Mặc Âu chỉ tay vào cây gậy dài dùng để quét tơ nhện nói: "Bắt đầu quét tơ nhện trước đi"
Hàn Thiên Nhược gật đầu, cầm cây gậy lên, hướng lên chùm đèn phía trên Mặc Âu mà quét, làm rơi xuống từng hàng bụi bẩn, cùng tơ nhện bám thành mảng trên đầu Mặc Âu.
Mặc Âu ho khan "khụ khụ", đưa tay phủi phủi trên đầu, bực mình quát lớn: "Anh có ý trả thù tôi bắt anh làm việc nhiều đúng không hả?"
Hàn Thiên Nhược tỏ ý ngây thơ: "Không phải cô nói là phải quét tơ nhện sao"
Mặc Âu càng bực: "Đúng là tôi nói vậy nhưng cớ gì anh cứ đè ở trên đầu tôi mà quét thế"
Hàn Nhiên Nhược nhún vai: "Tại vì ở đây nhiều tơ nhện nhất"
Mặc Âu nghẹn họng: "......." Tổ tiên sư nhà anh chứ!!! Không làm tôi cô tức chết thì anh không chịu nổi đúng không???
Mặc Âu gắng gượng cười nói: Được rồi! Anh làm tiếp đi, khi nào tôi bảo dừng thì anh mới được nghỉ.
Đi đi Nói xong, cô ngồi lên ghế sofa, với tay lấy một cuốn tiểu thuyết đang đọc dở ở kệ sách kế bên và gói bim bim dưới ngăn tủ.
Cô vừa ăn vừa chăm chú đọc, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên quan sát anh.
Phải nói cao là một ưu thế tuyệt vời của anh, quét rất dễ dàng.
Đặc biệt khi anh tập trung làm việc, vầng hào quang của anh dường như ngày càng tỏa sáng, phát ra một sức hút lạ kì, khiến cô khó mà rời tầm mắt.
Cơ mà cũng khó mà hình dung, đường đường là đại thiếu gia của một thế gia lớn lại đi làm mấy công việc tay chân ở cấp bậc thấp như thế này, lại còn nghe lời làm bảo mẫu của cô nữa chứ....!Chậc Chậc!!! Giờ mới thấy sự thu phục lòng người của cô cũng quá cao rồi đi.
Mà đâu chỉ đơn giản là quá cao, chính xác hơn là cao đến chọc trời luôn rồi có được hay không!!!! Là cao đến xé rách trời luôn đó!!!!
Còn chuyển sang bên này, Hàn Thiên Nhược nhìn bề ngoài thì nghiêm túc làm việc lắm.
Nhưng bên trong thì...!đảo mắt ngắm Mặc Âu.
Cô gái mang trên mình một bộ quần áo thoải mái màu trắng xanh, cột tóc đuôi ngựa nhìn vào vừa toát ra sự năng động, cá tính nhưng lại không làm mất đi sự nữ tính, hồn nhiên.
Chắc là đọc đến khúc đoạn có nội dung hay nên cô nở một nụ cười rực rỡ, chói chang như ánh nắng mặt trời ấm áp buổi sớm mai.
Đặc biệt là chiếc má lúm đồng tiền kia, càng điểm tô lên sự quyến rũ mê người của cô.
Hàn Thiên Nhược nhìn Mặc Âu đến ngây người.
Đến khi ý thức được ánh mắt cô đang nhìn anh thì nhanh chóng đảo mắt sang chỗ khác để tránh cô phát giác ra được hành động không đúng của anh.
Trước khi biết được cảm giác của anh đối với cô thực chất là gì, anh tuyệt đối không thể để cô trở nên phòng bị, sợ hãi anh.
Bởi như vậy sẽ phá vỡ mất kế hoạch anh đã vạch ra.
Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ thì công việc quét tơ nhện của anh đã hoàn thành, cả tầng trên và dưới.
Mặc Âu gật gật đầu hài lòng, giơ ngón tay cái lên khen Hàn Thiên Nhược: Anh làm rất tốt đó.
Phải biết rằng, cô mà làm công việc này thì phải mất một ngày mới xong đấy.
Bởi vì sao hả, tất nhiên là bởi vì...!chân cô không được dài cho lắm, thế thôi:))
Mặc Âu tiếp tục chỉ chỉ tay vào cái chổi quét nhà nói: "Tiếp theo là quét nhà.
Anh nhìn đi, nhà đầy tơ nhện như vậy, anh cũng nên quét sạch một chút
Hàn Thiên Nhược nhìn cô như người ngoài hành tinh nói: "Sao vừa rồi cô không nói tôi quét tơ nhện trước rồi hút bụi luôn"
Mặc Âu nghe vậy thì sững người, sau khoảng năm giây, cô vỗ đầu một cái rồi cười cười nói: "Ừ nhỉ! Tôi quên mất.
Thôi thì...!anh làm tiếp đi
Hàn Thiên Nhược thở dài bất lực nhưng vẫn ngoan ngoãn tiếp nhận nhiệm vụ của Mặc Âu.
Cứ như thế, từ công việc này đến công việc khác được Hàn Thiên Nhược hoàn thành một cách chu toàn dưới sự hướng dẫn cùng chút đe dọa của Mặc Âu, cả căn nhà trả nên chói lóa, sạch tinh tươm chứ không như người bừa bộn nào đó....-.-.