Vương Gia Vỹ nhìn kính chiếu hậu phía sau chỗ Hàn Thiên Nhược đang ngồi.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu ta cười ngây dại một mình như vậy.
Quả là trời muốn mọc trăng xanh.
Cuộc họp nội bộ của Thiên Dương cứ thế kết thúc, công việc kế tiếp của Hàn Thiên Nhược là buổi kí kết hợp đồng với chủ quản bên phía xưởng may nổi tiếng Lâm gia.
Trong xe ô tô màu đen bạc, có vẻ đây là màu sắc biểu trưng cho Hàn Thiên Nhược:
Đen - xám!
Quỷ dị - u ám!
‘‘Có vẻ như hôm nay sẽ không được yên bình cho lắm’’
Trương Gia Vỹ lại đảm nhiệm vị trí tài xế cho Hàn Thiên Nhược, vừa gõ gõ vô lăng, vừa làu bàu nhìn ra bầu trời vây kín mây đen, như báo hiểu cho cơn mưa sắp sửa trút xuống.
Hàn Thiên Nhược cầm trên tay chiếc ipad xem dãy số liệu chớp nháy liên tục, cho thấy thị trường trong nước đang biến động, phân thành từng dải một cách rõ rệt.
Đáy mắt anh lộ vẻ đăm chiêu.
Dĩ nhiên, anh cũng chẳng nghe hay để ý đến người phía trên to to nhỏ nhỏ cái gì.
Đến điểm hẹn là nhà hàng nổi tiếng Đông Khởi được đánh giá năm sao, nhà hàng thiết kế với phong cách tối tân hiện đại, xuất hiện hai gam màu chính là vàng trắng, tối giản mà sang trọng.
Phòng số , tầng , là nơi mà bọn họ đã đặt bàn, cũng là một vị trí đắc địa nhất của nhà hàng này.
Từ trên đây nhìn xuống dưới như có thể thâu tóm được mọi cảnh vật trong lòng bàn tay.
Điều mà bất cứ ai cũng muốn sở hữu.
Tiến vào phòng, Hàn Thiên Nhược lịch sự mà tiến tới bắt tay chủ tịch Lâm, nhưng khuôn mặt vẫn như mọi ngày, không chút biểu cảm thừa thãi.
Lâm Bác vui vẻ như thấy được tiên mà niềm nở tiếp đón: “Nghe danh đã lâu hôm nay mới được gặp mặt, quả là phúc của tôi”
Hàn Thiên Nhược thờ ơ đáp cho có: “Ngài khách sáo rồi”
Đợi đến lúc Hàn Thiên Nhược ngồi vào bàn, anh như không phát hiện ra một sinh vật lạ đang ngồi đối diện nhìn anh với một khuôn mặt đỏ ửng, ngượng ngùng.
Haha! Trương Gia Vỹ vuốt mũi cười thầm.
Lần này anh đoán cũng không sai.
Đây là lão Lâm Bác muốn biến buổi kí kết hợp đồng thành buổi kén rể cho cô ả tiểu thư Lâm Như cành vàng lá ngọc trong tay họ đây mà.
Cơ mà, người phụ nữ này cũng không thuộc loại gái thường đâu.
Nghe nói Lâm Như này từ nhỏ đã được huấn luyện qua nhiều lớp võ thuật, cả nội lực lẫn ngoại lực đều đạt đến hạng thượng.
Hơn nữa cô còn từng du học qua bên đất nước trời Âu học trong một ngôi trường vô cùng danh giá.
Cho nên lão Lâm Bác lúc nào cũng gắn hào quang của cô con gái lên miệng mà khoe đi khoe lại không biết bao nhiêu lần khiến người ta chán ngấy.
‘‘Phải rồi! Giới thiệu với ngài đây là con gái tôi - Lâm Như, là một trong những danh viện vô cùng được săn đón trong thành phố này.
Hôm nay nó nghe nói tôi có buổi kí hợp đồng với ngài.
Tôi từ chối mãi mà nó cứ nằng nặc bám tôi đến cùng.
Tôi cũng đành bất lực tòng tâm mà dẫn theo con bé đến đây.
Con bé Lâm Như này mến ngài lắm’’
Lâm Bác nhìn Hàn Thiên Nhược nheo mắt cười xòa.
Một cái nheo mắt tràn đầy ý tứ: Cậu hiểu tôi nói gì mà!
Hàn Thiên Nhược nghe tai này ra tai kia, bỏ mặc lời nói dài dằng dặc kia.
Anh thong thả lấy điện thoại ra nhắn đi một dòng tin nhắn cho Mặc Âu:
[Tối về nấu cơm cho anh]
Mặc Âu bên kia: [???]
Cô đang không hiểu vì sao người luôn nấu cơm là anh mà giờ cô phải nấu?!
Lâm Như lúc này không để ý đến việc Hàn Thiên Nhược đang coi cô là không khí mà vẫn lịch sự tao nhã nói:
“Thật vui vì hôm nay được mặt ngài”
Hàn Thiên Nhược chăm chú vào điện thoại gõ gõ đi một dòng tin nhắn tiếp.
[ Hình phạt cho việc em không nghe lời anh ]
[ No no bảo bảo à ]
Mãi thấy hai người bên kia nãy giờ cứ một mình độc thoại mãi nhưng lại không nghe thấy người ngồi bên cạnh nói gì, Trương Gia Vỹ hồ nghi liếc sang anh bạn mình.
‘’…’’
Hay lắm, bây giờ còn biết ôm cái điện thoại khư khư như bảo vật cơ đấy!.