Lúc này tất cả mọi người trong phòng đều đã dồn lực chú ý của mình về đây.
Mọi người đều có cùng chung một suy nghĩ:
Người phụ nữ Ôn Thời này chắc điên rồi.
Chỉ vì ỷ lại mình là lệnh thiên kim của Ôn Thị mà dám đắc tội với lão đại của Thiên Dương thì thật là quá ngây thơ.
Mười Ôn Thị cũng chưa chơi được các quản lí cấp cao của Thiên Dương.
Mặc Âu trầm mặt nhìn Ôn Thời tỏ vẻ yếu đuối đáng thương rồi lại nhìn Hàn Thiên Nhược đang bày ra vẻ mặt khinh khỉnh hỏi:
“Có chuyện gì?”
Hàn Thiên Nhược nghe tiếng thì quay sang nhìn Mặc Âu, mặt đầy vẻ oán thán.
Mặc Âu bị anh nhìn với cái ánh mắt đó thì nổi cả da gà.
Cô có tội tình gì mà nhìn cô như kẻ phụ bạc thế!
Vương Gia Vỹ phủi phủi quần áo đứng dậy, đi đến bên cạnh Hàn Thiên Nhược nói:
“Ngài có gì căn dặn?”
“Hủy hợp đồng đầu tư với bộ phim này đi”
Vương Gia Vỹ thở dài: “Vâng”
Quả nhiên kết cục này bọn họ vẫn không thể tránh.
Bộ phim này xem như là cho ra bãi rác được rồi.
Mặc Âu mắt tròn mắt dẹt nhìn diễn biến sự việc, cũng hiểu ra vấn đề.
Cô liếc mắt nhìn sang Ôn Thời dưới chân một cái.
Sau đó lại khách sáo mà quay sang Triết Minh nói:
“Triết ảnh đế! Hi vọng lần sau chúng ta có cơ hội hợp tác trong bộ phim khác”
Triết Minh nghe được ý tứ trong câu nói này, cười nhẹ đáp: “Hân hạnh cho tôi rồi”
Mặc Âu đưa mắt sang nhìn Bạch Thần gật đầu một cái rồi rời đi theo Hàn Thiên Nhược.
Bạch Thần đứng dậy, không còn như lúc ban đầu còn gật đầu chào với đạo diễn Vương nữa.
Anh không một chút câu nệ mà đi thẳng vào vấn đề:
“Vương lão gia! Bộ phim này chúng tôi rút đầu tư.
Lí do vì sao chắc tôi cũng không cần nói nhiều”
Đạo diễn Vương nhíu mày trước lời nói của Bạch Thần.
Thế mà lại dám chê ông già.
Nhưng ông dù giận lắm cũng không làm được gì cả.
Bạch Thần nói xong thì quay mặt về phía mọi người vẫn còn đang ngồi vào bàn, lãnh đạm mở miệng:
"Hai tập đoàn Victoria và Thiên Dương đã rút đầu tư, còn các vị có còn đầu tư hay không thì tùy các vị’’
Ngoài câu là nói chúng tôi muốn rút đầu tư còn các vị cứ việc kiếm tiền tiếp, nhưng trong câu này lại ngầm cảnh cáo:
Ai dám đầu tư vào bộ phim này nữa tức là cùng đắc tội với cả hai tập đoàn Victoria và Thiên Dương.
Tất nhiên người làm việc trên thương trường biến động lên xuống thất thường như thủy triều chắc chắn ai cũng sẽ hiểu ý tứ trong câu này.
Đợi Bạch Thần rời đi, mấy giám đốc lúc trước rót tiền vào bộ phim lần lượt đến đòi thu tiền về khiến Vương Ngô cùng Ôn Thời mắt to mắt nhỏ nhìn tình huống biến chuyển quá nhanh.
Nhanh đến nỗi trong nháy mắt, bọn họ đã mất đến mấy tỉ tiền đầu tư, một vụ làm ăn bạc tỷ.
Triết Minh yên lặng nhìn cảnh này, lấy điện thoại ra gọi điện cho quản lí rút vai diễn khỏi bộ phim.
Dần dà mọi diễn viên ở đây, từ người mới nổi đóng các vai quan trọng đến các diễn viên quần chúng cũng hàng loạt rút vai về.
Tiếng trao đổi điện thoại vang lên xì xào.
Tiếng bước chân rời đi chứa đầy sự oán hận.
Mấy nhà đầu tư bực bội vì phải trả tiền hủy hợp đồng đầu tư.
Các diễn viên thì căm tức vì để tuột mất vai trong một bộ phim ngon ngẻ, mất công vừa rồi còn nịnh nọt con chó Ôn Thời sao chổi đó.
Tử Sinh là người vẫn còn ngồi vào bàn cuối cùng trong căn phòng.
Anh thờ ơ nhìn lão Vương Ngô đang đứng như trời trồng, còn ả Ôn Thời thì vẫn còn giữ trạng thái bị đẩy lúc nãy, đôi mắt đỏ ngầu.
Tử Sinh từ từ đúng dậy nói:
“Lão Vương! Ông thấy đấy, cho dù tôi có đầu tư cũng không giúp được gì.
Cho nên tiền tôi đành lấy lại thôi”
Trước khi đi Tử Sinh còn để lại một câu khinh bỉ:
“Một bộ phim rác rưởi”
Đúng như lời dự đoán của Vương Gia Vỹ.
Đợi đến khi Tử Sinh ra khỏi cửa, Vương Ngô mới ngã xuống sàn, ôm đầu hét điên dại:
"Tại mày đấy con chó, tại mày mà sự nghiệp của tao sụp đổ rồi đấy.
Mày là cái thá gì của Ôn gia chứ, cũng chỉ là đứa con ngoài giá thú mà thôi.
Hôm nay tao sẽ cho mày sống không bằng chết’’
Nói xong, Vương Ngô nhào tới Ôn Thời.
‘‘Ông… Ông đừng qua đây?!’’
Ôn Thời sợ hãi lùi thân thể ra xa mà hét lớn..