thôi.
Chị dâu không cần lo lắng đầu, mau ăn đi cho ngon miệng."
Lục Đình Chiêu cười tủm tỉm gặp thức ăn cho Đường Nhã Phương, nhẹ nhàng qua loa cho qua chuyện.
Đường Nhã Phương nhìn chăm chăm vào hai người kia với vẻ nghi ngờ, nhưng cô lại không biết rằng tên nhóc con mà Lục Đình Vỹ và Lục Đình Chiêu đang nói tới chính là Vi Vịnh Phong.
Từ ngày mà Vì Vịnh Phong nhìn thấy Đường Nhã Phương ngồi lên xe của Lục Đình Chiêu thì anh ta vẫn luôn điều tra thân phận của Lục Đình Chiêu.
Nhưng mà bởi vì Lục Đình Chiêu đã có sự chuẩn bị từ trước nên Vi Vịnh Phong vẫn luôn chẳng điều tra ra được kết quả gì cả.
Ngay lúc này thì Lục Đình Chiêu mở miệng nói: "Nợ đào hoa của nó ấy mà, em không cần để ý tới." “Thì ra là thế" Đường Nhã Phương nghe xong thì nhìn thoáng quá Lục Đình Chiêu với vẻ thương xót, dùng một giọng điệu chân thành mà nói với cậu rằng: "Trêu chọc quá nhiều người phụ nữ cũng không phải chuyện tốt gì.
Đi mưa lâu thì kiểu gì cũng sẽ bị ướt giày.
Tự giải quyết cho tốt đi Lục Đình Chiêu à."
Lục Đình Chiêu chẳng nói thêm gì nữa mà lại dùng một ánh mắt tràn đầy sự hờn túi và buồn bã để nhìn chăm chăm vào Lục Đình Vỹ.
Trong lòng cậu ấy đang gào thét rằng, rõ ràng đó là nợ đào hoa của chị dâu mà, chẳng liên quan gì tới em cả, sao anh lại muốn hãm hại em chử, tại sao anh lại hủy diệt hình tượng đẹp trai của em trong mắt chị dâu
Nhưng mà Lục Đình Vỹ chẳng thèm để ý tới ánh mắt hờn tủi buồn bã đó của em trai ruột mình.
Lúc ba người ăn được một nửa thì Đường Nhã Phương có đứng dậy đi vệ sinh, ai ngờ lúc đi về thì lại gặp được Vi Vịnh Phong và Chu Như Ngọc ở trên hành lang.
Khi Đường Nhã Phương thấy hai người này thì ý nghĩ đầu tiên của cô là trực tiếp đi thắng, nhưng Chu Như Ngọc lại mỉm cười gọi cô lại: "Nhã Phương à, trùng hợp thật đấy nhỉ, chị không ngờ rằng sẽ gặp em ở đây”
Chu Như Ngọc kéo cánh tay của vpp, vênh váo đi tới trước mặt Đường Nhã Phương.
Khắp mặt mũi của cô ta đều tràn đầy nụ cười đắc ý của kẻ ty tiện bỉ ổi.
Mấy ngày nay Chu Như Ngọc đã lợi dụng Lạc Bích Nguyệt để giày vò Đường Nhã Phương mệt muốn chết, bởi vậy nên tâm trạng của cô ta rất tốt.
Bây giờ Chu Như Ngọc tình cờ gặp Đường Nhã Phương nên tất nhiên là phải bắt lấy cơ hội mà châm chọc chế nhạo có rồi.
"Đúng là trùng hợp thật đấy, tôi vừa mới ăn cơm tối xong lại muốn nôn ra cả rồi."
Đường Nhã Phương lạnh lùng nhìn hai người đi đến trước mặt mình, trong lòng cô chỉ cảm thấy sự chán ghét mà thôi.
"Cô đến đây một mình à?"
Vĩ Vịnh Phong hỏi Đường Nhã
Phương, ánh mắt của anh ta quét qua quét lại nhà hàng mấy lần như đang muốn tìm kiếm người đàn ông đã xuất hiện bên cạnh cô hôm trước.
Đường Nhã Phương nhìn chăm chăm Vi Vịnh Phong với vẻ lạnh lùng, giọng điệu của cô như rớt xuống âm độ vậy: "Thế thì liên quan gì tới anh chứ?" "Sao mà Nhã Phương đến đây một mình được chứ? Chắc có lẽ là đi cùng người đàn ông kia đó, đúng lúc chúng ta cũng có thể mượn cơ hội này đi làm quen một chút."
Chu Như Ngọc ôm chặt lấy cánh tay của Vi Vịnh Phong, vẻ mặt mang theo sự châm chọc.
Dáng vẻ của cô ta như đang muốn nói với Đường Nhã Phương rằng người đàng ông tốt nhất thành phố Hải Phòng đã là của cô ta rồi.
Vậy nên cho dù Đường Nhã Phương có đến đây với người đàn ông khác thì cũng chỉ là hạng nhãi nhép mà thôi.
Đường Nhã Phương nhìn Chu Như Ngọc với ánh mắt như đang nhìn một kẻ điên rồi nở một nụ cười lạnh lùng và nói: "Các anh mà cũng xứng để làm quen anh ấy à?" "Ha ha, đừng có nói là em sợ anh ta bị Vịnh Phong hạ thấp nên mới không dám gọi ra nhé? Thật ra cũng chẳng sao đâu, dù sao thì Vịnh Phong giỏi giang như thể nên có rất ít người hơn được anh ấy.
Em yên tâm đi, bọn chị sẽ không trêu chọc em đâu."
Chu Như Ngọc tưởng rằng Đường Nhã Phương đang chột dạ nên vẻ mặt của cô ta ngày càng vênh váo.
Đường Nhã Phương nghe thấy thế thì cảm thấy rất nực cười: "Giờ tôi mới biết khốn nạn cũng là một loại giỏi giang đẩy? Chu Như Ngọc này, cũng chỉ có loại đàn bà như cô là trời sinh phù hợp với Vi Vịnh Phong thôi, vật hợp theo loài ấy mà."
Vẻ mặt của Vi Vịnh Phong thay đổi, đôi mắt của anh ta nhìn chăm chăm vào Đường Nhã Phương.
Cô gái đứng trước mặt đây đã từng yêu anh ta bằng cả sinh mạng của mình, mà bây giờ lại xem thường anh ta như thế.
Có lẽ Chu Như Ngọc không biết nhưng Vi Vịnh Phong lại biết rõ hơn bất cứ ai, rằng bên cạnh Đường Nhã.